Vân Bình Truyện

Chương 23: Thương Linh Lâu



Sáng hôm sau Tạ Nhược Hi dậy sớm tranh thủ thượng triều, nàng an bài thái giám đặt một bộ bàn ghế ở phía sau Long ỷ, thái giám cũng rất biết ý mà chuẩn bị thêm trà và bánh.

Bỗng một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng, rất tự nhiên mà lấy thêm ghế ngồi xuống phía đối diện.

Người này vẫn vận cẩm y, đầu đội mũ quan, dáng vẻ uyên thâm nho nhã hệt như hôm qua.

Trình Quân ngồi xuống, ra hiệu cho nô tài phía sau cầm đến một bàn cờ.

"Chơi với lão thần một ván giải sầu không?"

Tạ Nhược Hi có hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của lão Tể Tướng, nàng đoán được ông sẽ quay lại tham gia triều chính phò tá phụ hoàng nhưng lại không ngờ được ông lại chỉ âm thầm đứng ở phía sau chỉ điểm.

Hai người bắt đầu hạ cờ được một lúc thì các thần tử mới thượng triều. Tụ tập xì xào vài câu thì Tạ Nghiêm mới đến nơi.

Mới đầu đám thần tử còn cung cung kính kính tuân theo cung lễ, vô cùng quy củ mà phát ngôn nhưng chỉ lát sau xảy ra tranh chấp liền lớn tiếng tranh cãi, dường như không để Quốc Vương ngồi phía trên vào mắt.

Tạ Nhược Hi cảm thán, phụ hoàng vậy mà có thể kiên nhẫn nghe bọn họ loạn cào cào phía dưới sao?

Đột nhiên Tạ Nghiêm lên tiếng, hai chữ "bãi triều" đánh tan bầu không khí nóng hầm hập phía dưới.

Còn chưa nghị sự mà, sao lại bãi triều rồi?

Ngự Sử đại phu không nhịn được liền hỏi: "Quốc Vương bệ hạ, người thế này là có ý gì?"

Giọng điệu rõ ràng là chất vấn.

Tạ Nghiêm điềm tĩnh nhìn xuống: "Các khanh ngày nào cũng cãi nhau trên triều, trẫm thấy cũng chẳng có gì phải nghị bàn cả, các khanh ra khỏi Từ Thần Điện rồi muốn cãi gì thì cãi."

Phụ hoàng là ngang ngược như thế này sao?

Đám thần tử phía dưới đồng loạt ngậm chặt miệng, bây giờ mới chịu bàn chính sự.

Chuyện là nói về Tổng Đốc của thành Tuyên có công dẫn binh dẹp thổ phỉ, nên ban thưởng.

Tạ Nghiêm tỏ ý phong y làm Thứ Sử nhị phẩm, Ngự Sử đại phu đưa ra đủ loại lí do bác bỏ khiến đa số đại thần cũng không đồng tình.

Chuyện tiếp là gọi Tiết Độ Sứ quanh năm ngoài biên ải về nhậm chức mới là Thiếu Uý, Binh Bộ Thượng Thư lại đứng ngồi không yên đưa ra lí do không đồng ý.

Rốt cuộc cả một buổi sáng, không có quan nào được phong chức theo ý Quốc Vương mà chỉ được trọng thưởng.

Bãi triều, toàn bộ quan viên nhanh chóng về nhà sửa soạn chuẩn bị tham gia cung yến trưa nay.

Tạ Nhược Hi và lão Tể Tướng đánh xong cờ, kết quả không ngoài dự đoán, nàng thua.

Ra đến bên ngoài Từ Thần Điện, nàng gọi Tiểu Linh lại, kêu cô đi điều tra về mấy lão già ở Ngự Sử Đài, Binh Bộ và mấy người dám đứng lên bác bỏ từng ý kiến của phụ hoàng hồi sáng.

Nàng chính là không nhịn được đám cẩu quan đó!

Tính toán vài chiêu trò bản thân sẽ sử dụng một hồi Tạ Nhược Hi mới chịu về phủ thay y phục.

*

Đầu giờ Ngọ, nhiều quan đại thần đã xuất hiện trong ngoài Từ Thần Điện, tụm năm tụm bảy hàn huyên với nhau.

Cung yến lần này không lớn, chỉ là một bữa cơm thân mật giữa Hoàng tộc và quan lại với nhau.

