Vân Bình Truyện

Chương 13: Nhất Thể Song Hồn



Tại trường ngựa ở Tây viên, hai lam y nhân một nam một nữ đứng cầm một chiếc ô màu vàng khẽ ngẩng đầu nhìn trời, chẳng nói câu nào, cũng chẳng thèm để ý đến người bên cạnh, khung cảnh có chút ảm đạm.

Bên kia hai người Tạ Uyển Đình và Tạ Khải Vũ đã bí mật dẫn dụ được hai nam học viên khác đi ngang qua trường ngựa, nhanh chóng báo tin cho hai lam y nhân nọ.

Nhận được tin báo, hai người họ thoáng chốc thay đổi thái độ, chuẩn bị sẵn sàng "nhập vai", hai nam học viên kia một người thì ôm một chồng sách, người còn lại thì tay cầm ô che mưa cho cả hai, đi ngang qua thấy họ đứng dưới mưa một cách lạ lùng nên nảy sinh tính hiếu kỳ, núp vào sau một cây cột gỗ lớn của chuồng ngựa âm thầm quan sát tình hình.

Mộ Dung Thành cảm nhận được sự xuất hiện của hai vị "khán giả" ấy, lòng không thoải mái lấy từ trong áo ra một chiếc ngọc bội màu xanh, cố gượng cười lớn tiếng nói lời đường mật: "Nhược Hi à, nàng có tin vào thứ gọi là tiếng sét ái tình không?" Nàng cũng phối hợp mà gật đầu hai cái.

Mộ Dung Thành nói tiếp: "Ta đã phải lòng nàng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đấy là duyên, nay, ta muốn giao cho nàng một thứ vô cùng quý giá đối với ta là miếng ngọc bội mà mẫu phi của ta để lại, tặng nàng làm tín vật định tình của đôi ta, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ xin ý chỉ cầu thân từ Thiên Khải quốc vương, nàng thấy thế nào?"

Tạ Nhược Hi gắng nhịn cười, khống chế không cho bản thân run lên, bất chợt nắm lấy bàn tay của nam tử trước mặt khiến y giật mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt y, còn sợ hai người kia không nghe thấy mà tăng thêm chút âm lượng: "Ta cảm thấy.. rất tốt. Cảm ơn đã bày tỏ tâm ý, ta nhất định sẽ đợi tin tốt của huynh!"

Người bình thường thoạt nghe như họ đang tỏ tình, nhưng thực chất là đang khịa nhau, nào là "nàng rất ngoan hiền", "chàng cũng rất ngây ngô đáng yêu", "Gặp được nàng quả là duyên nợ từ kiếp trước", "Được chàng để ý là vận may của ta", vân vân và mây mây, tóm lại toàn là mấy câu sến súa, trái ngược với ấn tượng của mình với đối phương, khẩu thị tâm phi. Thậm chí hai người nói xong còn muốn nôn ra cơ mà.

Mặc dù bị tiếng mưa lấn át đôi phần nhưng hai vị khán giả kia vẫn nghe thấy rõ mồn một, cộng thêm chiếc ngọc bội định tình kia khiến họ càng chắc chắn về tính chân thật của cuộc tỏ tình này, quên béng mất lý do mình đến đây làm gì, xoay người chạy thẳng về nhà ăn của học viện để công khai tin tức.

Thấy họ đã rời đi, Mộ Dung Thành nhanh chóng rụt tay lại. Tạ Nhược Hi cũng thu tay, treo miếng ngọc bội vào đai lưng, đảo mắt nhìn đi chỗ khác tìm sự cứu giúp. May thay, thanh âm mang vài phần đùa cợt của Tạ Khải Vũ vang lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng này, y tặc lưỡi vài cái: "Chậc chậc, bầu không khí sến súa này là sao đây? Hai người diễn chẳng có tâm gì hết, câu nào câu nấy đều đâm chọt nhau." Quả thực may mắn rằng hai vị mà họ dẫn dụ đến có chút ngốc, nếu không thì màn kịch này còn lâu mới lừa được người ta.

Tạ Uyển Đình cũng nhanh chóng chạy lại cố nhịn cười kéo Tạ Nhược Hi về phòng, để lại hai nam tử chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch.

