Vân Bình Truyện

Chương 11: Thành công thu phục lòng người



Buổi chiều hôm sau, mặc dù đã tạnh mưa nhưng mây đen vẫn lơ lửng trên bầu trời mang một vẻ âm u như hôm trước.

Ở Bắc viên, toàn bộ học viên đều đã tập trung đầy đủ xung quanh lôi đài đợi xem trò vui.

Cố Nguyên – trưởng tử của Cố Tướng Quân Bắc Diệp quốc là người đầu tiên nhận lời khiêu chiến của Tạ Nhược Hi, và lĩnh vực hắn muốn đấu là cận chiến.

Hai người một tu hệ hỏa, một tu hệ băng đứng đối mặt trên lôi đài.

"Thể lệ là ai rớt xuống lôi đài trước thì người đó thua." Cố Nguyên tự quyết định thể lệ, Tạ Nhược Hi cũng không nói gì, chỉ lười biếng gật đầu vài cái đồng ý.

Cố Nguyên vốn nổi tiếng nhờ năng lực chiến đấu đáng gờm ở Linh Vân nên nàng cũng có chút kiêng dè.

Tạ Nhược Hi vừa nhìn xuống lôi đài thì đã thấy Tạ Uyển Đình mặt cau mày có nhìn nàng, nàng cũng biết y lo lắng cho mình nhưng cũng chỉ đành gượng cười.

Cố Nguyên để ý thấy nàng phân tâm thì liền triệu hồi Trường Uyên Thương – một trong thập đại vũ khí của đại lục ra điên cuồn đâm đến Tạ Nhược Hi.

Thấy mặt Tạ Khải Vũ biến sắc, nàng bất giác quay đầu, nhìn cây thương mạnh mẽ lao tới thì liền theo phản xạ mà nghiêng người sang một bên né được một đòn.

Cố Nguyên dùng sức đẩy thương qua định đánh cho Tạ Nhược Hi rơi xuống lôi đài nhưng nàng lại ngửa người ra sau để cây thương vụt qua trước mặt.

Nàng bật thẳng dậy, tay phải ngưng tụ một mảnh lam băng sắc nhọn phóng vào người nam tử ngay gần mình, hắn cũng nhanh nhẹn xoay người né được thanh lam băng.

Tạ Nhược Hi triệu hồi roi Ngọc Lam ra quất về phía nam tử vừa kịp né đòn trước của mình, hắn lấy thương chắn trước mặt đỡ lấy roi, dây roi quấn vào thương, hắn liền nắm cơ hội dùng sức kéo cả dây lẫn người về phía mình.

Nàng lại thừa thế đạp chân bay lên không trung, lượn một vòng qua đầu Cố Nguyên rồi nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng hắn, thấy dây roi đè lên vai của nam tử cao ráo trước mặt, nàng đưa chân lên đạp dây roi xuống, Cố Nguyên không kịp trụ vững liền bị ngã ra sau.

Nàng thu dây roi về rồi quất xuống người nam tử, hắn hoảng hốt lăn người né khỏi roi, dây roi quật mạnh xuống sàn lôi đài khiến nó lưu lại một vết hằn dài.

Cố Nguyên ngồi bật dậy, chưa kịp định thần thì đã thấy roi của Tạ Nhược Hi quất tới, hắn vô thức đưa thương lên đỡ, dây roi lại lần nữa bị quấn vào thương, nàng nở một nụ cười nhẹ, dùng sức kéo nam tử quay một vòng rồi ném hắn bay xuống lôi đài ngay chỗ các học viên đang đứng.

Thấy vậy mọi người nhanh chóng né qua hai bên "nhường chỗ" cho Cố Nguyên ngã xuống lăn vài vòng dưới đất.

Cố Nguyên mắt chữ A mồm chữ O ngơ ngác nhìn nữ tử đang mỉm cười phía trên.

Tạ Nhược Hi ngẩng đầu: "Còn ai nữa?"

Mộ Dung Phong lập tức đứng ra: "Ta."

