Ương Ngạnh Thiên Tuế

Chương 9



Người đi đến là quốc sư Ngụy Thế Sơn, dù được chăm sóc rất kỹ càng nhưng đã hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp béo ục mặc chiếc áo bào cao quý sang trọng, làm cho hắn ta trông chẳng khác gì miếng bánh chưng biết đi.

Đông Phương Lạc ở trên triều không khách khí với Ngụy Thế Sơn, hôm nay gặp ở ngoài lại càng không có sắc mặt gì tốt. Lành lạnh liếc nhìn đối phương, nói: “Bảo Tường cư nổi tiếng gần xa, bổn vương muốn thay đổi khẩu vị đến đây dùng bữa cũng cần quốc sư phải phê chuẩn sao?”

Ngụy Thế Sơn nghe vậy, vội vàng cúi người hành lễ. “Vương gia nói vậy thật oan ức cho hạ thần, hôm nay rảnh rỗi nên hạ thần hẹn vài đại thần khác trong triều đến đây dùng bữa, nhìn thấy vương gia mới cố ý đến đây chào hỏi thôi.” Vừa nói, vừa nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh vương gia.

Mà Dung Tiểu Mãn vừa thấy Ngụy Thế Sơn như bị một đả kích nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch, hai chân dưới bàn khẽ run.

Đông Phương Lạc cảnh giác nhìn nàng.

Dường như hiểu được ánh mắt của hắn, Dung Tiểu Mãn nuốt nước miếng xuống, sau đó nhấc ly trà trên bàn, ngửa đầu, nuốt toàn bộ phần nước trà nóng hâm hấp xuống bụng.

Hắn nhướng mày, cảm thấy hành động của nàng rất bất thường.

Ngụy Thế Sơn lại không suy nghĩ nhiều đến thế, nhanh chóng bỏ qua, cười nói: “Nghe nói hoàng thượng đã giao chuyện tìm đứa con gái út của Hạ Tử Ngang cho vương gia, hạ thần là người giám sát chuyện của Hạ gia năm đó, nếu vương gia cần giúp điều gì thì cứ căn dặn một tiếng, hạ thần nhất định sẽ cung kính giải đáp giúp vương gia.”

“Quốc sư nắm tin tức nhanh nhạy thật đấy, hoàng thượng vừa mới giao cho bổn vương mấy ngày trước, còn chưa công bố trên triều mà quốc sư đã biết được rồi.” Hắn lạnh lùng cười: “Xem ra quốc sư cũng sắp đặt không ít tai mắt bên cạnh hoàng thượng.”

Ngụy Thế Sơn ngây người, vội vàng lảng tránh: “Vương gia đừng nghi oan cho hạ thần, chuyện này do chính miệng hoàng thượng nói với hạ thần, còn căn dặn phải giúp đỡ vương gia nếu người cần.”

“Ồ, nếu không có chuyện gì nữa thì quốc sư cứ tự nhiên trở về làm chuyện của mình đi, ngươi cứ đứng ở đây mãi sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bổn vương.”

Ngụy Thế Sơn tái mặt, nhưng người trước mặt này là An Nhạc vương gia dưới một người mà trên vạn người, là anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ với hoàng thượng, nếu đắc tội với hắn ta sợ sẽ mang thiệt về hắn, cho nên dù có bất mãn gì cũng không thể xung đột trực tiếp với hắn.

Lịch sự nói lời tạm biệt, Ngụy Thế Sơn lập tức bỏ đi.

Dung Tiểu Mãn vẫn không lên tiếng cho đến khi hắn rời khỏi, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước.

Đúng lúc này, đột nhiên bàn tay trở nên nặng nề hơn, sực tỉnh lại, nàng mới phát hiện, tay của mình đang nằm giữa lòng bàn tay của Đông Phương Lạc.

“Tiểu Mãn, ngươi không thoải mái sao?”

Chân mày nàng nhíu lại rồi dẫn ra, nàng ho nhẹ, “Có một chút, có lẽ vừa rồi dạo phố dưới nắng nên hơi bị say nắng, ban nãy không thấy, ngồi xuống được một lúc thì thấy đầu hơi đau.”

Đông Phương Lạc chăm chú nhìn nàng.

Bị hắn nhìn như vậy thật ngột ngạt, nàng thử rút tay về, nhưng hắn nắm rất chặt, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền vào tay của nàng, từng chút từng chút, sưởi âm lại cho cơ thể rét run của nàng.

Dù nàng đã cố che giấu sự bối rối của mình nhưng khi Ngụy Thế Sơn xuất hiện trước mắt, nàng cảm thấy tỉnh táo gì cũng chẳng còn.