Hai nam học viên kia chạy đến nhà ăn, thở hồng hộc một hồi, trực tiếp kể lại những gì họ nhìn thấy, mới đầu thì ai nấy đều bán tín bán nghi, dạo sau thì liền tản ra lần lượt đi xác nhận.

Bấy giờ, Tạ Uyển Đình cùng Tạ Nhược Hi đã ngồi đợi sẵn ở bậc thang trước phòng Tạ Nhược Hi từ lâu, lúc các học viên tìm đến dãy phòng nữ ở Nam viên thì đã thấy trên eo của Tạ Nhược Hi đeo miếng ngọc bội quý giá của Mộ Dung Thành.

Tin tức này nhanh chóng bùng nổ khắp học viện, ai ai cũng sửng sốt rồi truyền tai nhau về những điều xung quanh họ, chẳng hạn như họ đã gặp nhau từ bao giờ, Tạ Nhược Hi có xứng với Mộ Dung Thành không, họ rốt cuộc có đến được với nhau không, quá khứ hiện tại và tương lai của mối tình này sẽ như thế nào, vân vân và mây mây, vô số lời đồn được lan ra khắp học viện rồi lan ra ngoài không biết từ bao giờ.

Lý Lạc Thanh ở Tàng Thư các cũng nhận được tin, nhận ra vấn đề liền chạy đi tìm Mộ Dung Thành rồi vô tình gặp y ở cửa các.

Cô bình tĩnh nói: "Ta có thể đoán được mọi người đang muốn làm gì và ta hình như tìm được một thứ có vẻ hữu dụng tặng cho các huynh, cẩn thận."

Mặc dù có chút không thích Tạ Nhược Hi nhưng lại bị lương tâm lôi kéo, bảo cô phải giúp bọn họ, cũng bởi vì chuyện này khá nguy hiểm nên cô đành tặng cho họ chút thông tin để họ giải quyết ổn thỏa một chút.

Nói xong Lý Lạc Thanh đưa cuốn sách đã được lật sẵn trang trên tay cho Tạ Khải Vũ, lòng thấp thỏm rời khỏi các.

Tạ Khải Vũ ngờ vực, Lý Lạc Thanh tốt bụng như vậy từ bao giờ thế?

Y nhìn xuống trang sách đã được lật sẵn, đọc được vài dòng chữ thì lòng bắt đầu gợn sóng, đưa qua cho Mộ Dung Thành đọc.

Có một loại cấm thuật đã thất truyền từ lâu, gọi là Hợp Hồn thuật. Người sử dụng thuật này sẽ có thể kết hợp linh hồn của y với sinh vật khác, khi cả hai kết hợp lại thì sẽ ra một thân hai hồn, hoặc cũng có khả năng là một thân ba bốn năm linh hồn gì đó, tùy vào năng lực của người dùng, và khi đó y sẽ có thể sở hữu năng lực lẫn một vài đặc tính của sinh vật mà mình kết hợp, không phải người, cũng chẳng phải vật, gọi thẳng là quái vật cũng không ngoa.

Nguy hiểm ở chỗ là nếu con người có ý thức mạnh hơn thì con quái vật sẽ mang ý thức của y, và ngược lại. Ngoài ra y cũng có thể kí khế ước máu với kẻ khác, để kẻ đó giúp đỡ y giết người hoặc vật chiếm linh lực, sau khi thành công thì linh lực sẽ tự khắc chia cho kẻ kí khế ước số phần đã giao ước trước đó.

Loại cấm thuật này đã biến mất từ hai trăm năm trước, nay lại xuất hiện người có hiện trạng giống với hiện trạng của người sử dụng nó, tám phần mười là hắn đã sử dụng Hợp Hồn thuật rồi, đã thế hắn còn rất biết suy nghĩ mà chọn hẳn kết hợp với mãnh thú, nếu vậy thì không thể không đề phòng nha.

Trước đó thì họ khá tự tin rằng bốn người thôi cũng đủ để khống chế hắn, nhưng bây giờ xem ra là phải có thêm trợ giúp rồi.

Hai người họ âm thầm lượn lờ xung quanh khu phòng của nữ học viên, xác định vị trí bày bố mắt trận, dùng linh lực đánh dấu chúng nó.

