Tuyết Liên Ngàn Năm

Chương 8



Minh triều, năm thứ ba mươi.

Trọng thần triều đình liên tiếp bị ám sát. Đa số trung quân ái quốc thì chết sớm, chỉ còn lại những kẻ tham ô, nịnh bợ. Quan cướp của dân, tăng thuế, nhiễu loạn bá tánh. Kinh thành Băng Tuyết quốc dưới chân thiên tử trở nên loạn lạc. Minh đế đột nhiên mắc quái bệnh, hôn mê không tỉnh, mạch đập càng ngày càng yếu. Thái tử được đưa lên giám quốc, nhưng tình hình cũng không khả quan cho mấy…

“Khởi bẩm thái tử, quốc khố trống rỗng, cần phải tăng thuế để bổ sung.” Một vị quan béo tròn bước ra khỏi hàng, đề nghị nói.

“Thần đồng ý.”

“Thần cũng đồng ý.”

“…”

Liên tiếp đồng ý, còn tên thừa tướng kia thì nhắm mắt dưỡng thần, giống như là bàn quan hết tất cả, Phong Nhan Vũ cau mày nhìn những đại thần còn lại kia. Đa số bọn họ đều là phe cánh của thừa tướng, còn lại chính là những kẻ sợ chết không theo ai cả, chỉ biết co mình trong vỏ ốc của bản thân mà thôi. Từ khi phụ hoàng bị quái bệnh, hắn mới giám quốc được hai tháng, tất cả mọi quyết sách đưa ra đều bị thừa tướng trong tối ngoài sáng phủ quyết. Hắn ta muốn hoàng thất mang tiếng hôn quân với thiên hạ. Luôn muốn sưu cao thuế nặng, mà cả quốc gia đang bị thiên tai tuyết lở, lòng dân oán hận…

“Chuyện này sẽ bàn sau, cô cần phải suy nghĩ thêm. Có việc gì thì khải tấu, không có thì bãi triều đi.” Phong Nhan Vũ cố kéo dài thời gian, hắn đang liên lạc với thần y của Y Cốc, bọn họ đang trên đường đến, chỉ cần phụ hoàng tỉnh lại thì sẽ ổn định được phần nào. Chỉ cần kéo dài một tháng nữa thôi…



Trong lúc đó, thừa tướng liên kết với Ám Sát các, giết chết những người không theo hắn ta. Tạo lời đồn trong dân gian, Long khí của Minh triều không còn thịnh nữa, cho nên mưa không hòa, gió không thuận, tuyết lửa khắp nơi. Lòng dân hoang mang, rối loạn, kích động muốn khởi nghĩa. Sau đó hắn ta an bài sát thủ vào binh lính trấn áp nạn dân, giết chết họ. Rốt cuộc bá tính hoàn toàn bị bức đến đường cùng mà khởi nghĩa lật đổ Minh triều. Loạn lạc diễn ra ở khắp Băng Tuyết quốc…

Được thế, Tử tướng dâng tấu soán ngôi, lật mặt giữa triều. Những quan viên mưu phản thì liên tiếp dâng tấu kể tội hoàng thất, yêu cầu thay quân chủ mới. Phong Nhan Vũ ngồi cạnh long ỷ nắm chặt tay, phụ hoàng chưa tỉnh, mẫu hậu bị giam lỏng. Bây giờ chỉ còn hắn và Ngự Lâm quân bị vây ở đây. Hắn đang chờ, chờ quân của ngoại công đến. Chỉ cần người đến thì có thể lật được thế cờ. Hơn nữa, hắn còn có một đội quân bí mật đang bảo vệ phụ hoàng và mẫu hậu rời đi trước.

Cửu vương nghiến răng nghiến lợi: “Giỏi cho ngươi, Tử tướng. Ngươi sắp xếp rất chu toàn.” Cửu vương là đệ đệ ruột của hoàng đế, tình như thủ túc.