Tuy vậy toàn bộ Từ Thần Điện vẫn được trang trí bày biện rất long trọng, cung nữ bận rộn bê đồ ăn lên từng bàn, đoàn vũ nữ uyển chuyển múa theo nhịp đàn sáo nhẹ nhàng mà vui tai, khung cảnh trông vừa xa hoa vừa có nét thanh nhã.

Điệu múa đầu tiên kết thúc cũng là lúc khai yến, ngoại trừ Tạ Khải Vũ, Tạ Ngọc Chân và Tạ Mộc Nhiên chưa kịp về thì toàn bộ người đều đã có mặt ngồi yên tại vị trí của mình.

Trước khi dùng bữa, như thường lệ mọi người bắt đầu nâng ly kính Quốc Vương và Hoàng Quý Phi.

Tạ Nhược Hi ngồi im uống rượu nãy giờ đột nhiên bị nhắc tên.

"Vân Bình Công Chúa, nghe nói người lúc mới vào học viện Linh Vân đã khiêu chiến và thắng toàn bộ học viên, trong đó người có dùng một điệu múa đánh bại tài nữ Lý Lạc Thanh của Lại Bộ Thượng Thư. Nếu đã kinh diễm như trong lời đồn, không bằng người hãy múa thử một lần cho chúng thần mở mang tầm mắt một chút đi?"

Tạ Nhược Hi đảo mắt qua nhìn người vừa lên tiếng, là Ngô Tôn – Phó Tổng Ngự Sử từng làm khó trong lần làm rõ tình huống của nàng trên triều mà Tạ Uyển Đình từng nhắc đến, là người của Vương Cẩm Dung.

Hừ, ông ta nói như vậy khác nào coi nàng là vũ nữ?

Nàng nghe Ngô Tôn nói xong, không nói gì, bình thản quay đầu nâng ly với Tạ Nghiêm phía trên: "Phụ hoàng, nhi thần kính người một ly."

Tạ Nghiêm cũng rất phối hợp nâng ly với nàng.

Ngô Tôn thấy mình bị phớt lờ như vậy liền lộ rõ sự tức giận trên mặt.

Tạ Đình Phong không bỏ qua cơ hội này, lên tiếng chất vấn Tạ Nhược Hi: "Công Chúa điện hạ, người làm như thế là không hợp quy tắc, không tôn trọng trưởng bối."

Tạ Nhược Hi mỉm cười, một thân tử y càng thêm xinh đẹp động lòng người: "Nhị Thân Vương lẽ nào không nhìn ra Phó Tổng Ngự Sử không tôn trọng bổn Công Chúa trước sao?"

Không nhìn ra chính là kẻ mù!

Tạ Minh thấy Hoàng đệ lỗ mãng, đưa mắt nhìn y lắc đầu ra hiệu: Đừng manh động.

Tạ Đình Phong á khẩu không biết trả lời như thế nào mới được đành lúng túng cười cho qua, sớm biết nàng không dễ đối phó nhưng vẫn là sơ sẩy một bước!

Nhận ra bầu không khí trở nên gượng gạo, Vương Cẩm Dung vội vàng nâng ly mới vớt lên được chút ít sự tự nhiên ban đầu.

Qua một lúc thấy không còn ai rảnh rỗi đi chọc mình, Tạ Nhược Hi bắt đầu buồn ngủ, không nể nang gì ngáp ngắn ngáp dài.

Đợi đến khi Tiểu Linh đi điều tra về tới nơi nàng mới kiếm lí do xin rời yến trước.

*

"Bẩm điện hạ, Tiểu Linh thử tra một chút, đám người đó quả thực giấu rất kĩ, chỉ biết được vài việc xấu họ làm nhưng lại không có chứng cứ."

Tạ Nhược Hi bình chân như vại gặm táo, nếu dễ tìm ra sơ hở của đám cẩu quan đó như vậy thì há chẳng phải "toàn quân bị diệt" bởi Lâm Uyển Dư rồi sao?

"Nói một chút về điểm yếu của chúng đi, ví dụ.. sợ chó chẳng hạn!"

Tiểu Linh trợn tròn mắt nhìn nữ tử trước mặt, người chơi kiểu vậy luôn đó hả?

Không sai! Tạ Nhược Hi muốn dựa vào mấy điểm yếu tưởng vô hại nhưng cũng đủ khiến gà bay chó sủa một trận ấy để cho đám cẩu quan kia biết mùi!