Thu xếp ổn thỏa xong, mặt trời cũng đã xuống núi, mưa cũng đã tạnh, chỉ còn lại nhiều lớp sương mù dày đặc bao trùm lấy thành Huyền Dương, không khí trong thành phải nói là vô cùng lạnh, cũng chính vì điều này mà mọi người chẳng ai đi lại bên ngoài nhiều, người thì nằm trên giường ôm chăn đọc sách, kẻ thì tụ tập uống rượu trong nhà, lâu lâu mới có vài người bán hàng rong vừa đi vừa hô lớn mời gọi mua hàng.

Bên ngoài đã vậy, bên trong học viện Linh Vân cũng yên tĩnh không kém, mấy ngày nay điều tra vụ án đã tốn quá nhiều thời gian và sức lực nên họ lần lượt đi nghỉ ngơi sớm, dự tính rằng ngày mai sẽ tự ôn luyện lại mấy bài học gần đây, chẳng thèm quản vụ án ấy nữa.

Bấy giờ Tạ Nhược Hi vẫn chưa biết mình sắp phải đối mặt với thứ gì nên tâm thái cũng ung dung lắm, nằm trên giường, tay phải cầm sách, gối đầu lên tay trái, chân phải vắt lên chân trái tạo thành hình chữ ngũ, chẳng có tí lo lắng nào.

Người không biết chuyện thì thoải mái vô cùng, còn người biết chuyện như Tạ Khải Vũ thì lại đang đứng ngồi không yên, liên tục kiểm tra xem tình hình bên ngoài như thế nào.

Chớp mắt cũng đã đến nửa đêm, ánh mắt Tạ Nhược Hi khẽ động, thấy một bóng đen đã đứng trước cửa phòng mình từ bao giờ, nàng giữ bình tĩnh, ngồi dậy hỏi: "Ai thế?"

Thanh âm trong trẻo thốt ra khiến bầu không khí trở nên bình thường hơn.

Người bên ngoài từ từ đẩy cửa vào, nàng bên trong chuẩn bị triệu hồi roi Ngọc Lam, trông thấy kẻ đi vào thì bất chợt khựng lại, ấy thế mà chỉ là một nam học viên ghé qua hỏi thăm mà thôi.

Tạ Nhược Hi thở phào, tươi cười mời y ngồi xuống chiếc bàn tròn giữa phòng uống trà.

Y vui vẻ ngồi xuống, tự giới thiệu bản thân: "Ta tên Mục Hằng, là Vương Tử của Mục Châu quốc, hôm nay nghe nói Vân Bình Công Chúa và Thành Vương điện hạ vừa đính hôn nên qua đây chúc mừng, tiện thể ta muốn tặng chút quà mọn."

Vừa nghe câu này nàng thoắt cái phát hiện chỗ không đúng, lập tức đề cao cảnh giác với kẻ này, miệng vẫn mỉm cười, lòng nhủ thầm: "Chúng ta có quen biết hay sao mà nửa đêm đến chúc mừng thế, sau lần này nhớ kiếm lý do khả thi hơn nha."

Đoạn hắn nói tiếp: "Nếu đã đính hôn thì ắt hẳn sẽ cử hành hôn lễ, không bằng, ta tặng Công Chúa một bộ hỉ phục, cô thấy thế nào?"

Nghe ngữ điệu hắn nói chuyện là biết hắn đang rất muốn hành động rồi, nàng bèn cố tình để lộ sơ hở, không trả lời ngay mà đứng dậy đi đóng cửa sổ, quay lưng về phía Mục Hằng: "Vương Tử có lòng rồi."

Hắn thấy nàng không có một chút phòng bị thì liền lộ ra bản chất, vừa đứng dậy, ánh mắt chợt lạnh, con ngươi đen láy biến đỏ như máu, tay chân mọc ra vô số sợi lông màu nâu đậm bao trùm lấy chúng, móng tay và móng chân dài ra nhọn hoắt như móng vuốt, vì bộ lông mà kích cỡ bàn tay lẫn bàn chân của hắn đều to ra làm rách toạc cổ tay áo và đôi giày trắng, sát khí tỏa hừng hực. Ngờ đâu thanh âm y phục bị rách đã rõ ràng như thế rồi mà hắn vẫn chưa thấy nàng có phản ứng gì, cảm thấy người này nào có lợi hại như lời đồn, trực tiếp chạy lại vồ lấy nữ tử trước mặt.

