Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1762: Phi thăng giả?




Ngay tại lúc Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi ở trên nơi hoang dã, vừa dốc sức chậm lại thân thể sụp đổ, vừa kiệt lực thôi diễn tìm hiểu, khí tức không ổn định của thân thể hắn dẫn lên dao động, lại đã hấp dẫn đến một vị khách không mời.
“Vù!” Xa xa một đạo hắc quang từ phía chân trời nhanh chóng lao xuống, lao thẳng tới Đông Bá Tuyết Ưng.
Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn.
Đó là một con phi cầm toàn thân lông vũ màu đen, có con ngươi màu xanh biếc hung lệ, hai cánh dang ra mấy ngàn thước, giờ phút này một con hung cầm này đã đem Đông Bá Tuyết Ưng coi là thức ăn, lao thẳng xuống!
Một con hung cầm này bay vút xuống, một đôi cánh chim dẫn lên cuồng phong cũng hình thành vô số lưỡi đao gió, cắt qua không trung, gào thét cắt mảnh đại địa này chỗ Đông Bá Tuyết Ưng, một ít lưỡi đao gió cắt tới, chung quanh Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện một đóa hoa màu đen, đóa hoa màu đen khép lại bảo hộ Đông Bá Tuyết Ưng, những lưỡi đao gió đó cắt ở trên đóa hoa màu đen, khiến đóa hoa chấn động, tựa như muốn sụp đổ.
Đông Bá Tuyết Ưng đối với việc này không kinh sợ mà còn lấy làm mừng: “Sinh vật thật lợi hại, Hư giới ảo cảnh đạo của ta ‘Hư ảo buông xuống chân thật’ ở trên chiến đấu chính diện không hao phí quá nhiều tâm tư, nhưng những chiêu số này cũng có thực lực Vũ Trụ Thần bình thường, một con phi cầm này chỉ hai cánh dẫn lên lưỡi đao gió đã có uy lực như thế, chính diện đánh nhau sợ phải có Vũ Trụ Thần tầng hai?”
Sát chiêu hư hóa buông xuống chân thật.
Lúc còn ở Hỗn Độn cảnh từng nghiên cứu, về sau Hư không đạo bước vào cảnh giới Vũ Trụ Thần, Đông Bá Tuyết Ưng sẽ không nghiên cứu một loại chiêu số này nữa, dù sao cho dù hao phí thêm chút tâm tư, sợ cũng chỉ tiêu chuẩn Vũ Trụ Thần tầng hai, dù sao Hư giới ảo cảnh đạo ở phương diện chiến đấu chính diện vốn là không sở trường. Làm như vậy, cũng có chút lãng phí thời gian.
“Tới thế giới này, cuối cùng đã đụng tới một sinh vật.” Đáy lòng Đông Bá Tuyết Ưng vui mừng.
Ông!
Một ý niệm.
Hư giới ảo cảnh đã bao phủ một con hung cầm kia, một con hung cầm kia vốn còn cuồng bạo dị thường, theo đó ánh mắt liền ảm đạm, thân thể theo quán tính ầm ầm va chạm ở trên mặt đất, tung tóe lên vô số cát đá, những cát đá đó nặng nề vô cùng, có thể tung tóe lên nhiều như vậy cũng không dễ gì.
“Quái.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ nhíu mày, con hung cầm này ý thức bị kéo vào trong hư giới ảo cảnh, ý thức của nó lại rõ ràng chỉ là so với dã thú tốt hơn chút, sinh mệnh của nó từng đụng tới một số cường giả bộ dáng ‘nhân loại’, có một số là trực tiếp bị nó ăn! Có một số nó nhìn từ xa xa, cảm giác được uy hiếp, liền nhanh chóng bỏ chạy không dám tới gần.
Trong trí nhớ ở tuổi thọ dài lâu của hung cầm, tin tức hữu dụng rất ít, nhưng cũng có cảnh tượng rất nhiều cường giả nhân loại bị nó tập kích bị thương nặng, hoặc là rống giận, nói chuyện trước khi bị nó nuốt ăn. Cộng lại cũng có mấy ngàn câu nói, Đông Bá Tuyết Ưng nhanh chóng mượn thứ này thôi diễn ra ngôn ngữ của thế giới này.
Mấy ngàn câu này, tin tức có thể phỏng đoán ra ít đến đáng thương.
“Thứ nó biết thực ít.”
“Thôi, thả nó rời đi.” Đông Bá Tuyết Ưng tâm niệm khẽ động, ý thức của hung cầm này đối với hắn vị tuyệt thế đại cao thủ Hư giới ảo cảnh đạo này mà nói quá dễ dàng ảnh hưởng.