Hôm sau, trong ngoài cung truyền nhau vài chuyện rất thú vị, không lâu sau cũng tới tai kẻ bày trò.

Nghe nói Ngự Sử đại phu bị dị ứng hải sản, người nổi đầy mẩn đỏ, ói mửa cả đêm hôm qua.

Lại nghe nói Binh Bộ Thượng Thư sợ gà, đêm hôm qua nguyên một phủ Thượng Thư từ đâu xuất hiện mấy chục con gà bay qua bay lại khiến y ngất xỉu tới tám lần, còn phải điều cả cấm quân đến bắt gà, náo loạn cả khu.

Chưa dừng lại ở đó, Phó Tổng Ngự Sử đang ôm mỹ nhân từ Trầm Hương Lâu đi ra vừa tới cửa thì bị tạt mấy xô phân vào người, trông vô cùng thảm hại.

Còn có mấy vị quan viên đứng đầu Quang Lộc Tự, Hàn Lâm Viện.. đều lần lượt bị "hành" trong một đêm, cả thành Huyền Châu nháo nhào đến tận trưa hôm nay vẫn chưa xong.

Đang vui vẻ nghe hai cung nữ thao thao bất tuyệt kể lại chuyện ngoài cung, một thanh âm phát ra từ phía sau lưng dập tắt đi một nửa hứng thú của nàng.

"Vân Bình chơi đủ chưa?"

Tạ Nhược Hi phất tay cho hai cung nữ tránh đi, đạm nhiên nhấp trà thưởng hoa, đến khi Vương Cẩm Dung ngồi xuống đối diện che đi tầm nhìn của mình thì nàng mới để ý bà ta.

Không hổ là chủ lục cung, ăn mặc vô cùng xa hoa phóng túng, thân vận cẩm bào thêu tơ vàng, đầu đội kim quan, phong thái uy nghiêm cao quý.

Vương Cẩm Dung đến Ngự Hoa Viên giờ này hẳn là đã biết chuyện do nàng làm, thực ra thì hầu như ai cũng biết bởi Tạ Nhược Hi căn bản không muốn giấu. Dù gì thì đám người đó muốn báo thù cũng chỉ có thể làm trong âm thầm, nhất định là không dám công khai đấu đá với nàng.

Tạ Nhược Hi nhìn Vương Cẩm Dung câu môi, đáy mắt lộ rõ vẻ trào phúng: "Mấy lão già đó không thú vị lắm."

Nàng vừa nói vừa rót cho bà ta một ly trà, đợi bà ta cầm lên mới nói tiếp: "Không bằng, Hoàng Quý Phi cùng chơi với ta một chút?"

Tay cầm ly trà của Vương Cẩm Dung chợt khựng lại, nụ cười yêu mị cũng cứng đờ, bà ta dường như có chút cảnh giác với lời này của nàng.

Thấy phản ứng của bà ta, nàng thỏa mãn đứng dậy rời đi.

Suy nghĩ kĩ lại, Vương Cẩm Dung khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, bà ta việc gì phải đề phòng mấy trò vặt vãnh của một cô nhóc hai mươi tuổi được chứ? Thế là Vương Cẩm Dung tiện tay ném ly trà vào bồn hoa.

Ngay sau đó, Tạ Nhược Hi đi ngang qua đoàn cung nữ của phủ Nội vụ đang mang đồ đến Vĩnh Hoa Cung, nàng sờ sờ vài cái vào mấy bộ y phục cùng trang sức đặc chế, khá tiếc nuối mà bĩu môi, buông tay tiếp tục đi dạo loanh quanh trong Hoàng cung.

Đợi Vương Cẩm Dung về tới Vĩnh Hoa Cung, cung nữ cẩn thận bẩm báo lại chuyện Vân Bình Công Chúa động tay vào mấy món đồ được đưa tới lúc nãy.

Vương Cẩm Dung nghi ngờ nàng hạ độc, lập tức ra lệnh vứt bỏ hết toàn bộ.

Tạ Nhược Hi quay lại tiểu đình trong Ngự Hoa Viên hai người ngồi vừa rồi, thấy một cung nữ đã đứng sẵn ở đấy đợi mình.

Nàng chầm chậm bước qua, để ý không thấy có người xung quanh mới lên tiếng: "Nhanh như vậy đã xong rồi sao?"