Một cảm giác lạnh toát chạy dọc theo sống lưng, Tạ Nhược Hi theo phản xạ mà xoay người né qua một bên, Mục Hằng không kịp đề phòng lao ra ngoài cửa sổ, hắn tức giận bật dậy trèo ngược vào trong phòng, nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn xé xác nàng ra vậy.

Thấy kẻ trước mắt có bộ dạng kì dị như thế khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng, đây rốt cuộc là thứ gì thế?

Trong lòng Tạ Nhược Hi bỗng chốc hỗn loạn, đầu không ngừng tìm kiếm thông tin về thứ này nhưng một chút ấn tượng cũng chẳng có.

Mục Hằng lại đưa tay lên vồ lấy nàng lần nữa, nàng không né tránh dơ tay trái lên, ngưng tụ linh lực tạo ra một tấm khiên chắn bằng lam băng lạnh buốt, lúc hắn vồ tới thì liền xuất hiện một lớp linh quang trước khiên chắn, lớp linh quang như tấm đệm lò xo cộng thêm hắn dùng sức quá lớn nên bị đẩy bật lại lùi về phía sau, đập cả thân thể vào bức tường.

Vì có thể chất của con mãnh thú mà hắn hợp hồn nên chút va chạm này chẳng là gì với hắn, lập tức giơ móng vuốt cào một cái về phía Tạ Nhược Hi, ba vết cào bằng phong linh trong suốt phóng tới chỗ nàng, xé tan lớp linh quang, đập vỡ khiên lam băng, dập tắt hết đèn trong phòng, ba vết cào ghim thẳng trên người nàng, đẩy thân người mỏng manh của Tạ Nhược Hi đập mạnh vào bức tường sau lưng, ngã quỳ một gối, đầu óc choáng váng, tay trái chống đất trụ lấy thân thể để không bị ngã nằm xuống, cố nuốt lấy búng máu sắp phun ra ngoài, chậu cây hoa Mộc Lan nàng dùng hết tâm huyết trồng và chăm sóc suốt hai tháng trời cũng bị rơi vỡ ngay bên cạnh. Máu chảy ra ngoài thấm đậm khu vực xung quanh ba vết thương, ngay lúc này nàng quả thực đau đớn vô cùng, thần trí có chút không tỉnh táo.

Mục Hằng như đã trả đũa được cú vừa nãy, lại còn khiến bộ dạng của đối phương thảm hơn mình, thâm tâm hả hê, lộ rõ vẻ đắc ý.

Những nữ học viên ở gần phòng của Tạ Nhược Hi nghe được tiếng động lớn như vậy thì kìm lòng không đặng thò đầu ngó ra xem, phòng nàng tối om, cũng chẳng nghe thấy tiếng gì nữa, nghĩ chắc là do trời tối nên nàng vấp ngã chỗ nào thôi, thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tâm trạng quay lại giường ngủ.

Đánh nàng bị thương thì thôi đi, đã vậy còn làm chậu hoa Mộc Lan mang tâm huyết của nàng rơi vỡ trong tích tắc, chiếc chậu ấy là món quà mà phụ hoàng của nàng ban tặng, còn cây hoa là do nàng trồng lúc còn ở núi Yên Sơn để làm kỉ niệm đấy.. Hoa nát chậu vỡ, Tạ Nhược Hi nổi giận, đứng dậy trừng mắt nhìn con quái vật trước mặt, tay phải triệu hồi roi Ngọc Lam, dùng lực quất về phía hắn.

Mục Hằng dùng sức chân bật lên trên nóc, nàng cũng quất ngược lên trên, hắn lại dùng tay đẩy mình đáp xuống, nàng lại trở tay quất ngược trở lại, hắn nhanh nhẹn né sang một bên, để dây roi quật xuống làm nát chiếc bàn tròn giữa phòng.

Thấy hắn cứ chạy mãi vậy thì nàng ra tay càng nặng hơn, trực tiếp đẩy linh lực vào roi, quất một cái, cả căn phòng nổ tung.