Đám học viên kia còn đang lo hết trò vui xem thì lại bắt đầu hào hứng trước trận đấu tiếp theo này.

Tất cả mọi người lại kéo nhau đến trường ngựa ở Tây viên.

Mộ Dung Phong và Tạ Nhược Hi, hai người hai ngựa đen, tay cầm cung, mỗi người một vẻ trái ngược nhau: Nam thì ôn nhu, khiêm tốn; nữ thì hiên ngang, kiêu ngạo khiến ai ai cũng mong chờ trận đấu này.

Một học viên hô lớn: "Thể lệ như sau: Hai người sẽ cưỡi ngựa quanh trường ngựa năm vòng, trên đường sẽ xuất hiện một số bia bắn cung bằng linh lực và hai người sẽ vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung. Hoàn thành năm vòng trường ngựa và về đích trước cộng năm điểm, bắn trúng hồng tâm cộng mười điểm, bắn trúng vòng kế hồng tâm cộng tám điểm, bắn trúng vòng thứ ba cộng sáu điểm, bắn trúng vòng thứ tư cộng bốn điểm, bắn trúng vòng thứ năm hai điểm và bắn trúng vòng trắng không điểm."

Sau khi tuyên bố thể lệ, học viên đứng bên cạnh chiêng gõ mạnh một tiếng "keng", báo hiệu trận đấu bắt đầu.

Hai người hai người phóng đi như gió, một bia bắn cung lớn lập tức xuất hiện ở phía xa, họ lập tức rút tên, kéo căng dây cung, dồn toàn bộ sự tập trung vào mục tiêu rồi nhanh chóng thả dây cung, hai mũi tên như chớp lao đi.

Đáng tiếc, mũi tên của Mộ Dung Phong nhanh hơn một bước, bắn trúng hồng tâm, bia bắn cung cũng lập tức tan biến trong không trung.

Nhưng ngay sau đó liền có thêm một bia bắn cung khác xuất hiện ở trên cao, cả hai người lại cùng lúc rút tên ra, kéo căng dây cung rồi thả dây cung, nhưng lần này Tạ Nhược Hi lại bắn ra hai mũi tên, một tên đâm trúng tên của Mộ Dung Phong ghim xuống đất, một tên thì lao thẳng vào hồng tâm, bia bắn tên lại tan biến.

Một bia bắn tên nữa xuất hiện nhưng khoảng cách của nó với hai người đã xa hơn hai bia trước. Họ nhanh chóng rút tên, kéo căng dây cung rồi lại thả dây cung, mũi tên lập tức được bắn đi, ấy vậy mà Mộ Dung Phong lại dùng chiêu lúc nãy của nàng, bắn đi tới ba mũi tên, hai mũi tên đâm trúng hai mũi tên của Tạ Nhược Hi, tên còn lại thì lao trúng hồng tâm.

Nàng bắt đầu nổi nóng, liếc nhìn Mộ Dung Phong.

Cả hai cùng hoàn thành vòng trường ngựa thứ nhất, các học viên xung quanh không khỏi phấn khích.

Lại thêm một bia bắn tên nữa xuất hiện, hai người liền rút tên ra, kéo căng dây cung, nhưng trong khi Mộ Dung Thành nhắm thẳng về phía hồng tâm rồi thả dây cung bắn tên ra thì Tạ Nhược Hi lại bất ngờ chuyển hướng bắn sượt qua chân ngựa của nam tử bên cạnh.

Ngựa của y bị hoảng sợ liền ngả xuống đất khiến nam tử trên lưng nó cũng ngã theo.

Mọi ngươi xung quanh trường ngựa đều vô cùng bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra, Vân Bình Công Chúa thế mà lại.. chơi xấu!

Tạ Nhược Hi mặc kệ tất cả mọi người xung quanh, cứ thong dong bắn tên liên tục trúng vào hồng tâm.

Mộ Dung Phong từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn nữ tử vừa chơi xấu với mình kia, miệng nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt có chút phức tạp.

Thế cục đã rõ, Tạ Nhược Hi thắng.