“Cửu vương, chỉ trách ông trời không dung thứ cho hôn quân mà thôi.” Tử tướng cười âm hiểm. Phần thắng đang nằm trong tay hắn, hắn cần gì phải khách khí nữa. Ám sát mãi mà tên này không chết, nói hắn ta không có thực lực thì ai mà tin được. Dù cho có thì thế nào, hôm nay cũng như cá nằm trên thớt mà thôi.

“Đại nghịch bất đạo.” Thống lĩnh Cấm Vệ quân nắm chặt chuôi đao, bọn họ như cá rơi vào lưới, có giãy giụa hay thành toàn cũng đều là con đường chết. Vài vị trung thần đứng giữa, nét mặt không khuất phục, quyết tâm chỉ thờ một quân, có chết thì cùng chết.

Phong Nhan Vũ vẫn im lặng, trong đầu bắt đầu tính toán, nếu ngoại công không đến kịp, thì hắn sẽ kiếm đường đưa những vị trung quân kia đi trước, đến chỗ phụ hoàng, núi xanh còn đó thì lo gì mà không có củi đốt. Chỉ là… Tuyết nhi…

“Thái tử, thần cho người một cơ hội cuối cùng, giao Băng Tuyết quốc cho thần, hay là…” Giọng nói của Tử tướng trở nên sắc bén: “Ta tự đoạt lấy.”

Ngay cả xưng thần cũng không dùng nữa, Cửu vương tức sôi máu: “Phản tặc, ngươi như vậy không sợ trời tru đất diệt sao?”

Tử tướng cười lớn: “Cửu vương, lẽ ra ngươi nên chết ở mấy lần trước.”

Triều đình lập tức xôn xao, Phong Nhan Vũ đứng bật dậy: “Là ngươi phái người ám sát mấy người khác, kể cả hoàng thúc?”

Tử tướng cười nhếch mép: “Thái tử, người làm việc lớn thì không nên câu nệ tiểu tiết, cũng chỉ vì ngươi quá nhân từ, trọng nghĩa cho nên mới có ngày hôm nay.”

“Câm miệng, cô không cho phép ngươi thương tổn người thân của cô.” Phong Nhan Vũ tức giận nói.

“Thái tử, ngươi thật ngây thơ, đã thế ta sẽ để cho ngoại công ngươi đến nhặt xác cho ngươi. Sau đó cho hắn đi đoàn tụ với các ngươi luôn.” Nói xong hắn phất tay cho quân của mình xông lên.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là một mảnh yên ắng, ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không có. Nhìn thấy đám người Phong Nhan Vũ đang ngạc nhiên nhìn hắn, Tử tướng cứng nhắc quay đầu lại.

Toàn bộ binh lính đứng sau hắn, không biết từ lúc nào mà đã cứng nhắc không động đậy được, chỉ còn đôi mắt đang hoảng sợ kia là động được thôi.

“Đây là…” Tử tướng không thể tin vào mắt mình được, hơn mấy trăm người vô thanh vô thức bị hạ dược bất động, đây là thần thánh phương nào làm được đây? Đám tử sĩ của Tử tướng lập tức vây quanh bảo vệ họ.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói trêu tức vang lên: “Ây da, thật là vô dụng nha.”

Đám sát thủ đưa mắt tìm kiếm xung quanh, Tử tướng trầm ngâm, không lẽ là người đó? Người đó không phải là đã rời đi sao? Hắn không muốn dây dưa với thế lực đứng sau người đó…

“Là kẻ nào?” Thủ lĩnh đám sát thủ trầm giọng hỏi. Thần kinh đang căng thẳng rồi mà còn bị trêu tức nữa, thật không hiểu nổi đối phương là người hay quỷ nữa.

“Hỏi ta hả?” Một giọng nói nghịch ngợm vang lên từ sau lưng tên thủ lĩnh.