Một con hung cầm kia đập trên mặt đất mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn nhìn bốn phía, khi nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng, lại giống như nhìn thấy vật gì khủng bố, lập tức rung cánh lên, nhanh chóng hóa thành luồng sáng bay đi, biến mất ở phía chân trời xa xa.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn xa xa, trầm ngâm: “Ở trong trí nhớ của hung cầm này, các cường giả nhân loại kia nó đụng tới, tựa như chưa nhìn thấy có thể thuấn di? Ở thế giới này, thuấn di, rất khó?”
Hắn chính là cường giả Hư không đạo Chung Cực cảnh, thuấn di với hắn mà nói giống như bản năng. Nhưng hôm nay rất nhiều quy tắc ảo diệu của Hư không đạo đều không hợp với thế giới này, ngay cả hắn hồn nguyên luyện thể tạo nên thân thể cường đại cũng đang sụp đổ.
“Không nghĩ nhiều nữa.”
“Ổn định thân thể trước.”
Đông Bá Tuyết Ưng cố gắng ổn định thân thể.
Hắn ở Giới Tâm đại lục, các phân thân ở hỗn độn hư không hai đại nguyên thế giới đang tìm hiểu, sớm đã có phương hướng! Các quy tắc ảo diệu ‘Chung Cực cảnh Hư không đạo’, mặc dù có rất nhiều thứ không hợp với thế giới này, nhưng cũng có một số có thể có tác dụng. Hiện nay biện pháp chính là... Lấy những quy tắc ảo diệu có tác dụng làm cơ sở, cố gắng thôi diễn ra càng nhiều quy tắc ảo diệu phù hợp thế giới này.
Hơn nữa, còn phải một lần nữa cải tạo pháp môn ‘hồn nguyên luyện thể’, cải tạo đơn giản hơn chút nữa.
Càng đơn giản! Xung đột với thế giới này ngược lại sẽ càng nhỏ.
Nếu đều là quy tắc ảo diệu tạo thành pháp môn có thể dung hợp với thế giới này, một lần nữa cấu tạo thân thể, tin tưởng liền không có xung đột nữa. Nhưng như vậy, thân thể cũng quá yếu! Cho nên ở phương diện ‘cường đại’ và ‘ổn định’ cố gắng hình thành một cái cân bằng.
Mà điều này, cần thời gian!
...
Một chiếc thuyền lớn đang ở trong mây mù phi hành tốc độ cao, thuyền lớn xa hoa, trên boong thuyền cũng rất nhiều tướng sĩ đứng, trông coi bốn phía.
Mà một đôi nữ tử trẻ tuổi mạo mỹ đang ở trên boong tàu, vịn vòng bảo hộ quan sát đại địa mênh mông phía dưới, trên đại địa rộng lớn, xa xa cũng có hồ nước ánh sóng dập dờn, liếc một cái, trong hồ nước rộng lớn kia cũng có ‘hoang thú’ khổng lồ đang uống nước.
“Cảnh sắc đại hoang cũng thật đẹp.” Một vị nữ tử áo bào lam nhạt cười nói, nhìn cảnh sắc đại hoang dưới ánh mặt trời chiếu rọi, “Thật muốn cùng đại ca giống như lúc trước, ở trong đại hoang một mình xông pha.”
“Tiểu thư, đại hoang rất nguy hiểm.” Thị nữ áo xanh lục bên cạnh nói, “Các bộ lạc sinh tồn ở trong đại hoang cũng ít đến đáng thương, hơn nữa từng cái đều gian nan sinh tồn, cần chém giết với bọn hoang thú! Nếu tiểu thư ngươi mang theo đám đông hộ vệ còn tốt, một mình một người ở trong đại hoang xông pha? Vậy ít nhất phải là thực lực Thần Quân nhỉ, đại công tử nay cũng đã Thần Quân đỉnh phong rồi.”
“Hi nhi, ý của ngươi là, tiểu thư nhà ngươi thực lực không đủ sao?” Nữ tử áo bào lam nhạt nhìn về phía thị nữ, hừ nói.
“Tiểu thư huyết mạch cao quý, có thành chủ tự mình dạy, thành Thần Quân đương nhiên là dễ dàng. Nhưng hiện tại sao, quả thực còn kém chút.” Thị nữ áo xanh lục vui cười nói.
“Ngươi càng ngày càng coi trời bằng vung, ngay cả tiểu thư nhà ngươi cũng dám trêu đùa.” Nữ tử áo bào lam nhạt hừ lạnh, nhưng lập tức cười lên. Nàng và thị nữ quen biết quá lâu, từ lúc nhỏ tuổi làm bạn đến nay, đã sớm tình như chị em ruột, tự nhiên không thèm để ý.
Nữ tử áo bào lam nhạt hưởng thụ ngắm cảnh sắc đại hoang vô biên này.
Có đám đông cao thủ trên thuyền, đám hoang thú đại hoang cũng không dám đến mạo phạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.