Những gì đã qua lại như hiện rõ mồn một trước mắt, nàng không thể nào thoát khỏi cái ám ảnh mà người đó đã mang lại cho nàng. Từng có một thời gian dài, hắn chẳng khác gì ác mộng của nàng, chỉ cần nhắm mắt lại là bầu trời bằng máu tươi sẽ nhuộm đỏ cả thế giới của nàng.

“Tam ca, vừa rồi ông ta nói... hoàng thượng lệnh cho ngươi bắt con gái của Hạ tướng quân, chẳng lẽ... Sau vụ thảm án đó, hậu duệ của Hạ gia vẫn còn sống sao?”

“Có hay không còn phải điều tra, nhưng theo lời của Ngụy Thế Sơn thì đích thực là Hạ Tử Ngang còn một người con gái nhưng không ghi vào gia phả, về chuyện người đó còn sống hay đã chết thì chưa ai biết được.”

“Vậy... Nếu tìm được người đó, Tam ca định xử lý như thế nào.”

Đông Phương Lạc nghi ngờ nhìn nàng, “Sao ngươi lại quan tâm đến vụ án này như thế?”

Dung Tiểu Mãn lại run lên, nhỏ giọng giải thích: “Không lừa Tam ca, thật ra Hạ tướng quân từng có ân với ta, nếu như Tam ca thật sự điều tra ra được tung tích của con gái út Hạ gia, vậy Tam ca có thể hạ thủ lưu tình, đừng lấy mạng của người đó được không?”

“Hạ Tử Ngang từng có ân với ngươi? Tại sao ta không biết?”

“Thật ra cũng chẳng có gì, lúc đó Hạ tướng quân hành quân đánh giặc, dọc đường có đi ngang qua Thịnh Đức đã cứu mạng của ta, dù khi đó tuổi còn nhỏ nhưng ta vẫn luôn nhớ đến phần ân tình này, không ngờ...” Nàng từ từ cúi đầu, đáy mắt cô đọng lại, đó là sự đau lòng và bi thương xuất phát từ nội tâm của nàng.

Đông Phương Lạc suy tư nhìn nàng, có rất nhiều nghi vấn không rõ, nhưng nhìn nàng đau lòng như thế, hắn không đành lòng hỏi thêm nữa.

Xem ra, ba năm trước Tiểu Mãn mất tích, không biết có liên quan đến chuyện Hạ gia bị chém hay không?

Thiên kim càng vàng lá ngọc, tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, đã lớn tuổi đang đợi gả đi - Ngụy Kim Chi, lại đến An Nhạc vương phủ.

Thật ra trước kia còn có vài đại thần muốn trèo cao, cho nên đến Ngụy gia cầu hôn, nhưng kể từ khi Đông Phương Lạc thẳng thừng nói Ngụy Kim Chi là cọp cái thì những vị đại thần đó đều không hẹn mà cùng bỏ đi suy nghĩ này. Dù gì thì cũng không ai muốn đem một con cọp cái về làm con dâu, huống chi cha của con cọp cái này còn là đại thần nhất phẩm đương triều.

Giá thị trường của Ngụy Kim Chi sau đó lại càng tuột dốc không phanh.

Nhưng nàng ta lại chẳng thấy gấp gáp chút nào cả, bởi vì những tên quý tử của các đại thần đó, nàng ta căn bản không đặt vào mắt.

Nàng chỉ thích Tam vương gia, đã thề rằng cả đời chỉ lấy hắn làm chồng.

Ngụy Kim Chi là một cô gái có sự tự tin không nhỏ.

Cha là quốc sư, nàng lại có nhan sắc như hoa như ngọc, dáng người quyến rũ, với điều kiện của nàng thì muốn tìm một tấm chồng tốt không thành vấn đề, Tam vương gia không chịu cưới nàng, chẳng qua là vì chưa biết nàng là người thích hợp với hắn nhất.

Mấy ngày trước nàng có nghe cha nhắc đến, Tam vương gia đang chịu trách nhiệm tìm con gái út của Hạ Tử Ngang, cha nàng lại có không ít tư liệu về Hạ gia, lần này có thể giúp người trong mộng, lại được thể tạo ấn tượng tốt, cớ gì mà không làm?

Cho nên, Ngụy Kim Chi mang gia đinh đến trước cổng của An Nhạc vương phủ.

Vì lần này nàng có đầy đủ lý do nên dù Tam vương gia có không muốn gặp nàng thế nào đi nữa, cũng không thể đuổi nàng ra ngoài.

Quản gia Tiết báo lại cho chủ nhân xong, đưa nàng vào cửa, nói rằng vương gia đang ở phòng khách chờ nàng.