Nàng vừa bước xuống ngựa, một số học viên liền chạy lại chất vấn nàng chơi xấu, trong đó Tạ Ngọc Chân là lớn tiếng nhất, thậm chí còn xúc phạm nàng.

Tạ Nhược Hi chạy lại giáng cho Tạ Ngọc Chân một bạt tai: "Cái bạt tai này là vì ngươi dám xúc phạm ta, ta xin đính chính lại một chút, trước khi đấu, không hề có ai ra bất cứ quy định nào, nếu đã không có quy định thì ta chỉ tuân theo thể lệ mà thôi."

Nghe nàng nói vậy, ai cũng đành ngậm miệng lại, chấp nhận kết quả của trận đấu này.

Nàng thấy không còn ai nói gì nữa thì liền quay đầu chạy về phía con ngựa đen mà lúc nãy Mộ Dung Phong cưỡi xem tình hình nó thế nào.

Thấy con ngựa không bị thương gì nghiêm trọng, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một hành động này lại vô tình khiến một số học viên bắt đầu có cảm tình với nàng, nhanh chóng chạy lại giúp nàng chữa trị cho con ngựa đen kia.

Lúc này, Lý Lạc Thanh từ từ bước ra: "Nếu cả cận chiến và cung mã đều không thể làm khó được Công Chúa điện hạ, vậy không biết âm luật vũ đạo có cơ hội không?"

Tạ Nhược Hi chỉ quay lại, nhìn lam y nữ tử rồi cười nhẹ một cái, gật đầu đi trước.

Trời đã tối nhưng ai cũng chưa vừa lòng với kết quản tiếp tục x của hai cuộc tỉ thí hôm nay nên vẫn muốn xem đấu, mà âm luật vũ đạo lại chính là thế mạnh của Lý Lạc Thanh nên nhỡ đâu một trong Ngũ đại tài nữ Linh Vân này có thể thắng thì sao? Nghĩ đến đây, ai nấy đều dời chân đến Khán Âm các tại Đông viên.

Khán Âm các chứa đầy đủ những nhạc cụ có trên đại lục, thậm chí có những nhạc cụ độc nhất vô nhị mà hàng vạn người chưa từng thấy qua xuất hiện ở đây.

Lý Lạc Thanh đi đến ngồi cạnh một chiếc đàn tranh, thân đàn được làm từ ngọc bích, được khắc thêm những hoa văn hình hoa sen tinh xảo, dây đàn được làm bằng dây tơ tằm, và điểm đặc biệt nhất của cây đàn chính là miếng ngọc bội có khắc từ Liên ở đuôi của nó khiến người khác vừa nhìn thấy đã nhận ra đây là Bích Liên Cầm, cây đàn tranh được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân – Tố Liên đích thân làm ra.

Lý Lạc Thanh lướt từng ngón tay thon dài, trắng nõn qua từng dây đàn trên Bích Liên Cầm rồi nhìn lên Tạ Nhược Hi, làm động tác mời: "Mời".

Tạ Nhược Hi hiểu đề rồi bước ra giữa phòng.

Lam y nữ tử bắt đầu gảy đàn, âm hưởng vang khắp khán phòng, từng tiếng đàn phát ra đều nhẹ nhàng như những cánh hoa bay lượn trên không trung, trong trẻo như tiếng mưa rơi, êm tai như những cơn gió thoáng lướt qua, dễ chịu đến đưa người nghe chìm vào giấc mộng đẹp. Người ta chỉ cần nghe tiếng đàn cũng có thể đoán được dung mạo lẫn tài hoa của người đánh đàn bất phàm tới nhường nào rồi.

Tạ Nhược Hi cũng nương theo từng âm đàn mà múa, từng động tác nhịp nhàng, uyển chuyển như chim yến bay lượn trên không, thần thái ngút trời cùng tư thái tao nhã đến bức người khiến nàng càng nổi bật giữa đám đông. Người ta vì tiếng đàn mà say, nhưng lại vì điệu múa của nàng mà bừng tỉnh. Dưới những ánh nến mờ ảo, tựa như có một tiên tư ngọc sắc biểu diễn khúc "Yến Phi Thiên" hòa vào khúc "Vũ Hoa Nhập Mộng" của một quỳnh tư hoa mạo vậy.