Động tĩnh cực lớn, chấn động cả học viện đang say giấc, ai nấy đều sửng sốt, nhanh chóng đốt hết đèn trong học viện lên, nam thì chạy đến khu phòng nữ, nữ thì chạy ra khỏi phòng, tập trung đứng lại vài góc xem xem có chuyện gì.

Họ chỉ thấy giữa căn phòng bị nổ tung kia có một lam y nữ tử có ba vết thương đang chảy đẩy máu trên người, sắp nhuốm đỏ cả bộ y phục, tay cầm roi, mắt hướng về một lam y nhân vừa bay lên nóc căn phòng đối diện.

Vừa nhìn lam y nam tử kia đã thấy hoảng, thân người nhưng tay chân lẫn đôi mắt thì như một con hung thú đang đi săn.

Cả hai người một trên một dưới đều đằng đằng sát khí, chẳng bên nào thua kém bên nào cả.

Mộ Dung Thành vừa chạy đến, thấy tình hình không ổn liền hô lớn: "Bát Tinh Liên Sát Trận!"

Ngay sau đó dùng linh lực khiến tám mắt trận mà hồi chiều y đánh dấu phát sáng lên, các học viên nghe được câu này liền định thần lại, chạy đến vị trí của mình, tám mắt trận đều có người đứng trấn thủ giúp giữ yên trận pháp không cho kẻ bên trong ra ngoài, bên trong trận pháp có khoảng năm mươi học viên đứng phía dưới bao vây con quái vật thành một vòng tròn lớn, bên ngoài trận pháp cũng có khoảng năm mươi người đứng vây thành vòng tròn xung quanh trận pháp chuẩn bị chiến đấu.

Tạ Khải Vũ nhanh nhẹn kể tóm lại những gì mình đọc được trong cuốn sách kia, khi mọi người đã biết đây chẳng phải thứ tốt đẹp gì thì liền bỏ hết do dự qua một bên, quyết đấu một trận ra trò.

Mục Hằng cảm nhận được điều không ổn thì liền hoàn toàn biến hóa, khắp người đều mọc lông màu nâu đậm, hàm răng sắc nhọn cũng nhô lớn, cả cơ thể cao lớn lên gấp bốn lần bình thường, tức cao khoảng một trượng, trông như một con quái vật khổng lồ vậy, cả bộ đồng phục cũng bị rách tan tành rơi xuống dưới.

Bấy giờ mọi người mới biết Mục Hằng đã hợp hồn với con gì, mặt ai nấy đều biến sắc: Là một con sư tử. Đã vậy hình như con sư tử này còn tu luyện hệ phong, vậy thì nó không còn là sư tử bình thường nữa rồi, mà được gọi chung là Thanh Sư, hai cá thể có linh lực kết hợp lại với nhau thì chẳng phải là mạnh gấp đôi sao?

Con quái vật gầm một tiếng vang dội như sấm rền, tiếng gầm phát ra kèm theo linh lực gió đẩy ngã hơn hai mươi học viên trong trận pháp đứng gần nó, mặc dù âm thanh vang dội khắp thành nhưng xem ra việc này là việc thường xuyên phát sinh nên nếu không liên quan gì đến mình thì chẳng ai thèm quan tâm cả.

Tiếp theo Lý Lạc Thanh hô lớn: "Khởi trận!"

Mọi người trong trận lập tức triệu hồi vũ khí của mình, tấn công dồn dập vào con quái vật theo một trình tự cố định mà họ đã được học, những người bên ngoài thì khai triển linh lực tấn công về phía con quái vật, bốn phương tám hướng, khắp nơi đều có một "mũi kiếm" hướng tới mình. Vậy nhưng họ đã tính sai một bước, đó chính là con quái vật này cũng từng là học viên ở đây, cũng từng được thực hành trận pháp này, thế nên nó chẳng có tí sợ hãi nào, thong dong né tránh từng đợt tấn công, sau khoảng một khắc thì cũng chỉ làm xước vài đường trên cơ thể quá khổ của nó.

