Vả Mặt Trà Xanh

Chương 7



Sáng sớm hôm sau, tôi và Chu Tấn Nhiên nắm tay nhau đi dạo ở khuôn viên trường, ai đi ngang qua đều ngoái lại nhìn.

Tóc mái của Chu Tấn Nhiên bình thường được chải lên một cách bướng bỉnh và ngổ ngược, nhưng hôm nay chúng lại xã xuống một cách tự nhiên hợp với đôi mắt to đen của anh ấy, ngoan ngoãn một cách kì lạ.

Bỗng nhiên tôi muốn hôn anh ấy.

Tôi tình cờ đi ngang qua một cậu bé đang ăn kẹo hồ lô, với đôi mắt to, linh động và vô cùng khả ái.

Tôi có chút bị cuốn hút.

Tôi có xấu hổ chỉ vào cậu bé và nói với Chu Tấn Nhiên: "Anh xem, em cũng muốn có một... như thế này..."

Tôi cũng muốn có một đứa con như thế này với anh ấy. Tôi ngại ngùng khi nói ra điều đó.

Tôi nghĩ Gen của tôi và Chu Tấn Nhiên mà kết hợp lại chắc chắn không tệ à nha! Tốt nhất là một trai một gái, con trai thì theo anh ta, con gái thì theo tôi.

Chu Tấn Nhiên chợt nhận ra và gật đầu: “Anh hiểu rồi, anh hứa, cái gì người khác có, em cũng sẽ có.”

Anh nhìn xung quanh sau đó thả tay tôi ra chạy sang một bên.

- “Anh ấy chạy đi làm gì vậy nhỉ?” Tôi đứng yên một chỗ:

Thanh niên không chịu lớn bước đi nhanh hơn và không quay đầu lại: “ Đợi anh một chút, anh sẽ mang kẹo hồ lô đến cho em ngay.”

[???]

*Chu Tấn Nhiên, anh có dám thẳng thắn hơn chút không?*

Tôi cứ ngồi trên chiếc ghế dài bên đường và nghịch điện thoại để đợi anh ấy.

Tôi đang chơi hăng say thì một loạt tiếng bước chân vừa phải dừng lại trước mặt tôi.

- Chu Tấn Nhiên, là anh hả?

Nụ cười trên mặt tôi lập tức biến mất. Còn Cố Tiên thì cười với tôi hiếm khi thấy hắn ta như vậy, trên tay hắn đang cầm một túi bánh bao hấp nóng hổi bốc khói.

- Giờ này em còn chưa ăn gì sao? Đây, tiểu long bao Nam Hương ( bánh bao nhân thịt Nam Hương đấy) món ăn yêu thích nhất của em.

Hắn ta lấy túi bánh đưa cho tôi. Nhưng tôi hắt cái túi bánh đi bằng một tay.

Cố Tiên, cậu có biết không? Tôi đã chết một lần rồi đấy, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tôi không cho phép bản thân mình lặp lại những sai lầm tương tự.

- "Thật ngại quá, bạn trai của tôi sẽ sớm đưa tôi đi ăn tối."

Ngập ngừng một hồi, tôi nghĩ bất cứ nơi nào cũng không nên vứt rác bừa bãi, nên cúi xuống nhặt cái túi ném thẳng vào thùng rác.

Cố Tiên, từ đầu đến cuối xem hết thảy, cười nói: “Kiều Kiều, em luôn là một cô bé kiêu ngạo như thế.”

Tôi trả lời thẳng thừng: “Cậu lúc nào cũng có bệnh như thế.”

Nói xong đang định rời đi, Cố Tiên đột nhiên lớn tiếng nói:

- "Em đã bao giờ nhìn thấy Chu Tấn Nhiên mang anh em của mình vào đánh nhau sau khi uống rượu chưa?"

- "Em đã bao giờ thấy anh ta lắc xúc xắc với mọi người trong quán bar chưa?"

- "Em có biết rằng có rất nhiều cô gái xung quanh Chu Tấn Nhiên, và anh ta có thể chỉ chơi đùa với em!”.