Mọi người ở dưới ai nấy đều bị mê hoặc bởi khúc "Yến Phi Thiên" của Tạ Nhược Hi biểu diễn, cho dù là Mộ Dung Phong, Tạ Khải Vũ, Tạ Thừa Lâm, Lưu Cảnh Hạo hay thậm chí là Mộ Dung Thành cũng đều phải kinh ngạc trước năng lực của nàng.

Còn ai nhận ra nữ tử thô tục, thảm hại của mấy ngày trước nữa?

Thấy tình hình không ổn, Lý Lạc Thanh nhanh chóng hòa âm với một khúc nhạc khác, thanh âm nhẹ nhàng trong khán phòng bỗng chốc trở nên mạnh mẽ, hùng tráng. Hai giai điệu lúc cương lúc nhu như thế này quả thật là làm khó người khác a.

Tạ Nhược Hi cũng chẳng chịu thua mà bồi theo, động tác của nàng theo âm sắc mà lúc dứt khoát lúc lại nhu mềm, hoàn toàn không lệch một nhịp nào.

Trong lòng mọi người bắt đầu nghi ngờ, điểm yếu của nữ nhân này rốt cuộc là gì thế?

Nàng bắt đầu ra sát chiêu, thay đổi nhịp điệu bài múa một cách lạ thường, Lý Lạc Thanh cũng vì điểm bất thường này mà vô tình ngẩng đầu nhìn lên.

Chẳng biết vì lý do gì mà lam y nữ tử kia lại bắt đầu gảy loạn nhịp đàn rồi bất giác nương theo điệu múa của Tạ Nhược Hi.

Động tác của nàng biến hóa khôn lường, lúc thì trầm lặng như nước chảy, lúc lại mạnh mẽ như vũ bão khiến Lý Lạc Thanh không thể nào điều khiển được bản thân.

Lam y nữ tử cố gắng thoát khỏi sự mê hoặc của Tạ Nhược Hi nhưng vẫn vô dụng, thâm tâm của cô thật sự loạn rồi.

Người đứng xem bên ngoài vừa nhìn đã biết, Lý Lạc Thanh bên trong đã bị điều khiển bởi khúc "Mê Nhược" đã thất truyền từ lâu rồi a.

Tạ Nhược Hi càng múa nhanh hơn, tay của Lý Lạc Thanh cũng loạn xạ hết cả lên rồi "tưng" một tiếng, dây đàn đứt lìa, tiếng đàn theo đó mà ngưng lại, khúc Mê Nhược cũng vừa vặn kết thúc, khán phòng nhộn nhịp đột nhiên trở nên im ắng.

Lý Lạc Thanh bây giờ mới định tâm lại được, cố gắng giữ bình tĩnh đứng dậy, cúi đầu rời khỏi Khán Âm các về phòng.

Tạ Nhược Hi thở dài một tiếng, "Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, ngày mai là ngày nghỉ, có gì thì để ngày mai chúng ta tiếp tục". Nói xong nàng cũng vui vẻ rời khỏi các rồi về phòng.

Những học viên ở đấy dần nảy sinh lòng ngưỡng mộ, một trong Ngũ đại tài nữ cũng không thể thắng được một nữ nhân chẳng mấy tiếng tăm gì, sợ rằng sắp có thêm một tài nữ được vinh danh rồi.

Lúc vừa về phòng, Tạ Nhược Hi nhanh chóng gọi đến một con bồ câu đã đợi ở gần học viện Linh Vân từ lâu, nàng lấy ra một tờ giấy cùng nghiên mực, viết ra hết những gì đã xảy ra trong học viện mấy hôm nay rồi buộc vào chân bồ câu. Con bồ câu cũng nhanh nhẹn bay đến chỗ Tiểu Linh cùng Tiểu Lạc để truyền tin.