Vừa mới được vào học viện, Tạ Nhược Hi chưa từng được tiếp xúc qua trận pháp này nên chỉ đứng yên một chỗ quan sát tình hình, nhận thấy được khả năng phá trận của con quái vật thì liền tự mình đảo loạn trận pháp, nàng tích tụ linh lực vào tay phải, một lớp lam quang bao trùm bàn tay của nàng, khom người quỳ một chân xuống đưa tay phải đến gần mặt đất, tay trái dựng thẳng lên trời để đẩy linh lực tập trung xuống tay phải. Ngay sau đó mặt đất bị phủ một đường băng sương nhanh nhẹn lan tới hồ nước gần đó rồi hoàn toàn đóng băng, Mộ Dung Thành hiểu được tình hình, lập tức trở tay cầm Huyết Quân Kiếm – một trong thập đại đại vũ khí đứng đầu thiên hạ, chém một kiếm vào con quái vật đang vồ tới mắt trận hướng Tây Bắc. Mục Hằng lần nữa không kịp đề phòng, bị một kiếm chém bay tới gần hồ nước đang đóng băng. Tạ Nhược Hi nắm chắc thời cơ, dốc thêm linh lực, hồ nước bị đóng băng lập tức nhô lên một ngọn núi lam băng sắc nhọn cao khoảng một trượng rồi đình chỉ ngưng tụ, đỉnh núi nhắm chuẩn đến con quái vật đang bay tới.

Nào ngờ Mục Hằng còn chưa cảm nhận được độ lạnh của ngọn núi băng thì ngay gần đó có một ánh sáng màu vàng sậm xuất hiện, ngưng tụ lại thành một tấm khiên chắn trước đỉnh núi băng, đỡ lấy Mục Hằng, tình huống này phát sinh quá nhanh, mọi người vừa kịp phản ứng lại thì đã rơi vào sự hoang mang cực độ, đồng loạt dừng tấn công, nhìn về hướng lớp hoàng quang kia được phát ra.

Vậy mà trong trận lại có một nữ học viên cứu giúp Mục Hằng.

Nữ học viên ấy cũng là Công Chúa của một nước ở phía Nam đại lục – Thương Vân quốc Đại Công Chúa Bạch Tuệ Y, danh tiếng lẫy lừng với giọng hát ngọt ngào, trong trẻo như chim họa mi hót, nay lại đứng ra giúp đỡ một con quái vật sao?

Điều này vốn rất khó hiểu nhưng sau đó thì không còn nữa, Bạch Tuệ Y thở dài một hơi, mặc kệ những ánh mắt ngơ ngác nhìn mình xung quanh, chớp mắt một cái, con ngươi chuyển thành màu xanh như ngọc bích, sau lưng cô nhô ra một đôi cánh màu nâu sẫm to lớn như muốn che lấp cả bầu trời, cô điều khiển đôi cánh ôm lấy thân thể mình, che khuất tầm nhìn của mọi người, không biết Bạch Tuệ Y đã biến hóa như thế nào bên trong đôi cánh ấy, lúc cô vừa sải cánh ra lần nữa thì đã khiến toàn bộ học viên phải trố mắt nhìn theo.

Mục Hằng thì hợp hồn với sư tử, còn Bạch Tuệ Y thì lại hợp hồn với.. chim ưng.

Kích cỡ của con quái vật này chính là thứ khiến người khác sợ hãi, cao khoảng hơn một trượng, độ dài của cánh thì khoảng gần hai trượng, sải cánh thôi cũng đủ lớn bằng một phần năm diện tích của trận pháp rồi, con chim ưng ấy có tu luyện hệ kim, khác với Linh Sư, chim ưng tu luyện thì được đặt tên theo linh lực thuộc tính của nó cho dễ phân biệt, nếu con chim ưng này tu luyện hệ kim thì gọi là Kim Ưng, nếu tu hệ hỏa thì gọi là Hỏa Ưng, vân vân và mây mây.

Mục Hằng được tấm khiên đỡ lấy đứng vững dậy, gầm gừ dữ tợn, dọa cho những học viên đứng gần phải tức tốc lùi lại.

Chưa dừng lại ở đó, bên ngoài trận pháp bỗng có tiếng la hét thất thanh của các học viên, quay đầu lại thì liền cả kinh, còn một con quái vật hợp hồn nữa, lần này là Thạch Vĩ – Thái Tử Duệ Thanh quốc ở phía Tây đại lục. Hợp hồn với y là một con yêu thú Hắc Lang, chính vì vậy lần hợp hồn này có chút kỳ lạ, một con người tu hệ băng lại có thể hợp hồn với một con sói bị nhập ma và đã trở thành yêu thú, thế này còn gọi là quái vật gì nữa, phải gọi là yêu quái nha.