Nói thật, Ngụy Kim Chi cũng không xấu, nhưng lại mang đến một cảm giác bất an cho người khác, hơn nữa sự tự tin của nàng ta quá lớn.

Quản gia Tiết nhận rằng mình đã từng gặp qua không ít người, nhưng cũng không thể không nể sự tự tin ở cô nàng thiên kim này.

Đông Phương Lạc đang chăm chú xem binh thư, đột nhiên ngửi được một mùi hương gay gắt truyền đến.

Hắn không khỏi nhíu mày, lấy tay bịt mũi lại, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Ngụy Kim Chi mặc quần áo màu đỏ thẫm, trên đầu cắm vô số trâm cài lấp lánh, gương mặt dặm phấn thật dày trông chẳng khác gì nữ quỷ đi đến. Khoa trương nhất là, môi của nàng ta chẳng biết dùng cái gì mà đỏ tươi, với những con thú hoang vừa mới uống máu xong chẳng khác gì mấy.

Đông Phương Lạc nghĩ thầm, đừng nói Ngụy Kim Chi này là quỷ đầu thai đến bắt hắn đấy.

Ngụy Kim Chi không hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng được gặp người trong lòng, nàng cảm thấy vừa hồi hộp, vừa háo hức.

Tam vương gia đúng là đẹp trai không ai bì nổi! Chỉ ngồi đó xem sách thôi cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của nàng, nếu sau này hắn thật sự trở thành chồng của nàng, nàng nhất định sẽ giam lỏng hắn, không cho hắn đi.

Nghĩ vậy, khóe môi Ngụy Kim Chi cong lên, không đợi Đông Phương Lạc lên tiếng đã giống như con bướm hoa, nghiêng người hành lễ: “Vương gia vạn tuế.”

Đông Phương Lạc bịt mũi, cau mày nhìn nàng ta, thấy nàng ta đứng quá gần với mình, không khách khí vẫy tay một cái: “Ngươi đứng lên đi, lùi ra xa một chút, bổn vương không quen đứng gần với người ngoài.”

Ngụy Kim Chi bĩu môi, dù không muốn nhưng vẫn lùi ra xa một chút.

“Vương gia, nói vậy người hẳn cũng biết mục đích hôm nay dân nữ đến rồi chứ?” Vừa nói, vừa ra lệnh cho hai tên gia đinh đứng ngoài cửa: “Còn không mau đem đồ vào.”

Sau khi hai tên gia đinh mang một chiếc hòm màu đen vào bên trong, Ngụy Kim Chi mới cười nói: “Đây là tài liệu mà cha ta đã soạn lại. Ta biết vương gia phải tìm tung tích con gái út của Hạ gia, không lừa vương gia, năm đó cha ta chịu trách nhiệm của vụ án này ta ở bên cạnh cũng biết được không ít, nếu vương gia không chê, ta nguyện giúp đỡ vương gia...”

Không đợi nàng nói xong, quản gia Tiết vội vã chạy vào, vẻ mặt nghiêm trọng bẩm báo: “Không tốt rồi vương gia, Dung cô nương lên núi hái thuốc không cẩn thận lăn xuống núi, hình như bị thương ở chân, vừa rồi có vài gia đinh đưa Dung cô nương trở về, xem chừng vết thương không nhẹ...”

Nghe vậy, Đông Phương Lạc lo lắng nhảy dựng lên, “Ngọn núi đó không đến nỗi cao, sao lại bị thương thế kia?”

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát truyền vào, “Tam ca, ngươi đoán xem ta tìm được cái gì này? Là cỏ Linh Chi ngàn năm đó...”

Nương theo giọng nói thanh thoát, Dung Tiểu Mãn nằm trên cáng được vài người gia đinh đưa vào.

Hắn đưa mắt nhì lên, nha đầu này ban sáng ra ngoài còn ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ lắm, nhưng bây giờ thì quần áo bị vấy bẩn, gương mặt nhỏ nhắn chỗ đen chỗ xám, ở đầu gối còn có vết máu, vậy mà nàng còn vui vẻ vẫy vẫy cỏ Linh Chi trong tay khoe với hắn.

Đông Phương Lạc tái mặt vọt đến trước cáng thương, tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới một phen.

“Nghe nói ngươi té bị thương phải không? Xước da? Chảy máu? Hay là té gãy xương?”

Nàng cười hì hì lắc đầu, “Không có gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhưng cú ngã này cũng đáng lắm, Tam ca, cỏ Linh Chi ngàn năm này tuyệt đối là một trong những vị thuốc hiếm có nhất trên thế gian, ta nằm mơ cũng không ngờ sẽ tìm được bảo bối quý hiếm này, làm ta còn tưởng mình hoa mắt...”