Hai người họ vừa nhận được thư thì liền cho người rêu rao khắp cả Huyền Linh quốc, tin tức này cũng sẽ tự nhiên truyền đến các quốc gia khác trên đại lục.

Trời bắt đầu mưa lớn, mọi người cũng vì lạnh mà đều đã lên giường nghỉ ngơi, nhưng Tạ Nhược Hi vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cơn mưa mà hoài niệm quá khứ.

Bỗng nhiên, cửa phòng nàng hé mở khiến hồn nàng quy thể, một lam y nam tử bước vào không nói gì, tiến thẳng đến ngồi bên cạnh chiếc bàn tròn giữa phòng, phất tay nhẹ một cái, nến trong phòng đều được thắp lên xóa tan không khí lạnh lẽo trong phòng, ung dung thưởng trà.

"Công Chúa điện hạ quả nhiên đa tài, chỉ vỏn vẹn bảy năm mà năng lực đã đáng gờm như vậy".

Nàng cười khẩy một cái, quay đầu nhìn nam tử chẳng biết "phép tắc" là gì kia: "Có đa tài đến đâu chẳng phải cũng đã bị Thành Vương điện hạ nhìn thấu rồi sao?".

Hai người này vẫn luôn như vậy, trong lời nói toàn gươm đao, chẳng có chút nhún nhường nào cả.

Tạ Nhược Hi ngược lại có chút dè dặt trước thực lực của nam tử trước mặt, dù sao hắn cũng là người sống trong chốn thâm cung lâu hơn nàng, thủ đoạn tự khắc sẽ thâm sâu hơn.

Còn đang nghĩ lý do Mộ Dung Thành đến đây, y đã lên tiếng trước: "Ta chỉ muốn thay Khải Vũ nhắc nhở cô một chút, cẩn thận hổ dữ rình mồi". Nói xong liền đặt tách trà còn nóng xuống bàn, nhanh chóng về phòng.

Nụ cười trên môi lam y nữ tử từ từ vụt tắt, ánh mắt có chút thay đổi, nàng đột nhiên hiểu ra rằng mấy ngày nay đều có người theo dõi hành tung của nàng, mà người muốn thám thính nàng không ít nhưng duy chỉ có một người hành động sớm như vậy, cùng với thực lực của kẻ theo dõi kia khiến nàng còn không phát hiện được sự xuất hiện của hắn, còn ai khác ngoài hầu cận của Vương Cẩm Dung - La Kiệt và bà ta cơ chứ.

Tạ Nhược Hi bất giác quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ những nước cờ tiếp theo, đợi nàng giải quyết xong phần danh tiếng ở đây thì nhất định sẽ tìm đến con hổ dữ kia từ từ tính sổ.

Vào buổi sáng tiếp theo, trời vẫn âm u như thường nhưng đám học viên đã chạy đến đòi ứng chiến với Tạ Nhược Hi từ sớm.

Tuy vậy, dù cho bất kỳ ai tỉ thí về nấu ăn, vẽ tranh, làm thơ, đánh cờ, hay cả về binh thương mã lược.. thì cũng chẳng thể thắng nổi nàng. Không phải là ở lĩnh vực nào năng lực của nàng cũng mạnh mà là do nàng đặc biệt linh hoạt, thường xuyên sử dụng những "mẹo vặt" của mình để thắng nhưng lại chẳng bao giờ phạm phải quy định của cuộc đấu. Điều này lâu dần đã khiến mọi người tự khắc quen thuộc rồi quy nó vào thành năng lực của nàng luôn.

Cộng thêm những tin tức này được Tiểu Lạc cùng Tiểu Linh lan truyền đi khắp nơi nên cả trong và ngoài học viện Linh Vân càng lúc càng thêm nhiều người nể phục vị Vân Bình Công Chúa này.

Nhưng sự nổi tiếng luôn kèm theo nhiều kẻ ghen tị đến bất mãn rồi lại muốn tỉ thí phân cao thấp, chính vì vậy cuộc sống sau này của nàng sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn và phải đối mặt với càng nhiều thách thức hơn rồi.