Cung nữ nọ cung kính hành lễ, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, giọng nói cương nghị cất lên: "Đều đã sẵn sàng nhận lệnh từ Công Chúa!" Y vừa nói vừa đưa cái ly vừa được lấy ra khỏi bồn hoa đặt trong khăn tay cho Tạ Nhược Hi.

Nàng gói gọn cái ly lại, bình thản cầm ra khỏi cung tiêu hủy.

Trước khi đi xa, Tạ Nhược Hi đột nhiên quay đầu gọi cung nữ kia lại.

Nàng mỉm cười: "Tiểu Thúy, nói với những người ở phương Bắc chuẩn bị một chút để tiếp ứng cho ta, còn ngươi ở trong cung thì truyền tin cho ta." Dừng một lát, nàng nhìn vật trong tay thở dài: "Còn nữa, nếu có thời gian thì nhớ đến thăm mẫu hậu."

Tiểu Thúy ngẩn người, đến khi kịp phản ứng thì đã thấy Tạ Nhược Hi quay đầu đi tiếp.

*

Mấy ngày sau đó Tạ Nhược Hi đều dành thời gian ở bên cạnh phụ hoàng, đợi tin Vương Cẩm Dung trúng kỳ độc truyền đến tai thì mới xuất cung.

Đang lựa mua mấy bộ y phục trong một cửa tiệm lớn ở trung tâm thành, Tạ Nhược Hi bị thu hút bởi đám đông ồn ào huyên náo gần đó.

Trong lòng nảy sinh hiếu kỳ, nàng đi qua túm đại một người trong số đó hỏi chuyện.

"Này tiểu huynh đệ, có chuyện gì mà lại tụ tập đông như vậy thế?"

Người nọ quan sát Tạ Nhược Hi từ trên xuống dưới, ánh mắt có phần không tin nổi, nữ nhân này thân vận lam y mộc mạc, trang sức đơn giản, chỉ có khí chất là đặc biệt, trông không giống Linh Sư hay tiểu thư khuê các gì: "Cô nương, cô là từ nông thôn mới tới phải không? Làm sao lại không biết đến Thương Linh Lâu danh tiếng lẫy lừng chứ?"

Lúc này nàng mới để ý đến biển hiệu của nơi trước mặt: Thương Linh Lâu.

Tạ Nhược Hi đã từng nghe Lâm Uyển Dư nhắc đến cái tên này, mặc dù thời gian thành lập chỉ vỏn vẹn năm năm nhưng cũng đủ để vươn lên thành sàn đấu giá lớn nhất đại lục Xích La, cũng là nơi buôn bán linh khí lớn nhất nhì đại lục, cho đến hiện tại hầu như mỗi quốc gia đều có một cái.

Thế nhưng ban ngày Thương Linh Lâu chỉ bán linh khí, thi thoảng mới lập sàn đấu giá vào ban đêm, mỗi sàn đấu giá chỉ có một trăm người mua được lệnh bài mới có thể tiến vào trong lâu tham gia đấu giá.

Bất quá không biết vì lí do gì mà Thương Linh Lâu đã đóng cửa cả tháng nay, hôm nay mở cửa lại đột nhiên ra thông báo đêm nay sẽ có sàn đấu giá, các Quý tộc vì tranh nhau mua linh khí lẫn lệnh bài nên mới có người qua đường ở ngoài tụ tập hóng chuyện.

Tạ Nhược Hi nổi lên hứng thú, bỏ ngoài tai lời ngăn cản của người nọ thản nhiên nhấc cước bộ tiến vào trong lâu.

Vừa bước vào trong đã chứng kiến cảnh đám tiểu thư quyền quý tranh nhau mua bảo vật đến sứt đầu mẻ trán, cãi nhau inh ỏi cả lên.

Tạ Nhược Hi quan sát một vòng, cấu trúc có hơi khác so với những tiệm quán khác, trong căn phòng lớn có tới năm quầy lễ tân ở năm góc, hai cầu thang ở hai bên trái phải đối diện nhau dẫn lên tầng trên, bốn bức tường được trang trí bởi tranh vẽ và thư pháp, còn có mấy chậu cây đặt ở chân tường, nếu không xét về giá trị của từng món đồ thì toàn cảnh trông hết sức đơn sơ, cũng chỉ có nhóm người tranh nhau mua hàng ở giữa là nổi bật.

Nàng xuyên qua đám người đến trước một quầy lễ tân không có khách hỏi mua: "Ở đây có bán những gì?"

