Tuyết Liên Ngàn Năm

Chương 6



Ngoại thành Băng Tuyết quốc.

Một chiếc xe ngựa đơn giản nhưng không kém phần sang trọng lộc cà lộc cộc đi tới, đến một gốc cây liễu to thì nó dừng lại. Lão thái giám đánh xe mau chóng nhảy xuống, sau đó lão đỡ một cô nương xinh đẹp từ trong xe đi ra.

“Cao công công, sao lại dừng ở đây?” Phong Linh Tuyết nghi ngờ hỏi.

“Phong thần y, đây là vật thái tử muốn ta mang đến cho cô, nếu đã hoàn thành rồi thì lão nô cáo lui trước.” Cao công công đưa cho Phong Linh Tuyết một chiếc hộp gỗ hương được điêu khắc tinh tế.

“Đây là?” Ta đưa tay ra nhận lấy, rồi mở ra. Là mảnh ngọc bội hình rồng, nó là thứ mà Phong Nhan Vũ luôn mang theo bên mình. ‘Tại sao huynh ấy lại đưa cho ta? Nếu đã không có kết quả thì cớ sao lại làm ta hi vọng?’ Ta đau lòng nghĩ thầm.

Bên dưới là…

“Vậy… Lão nô đi trước.” Cao công công thấy cảm xúc của Phong Linh Tuyết đi xuống, ông không muốn làm phiền cô nương ấy, an ủi thì ông không biết, nên tốt nhất là để cô ấy một mình bình tĩnh lại.

“Chờ đã, ta muốn hỏi ông một câu.” Ta phục hồi lại tinh thần, xuýt chút nữa thì quên chính sự.

“Cô nương mời nói.” Cao công công đứng lại, khom người khách khí nói.

“Trong triều, có những ai được mang giày thêu ‘Hỏa Long’?” Sở dĩ hỏi như vậy là vì ta biết lão thái giám họ Cao này có địa vị cao trong đám thái giám trong cung, hơn nữa lão được theo hầu hoàng đế và thái tử, cho nên những điều lão biết sẽ rất nhiều.

“Trong triều, những đại thần được phép thêu ‘Hỏa Long’ lên đồ vật tùy thân, chỉ có thừa tướng đại nhân và quốc sư mà thôi. Đây là đặc quyền do hoàng thượng ban cho, những người bình thường sẽ không được phép mang.” Cao công công suy nghĩ một chút rồi trả lời, nói xong lão cúi chào rồi lên xe ngựa về cung.

‘Chỉ có hai người được mang thôi sao? Nghe nói quốc sư quanh năm chỉ ở thần điện tu luyện, hình như ông ta cũng là người tu tiên. Ta biết những người tu tiên chân chính sẽ rất quý thời gian, họ muốn nhanh chóng tu luyện để phi thăng lên Thần giới. Cho nên ông ta sẽ bị loại trừ, chỉ còn lại thừa tướng. Tử Yên là muội muội ruột của hắn ta, tương lai sẽ là thái tử phi, xa hơn nữa sẽ là hoàng hậu của một nước. Nếu như cô ta sinh được long tử, thì nó sẽ là người kế vị hợp pháp. Khi đó những người khác trong hoàng tộc không cần thiết phải tồn tại rồi. Thừa tướng là người có động cơ nhất, lúc đó ấu đế sẽ dễ dàng bị khống chế, hắn sẽ thâu tóm hết quyền lực, làm một ông vua không ngai, hoặc hắn muốn đoạt vị ngay từ lúc này. Vậy thì… Huynh ấy gặp nguy hiểm rồi?’ Ta giật mình khi nghĩ đến đây. Không được, phải nhanh chóng quay lại Đông Cung.

Cũng may, tác dụng của Khốn Long Tiên vừa hết, cho nên ta lập tức ngự kiếm phi hành về phía hoàng cung…

===

Đông Cung, thư phòng của thái tử.

Phong Nhan Vũ đang phê một số tấu chương mà phụ hoàng phân phó. Hắn cầm bút rồi ngẩn người. Hắn nhớ nàng, giờ này, nếu nàng còn ở đây, nàng sẽ bưng đến cho hắn một bát thuốc thật đắng, sau đó cười to khi hắn nhíu mày, rồi mở miệng trêu chọc… Thật là một cô nương nghịch ngợm.

Hắn cười thầm. Hắn biết, hắn đã tổn thương nàng, nhưng hắn không muốn nàng bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, tốt nhất nên để nàng về Linh Sơn. Nếu như hắn còn sống, hắn nhất định sẽ đến đó tìm nàng…

Phong Nhan Vũ nghĩ đến đây liền vực dậy tinh thần, hắn phải mau chóng giải quyết hết rắc rối, rồi đi tìm nàng… Con mèo nhỏ đó, hễ giận lên là cắn người, không biết lần này hắn bị cắn thảm đến mức nào mới được nàng tha thứ đây? Phong Nhan Vũ vừa nghĩ vừa cười khổ lắc đầu. Hắn tiếp tục cúi đầu phê duyệt nốt phần tấu chương còn lại.

Hắn không biết rằng, ngoài cửa sổ, Phong Linh Tuyết đang ẩn thân, nhìn ngắm hắn đã lâu… Ánh mắt kia đong đầy tình cảm không nói nên lời.

===

Ta trở lại hoàng cung liền lập tức ẩn thân, nếu như huynh ấy không muốn ta ở đây thì ta sẽ không ở. Như vậy cũng tốt, ta sẽ dễ dàng bảo vệ huynh ấy hơn. Ngày ngày ở cạnh huynh ấy, mặc dù huynh ấy không thấy được ta, nhưng ta vẫn thấy vui vẻ trong lòng, còn gì hạnh phúc hơn là được ở bên người mình thương mỗi ngày chứ?

Ta liền kiếm một chỗ gần thư phòng của Phong Nhan Vũ bế quan tu luyện, ta phải nhanh chóng tăng lên thực lực hơn nữa, không thể làm liên lụy đến huynh ấy. Ta mở chiếc hộp mà huynh ấy bảo Cao công công giao cho ta. Bên dưới chiếc hộp có một ngăn bí mật, mở ra thì thấy một viên ngọc màu trắng sữa, to tròn, óng ánh, tỏa ra mùi thơm ngát, đang nằm lẳng lặng bên trong. Đây chính là Tuyết Liên tâm. Lúc nhận được hộp, ta đã rất ngạc nhiên, ta biết huynh ấy không muốn công khai ban ngọc cho ta nên mới dùng cách này. Huynh ấy thật là… Ta thở dài trong lòng, thì ra trong bất giác huynh ấy đã vì ta mà làm nhiều việc như vậy, bảo làm sao ta có thể buông tay đây?

Phong Linh Tuyết nuốt Tuyết Liên tâm. Sau đó nàng nhắm mắt tu luyện. Quanh nàng có một màn sương mờ ảo lúc ẩn lúc hiện…