Nhưng suy xét lại thì cũng không có gì lạ, bây giờ thời thế hỗn loạn, các con linh thú tu luyện bình thường ngày càng ít, bởi đa số đều bị nhập ma hết một lượt, chiếm khoảng sáu phần mười trên đại lục luôn rồi.

Thạch Vĩ ở bên ngoài không ngừng phóng ra những khối băng màu trắng đục được bao trùm bởi một làn khói đen, thiết nghĩ đó là lớp yêu khí bao bọc lấy khối băng để tăng độ sát thương, thêm cả hắn dùng cơ thể to lớn của mình muốn đè bẹp hết tất cả những ai dám đến gần.

Thời cơ đã đến, Mục Hằng và Bạch Tuệ Y cũng bắt đầu tấn công, Bạch Tuệ Y bay lên trên cao, sải rộng cánh rồi đập đập vài cái, hàng loạt mũi tên bằng đồng xuất hiện từ từng cọng lông vũ phóng ra loạn xạ khiến các học viên chỉ có thể tập trung tạo ra khiên chắn phòng thủ, Mục Hằng cũng không ngồi yên mà chạy đi tiếp tục tấn công vào mắt trận phía Tây Bắc.

Nam học viên trấn thủ mắt trận cũng không thể đứng yên chờ chết, điều khiển mặt đất phía trước mặt nhô lên một ngọn núi cao khoảng một trượng che chắn trước người, nhưng Mục Hằng lại chẳng hề chần chừ, tích tụ linh lực trên bốn bộ móng vuốt, vồ thẳng vào ngọn núi đất, lớp linh quang lẫn ngọn núi đất bị vỡ nát ra, đè luôn nam học viên kia xuống, Lý Lạc Thanh đứng gần đó ngưng tụ một quả cầu nước lớn, ném vào người Linh Sư Mục Hằng đang định xử lý nam học viên dưới thân mình, hắn bất đắc dĩ phải buông tha y mà né qua một bên.

Một mắt trận không có người trấn thủ, trận pháp yếu dần, Mục Hằng lại vồ đến nam học viên đang trấn thủ mắt trận phía Bắc, Lý Lạc Thanh cũng chỉ có thể ngăn không cho hắn giết người vô tội chứ không thể ngăn hắn phá trận được.

Hai mắt trận gần nhau không có người trấn thủ, Bát Tinh Liên Sát trận hoàn toàn bị phá, Bạch Tuệ Y ngừng phóng tên, sải cánh bay vút lên trời.

Vậy mà các tiến sĩ lại không đóng kết giới!

Nhưng vậy cũng không phải việc xấu, diện tích của học viện bây giờ không đủ để họ đánh nhau với mấy con quái vật kia nữa, lát sau đuổi chúng vào rừng Bách Linh, lúc đấy mới có thể thoải mái được.

Lý Lạc Thanh bên này vẫn còn đang chú ý tới Thanh Sư Mục Hằng thì bị Hắc Lang Thạch Vĩ đánh lén, hắn ngưng tụ một khối băng sắc nhọn được bao bọc bởi yêu khí phóng đến phía cô.

Tạ Nhược Hi tích tụ băng linh, chưởng đến phía sau Lý Lạc Thanh, một tấm khiên chắn lam băng xuất hiện, đỡ lấy khối hắc băng kia, mỉa mai một câu: "Chơi vậy không vui đâu."

Dứt câu, nàng ngưng tụ hàng chục thanh lam băng phía sau lưng, hướng đến hắn mà phóng liên tiếp, Thạch Vĩ chạy vòng vòng quanh dãy phòng nữ, nhẹ nhàng tránh né từng thanh lam băng, nhưng né lên né xuống vẫn không né được một trận phong linh sắc bén như đao của Tạ Khải Vũ và năm quả cầu lửa của Tạ Ngọc Chân mà bị cháy sém mất một đoạn lông trên chân trái.