Đối phương nhìn nàng một cái mỉm cười: "Phàm là kỳ trân dị bảo, vũ khí đan dược, chúng tôi đều có bán."

Tạ Nhược Hi suy nghĩ một chút, nàng đã quen dùng roi Ngọc Lam rồi nên cũng không có nhu cầu mua thêm vũ khí khác, thấy bên cạnh có người tranh nhau mua một cái tháp lưu ly liền trả lời: "Bảo vật."

Lễ tân gật đầu với nàng sau đó quay qua gọi một người khác tới dẫn đường cho nàng lên lầu trên.

Lên đến tầng thứ ba, Tạ Nhược Hi kìm lòng không đặng mà hỏi: "Ta có thể xem những căn phòng khác không?"

Thấy người nọ gật đầu đồng ý, nàng mở đại một cánh cửa bên cạnh, cửa phòng vừa mở ra Tạ Nhược Hi đã không khỏi trợn mắt há mồm, choáng ngợp bởi sự đồ sộ trước mắt.

Phía sau cánh cửa gỗ chính là một cánh cổng Xuyên Hành, mà đằng sau cánh cổng ấy lại là một căn phòng vô cùng lớn, cả căn phòng đều chứa những thanh linh kiếm bay lơ lửng trên không trung, Tạ Nhược Hi chỉ cần cảm nhận từng đợt linh khí tràn ra ngoài cũng biết được toàn là loại vũ khí thượng phẩm.

Cổng Xuyên Hành chỉ nối tiếp với một nơi nội trong bán kính năm dặm, nếu vậy thì phía dưới Thương Linh Lâu này hẳn là mấy cái tầng hầm lớn đi.

Nàng quay qua nhìn người bên cạnh, thấy y không có phản ứng gì là phản đối, nàng liền đóng cửa phòng này mở cánh cửa tiếp theo, cứ liên tục đóng mở mấy căn phòng, Tạ Nhược Hi chứng kiến đủ loại linh khí cuối cùng đã hiểu tại sao nơi này lại là nơi bán linh khí lớn nhất nhì đại lục rồi, một Thương Linh Lâu đã chứa nhiều linh khí như vậy, mấy trăm cái Thương Linh Lâu là còn nhiều gấp mấy trăm lần đó chứ?

Thỏa mãn sự tò mò của mình xong, Tạ Nhược Hi an phận đi theo người dẫn đường đến phòng bảo vật, nàng đi vào trong cả nửa ngày mới chọn được bốn món ưng ý, sau lại yêu cầu dẫn đến phòng linh đan, mua về mấy hộp dùng để bồi dưỡng sức khỏe cho phụ hoàng.

Xuống lầu thanh toán, Tạ Nhược Hi không quên hỏi mua thêm lệnh bài đấu giá, đáng tiếc nàng tới muộn, toàn bộ lệnh bài đã bán hết.

Thương Linh Lâu này lâu lâu mới lập sàn đấu giá một lần, đây là cơ hội hiếm có, nàng đứng lại năn nỉ lễ tân châm chước: "Tỷ tỷ, tỷ bán cho ta hai tấm đi mà, ta sẽ trả giá cao hơn gấp hai lần, à không, năm lần, đi mà tỷ tỷ xinh đẹp~"

Lễ tân và người dẫn đường vừa rồi bốn mắt nhìn nhau nhủ thầm: "Còn có kiểu làm nũng thế này nữa hả?"

Hết cách, lễ tân đành bỏ một lấy năm, đồng ý với cái giá của Tạ Nhược Hi, gạch tên người trả giá thấp nhất rồi ghi lại danh tính của nàng.

Tạ Nhược Hi đọc tên mình cho lễ tân ghi lại trong danh sách, nghe thấy ba chữ thốt ra từ miệng nữ tử trước mặt, động tác của lễ tân kia đình trệ, có hơi sửng sốt nhìn nàng nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần cẩn thận ghi tên nàng vào danh sách.

Sau khi thanh toán đầy đủ, Tạ Nhược Hi cầm đồ tiếp tục dạo quanh Kinh thành mua thêm đồ.

Đợi nàng đi xa, lễ tân nọ lập tức gọi một người tới nói nhỏ: "Mau gửi danh sách tới cho Lâu Chủ."

Suy xét kĩ lại, lễ tân lấy mực đỏ đánh dấu bên cạnh tên của Tạ Nhược Hi rồi mới gấp gọn đưa cho người kia cầm đi.