Vân Bình Truyện

Chương 4: Rừng Bách Linh



Tạ Nhược Hi trợn tròn mắt nhìn Mộ Dung Thành, thấy Mộ Dung Thành ra hiệu cho nàng giữ im lặng, thấy nàng gật đầu vài cái rồi y mới bỏ tay ra khỏi. Nàng từ từ đứng lên nhìn xung quanh, thế mà lại đụng trúng nơi ở của Giác Linh thảo rồi!

Giác Linh thảo là một loài cây dây leo, nó rất giỏi phát giác được linh lực gần mình, sau khi xác định được mục tiêu nó sẽ âm thầm tấn công. Khi gần sát ngay mục tiêu chúng sẽ lập tức quấn lấy y rồi từ từ làm tê liệt các bộ phận khiến y không thể sử dụng linh lực và không thể phản kháng, rồi mạnh mẽ siết chặt khiến y nghẹt thở mà chết. Sau khi mục tiêu đã chết, chúng sẽ hút hết linh lực của y để duy trì sự sống.

Lúc nãy Tiểu Linh cũng đã sử dụng một đạo thủy lực định tấn công Bạch Hổ nhưng không ngờ lại bị Giác Linh thảo quấn chặt đưa lên không trung. Cô không giám hét gọi Tạ Nhược Hi vì Bạch Hổ còn ở ngay gần đó. Còn Tạ Khải Vũ và Mộ Tín đi ngang qua thấy Giác Linh thảo đang muốn quấn lấy Tạ Nhược Hi thì dùng linh lực định xử lý chúng nên cũng bị quấn lên.

"Làm sao đây?" Tạ Nhược Hi vội nói thầm với Mộ Dung Thành.

Mộ Dung Thành lắc đầu. Tạ Nhược Hi trừng mắt nhìn y rồi triệu hồi ra một thanh đoản đao nhanh chóng chạy đến chém vài sợi dây leo đang quấn Tiểu Linh, nhưng những sợi dây còn lại vẫn không thả Tiểu Linh ra mà càng siết chặt hơn. Thấy Tiểu Linh đang khó chịu mà giãy dụa, nàng muốn sử dụng linh lực nhưng Mộ Dung Thành nhanh chóng chạy đến ngăn nàng lại.

"Để ta." Mộ Dung Thành đứng bên cạnh nàng nói thầm, rồi y tạo ra một kết giới cách âm xung quanh con Bạch Hổ đang ngủ say. Sau đó Mộ Dung Thành ngưng tụ một đạo hỏa lực nhanh nhẹn chạy vào giữa đám Giác Linh thảo, chúng cảm nhận được một luồng linh lực rất mạnh liền lao vào định quấn lấy Mộ Dung Thành.

Một đám cây Giác Linh thảo đang mạnh mẽ lao vào tấn công Mộ Dung Thành nhưng y lại đột nhiên bật nhảy lên cao khiến cho đám Giác Linh thảo đấy đâm vào quấn chặt lẫn nhau. Mộ Dung Thành lại đáp xuống giữa một đám Giác Linh thảo khác, lần này y dùng nhiều hỏa lực hơn khiến cho đám Giác Linh thảo xung quanh sốt sắng tấn công y, nhưng khi sắp bị đám cây dây leo đó chạm vào mình Mộ Dung Thành lại bật nhảy lên, lại thêm vài đám cây dây leo đâm vào và quấn chặt lấy nhau. Mộ Dung Thành cứ làm như thế cho đến khi tất cả loạn thành một chùm lớn.

Tạ Nhược Hi nhân cơ hội này xông vào chùm Giác Linh thảo đó chém hết hàng chục sợi dây của chúng mới kéo được ba người kia xuống. Mộ Dung Thành thu lại hỏa lực rồi họ cùng nhau vắt chân lên chạy rất xa khỏi khu vực đó.

Chạy mãi rồi họ lại chạy đến bên cạnh một con suối, sau khi dừng lại ai nấy đều thở hồng hộc. Tạ Khải Vũ vừa thở vừa nói: "Đệ làm sao lại ở đây, không phải đệ bảo là không đi sao?"

"Là tại vì ta quá chán thôi mà." Tạ Nhược Hi cúi đầu nói nhỏ.

Tạ Khải Vũ vừa nghe xong lại đi đến cóc một cái vào đầu nàng. Tạ Nhược Hi la lên một tiếng "A". Mộ Dung Thành đi qua kiểm tra xem họ có bị thương hay không, sau khi kiểm tra một lượt thì xác định không có ai bị thương cả. Mọi người đều đã an tâm.

