Vân Ai Chi Tư

Chương 4: Bắt Mạch



Hàn Ly Trăn chính là *quái nhân. Trước khi mặt trời lặn, hắn vẫn luôn ở trong phòng chất củi, múa may rìu chặt cành cây. Cổ thụ cành lá xum xuê bị hắn điên cuồng chém một lúc, chỉ còn lại thân cây trụi lủi. Hắn đem cành chặt bỏ dọn tới một góc sân, xếp thành ngọn núi nhỏ.

(*) Quái nhân: Người quái dị

"Ăn cơm." Nhạc Linh nấu cơm xong, bưng một chén măng xào thịt khô phủ kín đi đến trước mặt hắn.

Hắn buông rìu, đi đến giếng múc nước rửa tay.

Nhạc Linh bưng một lúc, cũng không đợi hắn tiếp nhận, khom lưng đặt đồ ăn xuống đất, thuận tiện bày đũa ra.

Một mình nàng trở về phòng, ánh chiều tà hoàng hôn, cầm chén ăn. Việc trong nhà nhiều hơn một người, tựa hồ không có cái gì thay đổi, nàng vẫn là một mình ăn cơm.

Tiếng bước chân bên ngoài tới gần, thân ảnh thon dài che khuất *ráng màu sau lưng nàng, khiến trong phòng vốn dĩ mờ nhạt càng thêm tối tăm. Nàng nhìn một hồi, thấy tay hắn mới tẩy sạch cầm chén, hai ngón tay bằng ngọc cầm chiếc đũa trúc, đứng phía sau nàng.

(*) Ráng màu: Đám mây có màu sắc hồng hoặc vàng... do ánh mặt trời buổi sáng sớm hoặc buổi chiều tà chiếu vào. [DG chỉ tra được vậy (。。)]

"Làm sao vậy?"

"Ta ăn cùng ngươi." Hắn lập tức đi đến đối diện nàng, cách bàn vuông, cùng nàng đối diện.

Cơm trên tay nàng dừng lại. Lâu lắm rồi chưa có người ngồi cùng bàn ăn cơm, nàng có chút không được tự nhiên. Một tay nâng má khóe mắt liếc hắn, một tay khác gác ở trên bàn, nhẹ nhàng đung đưa hai chiếc đũa dài.

"Ngươi không ăn sao?" Ánh mắt nàng đâm thẳng vào ánh mắt gợn sóng của hắn.

"Ta suy nghĩ, măng xào thịt khô có hương vị gì?" Hắn cười nói, mi mắt cong cong, ánh mắt nhỏ vụn, như thu điểm thêm chút sao đêm trên trời.

"Vậy ngươi ăn một miếng chẳng phải sẽ biết sao?" Thật là vấn đề *hảo xuẩn.

(*) Hảo xuẩn: Ngu ngốc

"Kỳ thật.......Ta có chút không dám." Sắc mặt hắn lộ vẻ buồn rầu, phảng phất ăn xong chén cơm này là đại sự gì đó.

"Vì sao?" Nàng làm cơm rõ ràng ăn rất ngon nha. Thịt khô đỏ hồng chảy ra các hạt thịt, măng non mềm tươi trắng, bề ngoài cũng thực hảo a!

"Ta chưa ăn qua, có chút không dám." Hắn khiếp vía thốt.

"Chưa ăn qua?" Nàng khó hiểu nhìn hắn. Món này xung quanh thường làm cơm, chẳng lẽ hắn là người tha hương? Chính là nghe lời hắn nói, phảng phất nghe mình nói chuyện, thậm chí có mấy từ, bọn họ sẽ dùng ít có làn điệu để nói.

"Ân, ta bình thường đói bụng, liền uống ngụm nước mưa phơi dưới ánh mặt trời chút canh giờ, thì tốt rồi."

"A...." Này cũng quá thảm đi! Mắt Nhạc Linh lộ ra thương tiếc, nghĩ đến hắn bên ngoài ăn gió uống mưa, khẳng định là không ăn no. Ánh mắt nàng lạc trên cổ tay hắn, nhỏ gầy, không có chút thịt thừa, khớp xương có chỗ còn phồng lên. Thật là thiếu niên thân hình đơn bạc a!

"Ăn đi, uống nước mưa như thế có thể no bụng? Nàng khuyên nhủ. Người phải ăn cơm, *mã phải ăn cỏ, sao có thể không ăn cơm?

(*) Mã: Ngựa

Chiếc đũa trong tay hắn chuyển động càng nhanh, chén cơm lại như cũ chưa động: "Ta vẫn luôn cảm thấy, ngươi làm cơm ăn rất ngon, xem ngươi ăn thật sự thơm."

"Cần thiết." Hắn nói gợi lên đáy lòng nàng một mạt hoang mang, nhưng thực mau bị gạt đi.

"Nhưng ta còn không dám....." Hắn khó xử đủ đường. Ăn cơm không phải chuyện quan trọng gì, lại bị hắn coi như khó hơn lên trời.

"Có cái gì không dám? Ngươi cũng sẽ không phải ngã bệnh đi!" Nàng đứng lên, một tay chống mặt bàn, một tay nắm lấy cổ tay hắn, đầu ngón tay để trên mạch.

Ách.....Hoàn toàn sờ không tới....

"Nhạc đại phu, thân thể ta có phải không tốt hay không? Hắn nghiêng đầu hỏi, hai tròng mắt trong trẻo mà vô tội.

"Hẳn là vậy đi...." Chẳng lẽ là mạch tượng quá trầm nhỏ, cho nên căn bản bắt không ra? Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.

"Thân thể ta không tốt, có phải nên ăn nhiều cơm hay không?"

"Là lý này." Nhạc Linh liên tục nói phải.

"Kia —— Nhạc đại phu đút ta ăn đi!" Hắn xuất khẩu cuồng ngôn.