Phía bên kia, Tạ Mộc Nhiên trồng ra một đám dây leo bằng mộc linh, kéo chân Bạch Tuệ Y xuống gần mặt đất, đám dây leo được thế liền quấn lên tới nửa người của cô ta, gắng sức kéo mạnh cô ta đập xuống đất một cú, Tạ Uyển Đình triệu hồi Bích Nguyên kiếm chém một đường vào Bạch Tuệ Y. Cô ta tạo ra một tấm khiên đồng chắn trước người, tranh thủ thời gian vùng vẫy phá nát đám dây leo, gào rít một tiếng, một lần nữa bay lượn tự do trên trời. Song, lại vì đợt nguy hiểm vừa rồi mà nổi cơn thịnh nộ, mạnh mẽ đập cánh, một cơn mưa tên từ lông vũ của cô ta xuất hiện, phóng xuống mặt đất như vũ bão, nhiều học viên đành phải tập trung hợp lực tạo ra khiên chắn như mái vòm để cho những người khác xử lý hai con quái vật dưới này.

Mộ Dung Thành tay cầm Huyết Quân kiếm cùng Diệp Thanh với Hắc Kim đao cận chiến một trận với Mục Hằng, động tác nhanh nhẹn, đường kiếm linh hoạt, lưỡi đao mạnh mẽ dứt khoát, cộng thêm sự trợ giúp của Trường Uyên Thương Cố Nguyên khiến hắn rơi vào thế hạ phong.

Thấy có dư chút thời gian, Lý Lạc Thanh chạy qua cảm ơn Tạ Nhược Hi vì lần cứu giúp khi nãy, nàng ngoảnh đầu nhìn y mỉm cười, sau lại tiếp tục đến choảng nhau với Thạch Vĩ.

Sau một tuần hương đánh nhau loạn xạ, đánh từ dãy phòng nữ sang dãy phòng nam, trăm người ba quái đều đã thấm mệt, Nam viên của học viện bây giờ không khác gì một đống hoang tàn, phòng nào cũng bị đập cho tan tác, các tiến sĩ mà thấy cảnh này chắc sẽ ngất lịm tại chỗ mất.

Bấy giờ ba con quái vật mới chịu buông bỏ, Bạch Tuệ Y thì lựa thế không có kết giới mà bay về rừng Bách Linh, Mục Hằng và Thạch Vĩ thì chạy đến cổng Xuyên Hành ở Tây viên, phía sau là cả trăm học viên đang hối hả đuổi theo.

Vừa chạy đến khu tập trung ở Tây viên, quả nhiên Vũ tiến sĩ đã mở sẵn cổng Xuyên Hành, chẳng ai do dự mà chạy luôn vào cổng.

Cánh cổng ấy vẫn dẫn ra khỏi thành, đưa họ đến bìa rừng Bách Linh, trước mắt họ là một cánh rừng tối đen như mực, tiếng quạ kêu càng khiến bầu không khí trở nên rùng rợn hơn, ban ngày đã có vô số những con yêu thú xuất hiện, ban đêm còn nhiều gấp bội, cứ cách mười mấy trượng là lại có một vài con, cộng thêm dọc đường sẽ không thiếu gì những đám yêu mộc hay độc trùng.. ánh sáng lớn thì lại đánh thức những thứ không nên đánh thức, ánh sáng nhỏ thì lại bị hạn chế tầm nhìn, lúc đánh nhau sẽ rất khó khăn, cho nên vào rừng Bách Linh lúc nửa đêm thế này thì chẳng khác nào muốn nộp mạng nha.

Ba người Mục Hằng thì do có sở hữu đôi mắt của động vật nên dễ dàng chạy vào rừng, khôn khéo chia thành ba hướng khác nhau mà chạy, còn hơn một trăm con người ngoài bìa rừng thì vẫn có chút lưỡng lự.

Tình huống cấp bách, không thể để mất dấu ba kẻ kia được, Mộ Dung Thành đứng ra chỉ đạo, ai dám đi thì tức tốc chia nhau truy kích chúng, ai không dám đi thì ở lại canh chừng học viện, đợi các tiến sĩ trở về rồi báo cáo, nếu nhận được tín hiệu cầu cứu thì phải đi tiếp ứng.

Trong giây lát đã xác định xong, một nửa số ở lại, quay đầu vào cổng Xuyên Hành, một nửa lập tức tản ra ba hướng truy kích.

Thoáng chốc hàng chục thân ảnh lam y đã biến mất giữa mảnh rừng tối tăm.