“Dung Tiểu Mãn, ngươi câm miệng cho ta.” Đông Phương Lạc tức giận nhìn nàng, giọng nói vô cùng tàn bạo: “Buổi sáng, lúc ngươi xin ta ra ngoài ngươi nói thế nào?”

Dung Tiểu Mãn cúi đầu, bĩu môi không dám lên tiếng.

“Chẳng phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao, muốn đi hái thuốc cũng được, nhưng tuyệt đối không để ình gặp nguy hiểm. Nhưng mà nhìn ngươi bây giờ...” Hắn vừa mắng, vừa ấn nhẹ lên đầu gối dính máu của nàng, làm nàng đau la lên một tiếng. Hắn chau mày: “Mau kéo ống quần lên, để ta xem xem vết thương như thế nào.

“Không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là xước da, chảy máu chút xíu thôi, ta đã bôi thuốc lên rồi...”

“Mau kéo lên!”

Không phản kháng lại nữa, nàng từ từ kéo ống quần lên, lộ ra phần bắp chân trắng nõn, nhìn lên thêm chút nữa, vết thương ở đầu gối không nhẹ, dù đã được bôi thuốc lên vết thương đó vẫn làm cho hắn xót xa không thôi.

Cúi người xuống, hắn ôm Dung Tiểu Mãn vào ngực, xoay người căn dặn quản gia Tiết: “Mau gọi đại phu trong phủ đến.”

Quản gia Tiết vội vàng đi ngay.

Đông Phương Lạc quay người lại, suýt nữa thì đụng vào Ngụy Kim Chi, vừa lúc, nàng ta và Dung Tiểu Mãn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Sắc mặt hắn không vui hỏi: “Sao ngươi còn ở đây?”

“Vương... vương gia... ta...”

“Ta cái gì nữa? Hôm nay ngươi đến chẳng phải muốn đưa tài liệu sao? Đưa xong rồi thì đi nhanh đi.”

Dứt lời, hắn đem Dung Tiểu Mãn đến cái giường cách đó không xa, kiểm tra kỹ càng miệng vết thương của nàng.

Dung Tiểu Mãn nhìn chằm chằm Ngụy Kim Chi, những câu trâm vàng trên đầu nàng ta chói mắt quá đi.

Ngụy Kim Chi nhìn thấy người trong lòng ôm một cô gái khác, trong lòng cảm thấy ghen tức.

“Vương gia...”

Nàng vừa mở miệng, đã nghe người trong lòng ra lệnh với con nhỏ bẩn cùng cực kia: “Sau này không cho ngươi đi hái thuốc nữa.”

“Như vậy sao được? Còn nhiều loại thảo dược ta chưa hái được mà.”

“Muốn hái cái gì thì nói, ta kêu người trong phủ đi hái giúp người.”

“Bọn họ đâu có biết mấy loại đó hình dạng ra sao, lỡ hái nhầm rồi sao?”

“Chuyện này càng đơn giản hơn, ngươi vẽ bức tranh cho bọn họ mang theo là được rồi, chẳng phải?”

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng mà nữa. Còn nữa, bây giờ ngươi bị thương, không được sự đồng ý của ta, trong vòng ba tháng đừng mơ tưởng bước ra được cửa lớn nửa bước.”

“Đừng mà...”

Ngụy Kim Chi hắng giọng một tiếng, “Vương gia.”

“Đừng cái gì mà đừng? Bổn vương nói có nghe không?” Đông Phương Lạc hung hăng liếc nàng.

Dung Tiểu Mãn mếu máo, giận mà không dám nói gì.

“Vương gia...” Ngụy Kim Chi vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vụ án có liên quan đến Hạ gia...”

Đông Phương Lạc quay đầu lại trợn mắt liếc nàng ta, “Vụ án cái gì? Bổn vương kêu ngươi đi mà ngươi còn chưa đi sao? Tai ngươi điếc rồi phải không? Người đâu, tiễn khách!”

Ngụy Kim Chi bị hắn quát làm sợ hết hồn, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại sợ khí thế mạnh mẽ của đối phương.

Nàng ta không cam lòng giậm chân một cái, tức giận nhìn nha đầu mà Đông Phương Lạc đang ân cần quan tâm, giận đùng đùng xoay người đi.

Dung Tiểu Mãn nhỏ giọng hỏi: “Tam ca, vị cô nương vừa rồi là ai vậy?”

“Ngụy Kim Chi, con gái của quốc sư đương triều Ngụy Thế Sơn.”