"Vị công tử này quả thật lợi hại, vậy mà lại dùng chiêu này."

Tiểu Linh nhìn Mộ Dung Thành cảm khái. Tạ Nhược Hi quay sang nhìn Tiểu Linh cười rồi nhếch mày, Tiểu Linh hiểu ý này của Tạ Nhược Hi: "Rốt cuộc ai mới là tỷ muội của muội thế?". Nhưng Tiểu Linh chỉ cười chứ không nói.

Nghỉ mệt một lúc rồi năm người họ cùng nhau đi ra khỏi rừng mặc kệ cuộc săn yêu thú kia. Tạ Nhược Hi vừa đi vừa nhìn chằm chằm Mộ Dung Thành, y thân vận hắc y khiến cho nàng nhớ đến hắc y nam tử ở trên núi Yên Sơn, từ dáng người đến.. ánh mắt, càng nhìn càng có chút quen. Đột nhiên nàng nhận ra gì đó, Nhị hoàng tử Thiên Khải, Minh Hương Thảo, An Vương Thiên Khải, hắc y nam tử, ánh mắt đó, toàn bộ đều xâu chuỗi lại với nhau. Nàng cuối cùng cũng đã biết, nam tử trước mặt chính là kẻ đã lấy Minh Hương Thảo của mình.

Mộ Dung Thành thấy nàng nhìn mình với anh mắt đó lại tự luyến, không ngừng khen ngợi bản thân khiến mọi người ở đấy ai cũng nhịn không được mà âm thầm cười lớn, riêng Tạ Nhược Hi lại thẳng thắn châm chọc y vài câu: "Này! Đừng tự luyến nữa, nhan sắc của ngươi vừa không bằng ta, năng lực sợ là còn chẳng bằng ta nữa kìa."

"Hứ, ngươi hành sự lỗ mãng, nếu như không có ta thì sợ là ngươi cũng đã cảm nhận được cảm giác bị treo lên của họ rồi. Thật hối hận khi đã cứu ngươi mà!" Mộ Dung Thành liền mỉa mai lại.

"Ngươi làm như chỉ múa máy vài cái như ngươi là lợi hại lắm sao?" Tạ Nhược Hi cũng không nhịn.

"Còn ngươi thì sao, là một đấng nam nhi trưởng thành mà suy nghĩ không hề chín chắn gì hết, thân hình thì như nữ tử mà trí tuệ thì bốc đồng như trẻ con." Mộ Dung Thành nhìn Tạ Nhược Hi nhanh chóng cãi.

Tạ Nhược Hi nhìn lại mình xong quay qua trừng mắt nhìn Mộ Dung Thành, hai người họ sau đó đều châm chọc, cãi nhau từ bề ngoài đến bề trong suốt cả quãng đường ra khỏi rừng.

Kết thù rồi!

"Hai người họ sao lại như trẻ con thế kia?" Tạ Khải Vũ nhìn Mộ Dung Thành cùng Tạ Nhược Hi đang cãi nhau phía trước mình mà lắc đầu cảm thán.

Đến giữa trưa họ cũng đã ra khỏi rừng Bách Linh, Mộ Dung Thành từ biệt với Tạ Khải Vũ rồi cùng Mộ Tín về lại quán trọ, trước khi đi y còn không quên trừng mắt với Tạ Nhược Hi đang giơ một nắm đấm lên đòi đánh mình. Tạ Khải Vũ thấy vậy liền lôi tai phải của Tạ Nhược Hi lên xe ngựa.

Trong xe, Tạ Khải Vũ không ngừng mắng Tạ Nhược Hi, hết nguy hiểm rồi lại đến thân phận không bình thường nhưng Tạ Nhược Hi đã ngủ thiếp đi từ lâu, mỗi câu của Tạ Khải Vũ đều không lọt tai câu nào.

Về đến phủ Công Chúa, Tạ Nhược Hi tỉnh lại rồi xuống xe, trước khi hồi cung Tạ Khải Vũ liền dặn dò Tạ Nhược Hi chuẩn bị cho kì thi thể hiện năng lực để vào được học viện Linh Vân, y sai người đưa cho Tạ Nhược Hi khá nhiều sách để nàng ôn luyện. Nhưng khi vào đến phòng của mình trong phủ, Tạ Nhược Hi đã nằm lăn lê lên giường ngủ một mạch tới tối rồi lại dậy dùng bữa rồi lại ngủ. Ngày nào cũng đều như vậy, Tạ Nhược Hi quanh đi quẩn lại cũng chỉ đi dạo quanh thành, vào cung thăm quốc vương, ăn và ngủ. Cứ như thế cho đến khi học viện Linh Vân mở lại.