Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 36: Phù sinh ấn (1)



– Xảy ra chuyện gì? Thật nhanh!

Lam Huyền biến sắc, tốc độ của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên trực tiếp phá tan quyền phong của hắn bao phủ, cả giận nói:

– Muốn chạy trốn, nằm mơ!

Tay phải của hắn biến đổi, vòng xoáy đột nhiên khuếch tán ra, phạm vi công kích tăng lên mấy lần. Dù Lý Vân Tiêu bay lên trời cũng không thể tránh khỏi!

– Hừ, nguyệt bộ, di hình hoán ảnh!

Thời điểm mọi người ở đây mở to hai mắt, nhìn hắn làm sao đón đỡ một chiêu này, thân thể hắn từ trên không trung đột nhiên hóa thành tàn ảnh, lấy một tư thế kỳ dị bỗng dưng lướt ngang vài thước, mạnh mẽ tách ra công kích!

– Làm sao có khả năng? Đây là thân pháp gì? Lâm không vượt qua?

Con ngươi của Lam Huyền mở lớn, mắt muốn trừng đi ra!

Ngay thời điểm tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, bóng người của Lý Vân Tiêu từ trên không trung trực tiếp đạp ra một bước, như lâm không vượt qua, dĩ nhiên không có rơi xuống! Theo một cước này của hắn hạ xuống, trong hư không tựa hồ có lực lượng nào đó bị dẫn dắt, trong lòng mỗi người đều hơi chấn động một cái.

Con ngươi của Chung Ly Sơn đột nhiên mở to, ngơ ngác từ trên ghế nhảy lên. Những người khác không rõ ràng, nhưng hắn lại hiểu, bước đi kia của Lý Vân Tiêu, chính là kéo dài của bước tiến lúc trước. Bất kể là tần suất hay thời gian, đều giống như đúc, vừa đúng!

Nói cách khác, hắn tránh né chiêu thức của Lam Huyền, cũng không phải là đánh không lại. Mà là vì hoàn thành bước tiến kỳ dị kia, theo bước cuối cùng này bước ra, tiết tấu trong thiên địa bắt đầu chuyển động theo hắn.

Bỗng nhiên, từng đạo từng đạo kim quang từ trên người hắn phóng ra, cả người từ trên trời rơi xuống, khí thế trong thiên địa tựa hồ bị dẫn dắt, điên cuồng tràn vào quanh người hắn, làm cho người ta cảm giác giống như bầu trời sụp xuống, vạn vật hội tụ một đường.

– Mượn thiên địa tư thế!

Chung Ly Sơn ngơ ngác thất sắc, hai mắt đăm đăm! Hắn cuối cùng đã rõ ràng tác dụng của bước tiến kia, là vì điều động sức mạnh trong thiên địa, cũng chính là dựa thế!

Khí thế trên người Lý Vân Tiêu càng ngày càng mạnh, thật giống như thiên thạch vũ trụ, hai tay không ngừng biến hóa các loại ấn quyết, từng đạo từng đạo tàn ảnh hiện lên ở quanh thân. Lúc này, ba cái thủ ấn vàng chói lọi biến ảo mà sinh, vô số lực lượng ở không gian xung quanh tràn vào, ánh sáng càng ngày càng mạnh!

Trong miệng Lý Vân Tiêu khẽ nói:

– Phù Sinh Nhược Mộng, Phi Hồng Hữu Ấn!

Ba ánh vàng hợp nhất, giống như thiên thạch rơi xuống đất. Một đạo chưởng ấn kim quang chói lọi, từ trên trời giáng xuống!

– Phù Sinh Ấn, dĩ nhiên là Phù Sinh Ấn!

Trong mắt Chung Ly Sơn không che giấu nổi vẻ hoảng sợ. Lấy thực lực của Lý Vân Tiêu căn bản là không cách nào sử dụng Phù Sinh Ấn, chỉ có điều động lực lượng thiên địa để bản thân sử dụng, mượn ngoại lực mới có thể hoàn thành một chiêu này!

– Nhưng mà, mượn lực lượng thiên địa, cần không chỉ là kỹ xảo, càng nhiều chính là lĩnh ngộ đối với lực lượng thiên địa, con đường mà ngay cả ta cũng không cách nào dòm ngó, hắn là làm sao làm được?

Chung Ly Sơn có chút thất thần, chăm chú nhìn đạo phù ấn như mộng kia.

– Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Dương Địch?

– Đây là Phù Sinh Ấn của Dương Địch đại nhân?

Lạc Vân Thường dại ra ở đó, lẩm bẩm nói:

– Làm sao có khả năng, hắn chỉ là nhất tinh Võ sĩ, làm sao có thể triển khai Phù Sinh Ấn? Hắn cùng Dương Địch đại nhân là quan hệ gì?

Tất cả mọi người đều triệt để dại ra, đừng nói tình thế chuyển đổi nhanh chóng làm cho tất cả mọi người không cách nào thích ứng. Loại võ kỹ khí thế ngập trời kia mấy người trong bọn họ từng gặp? Tất cả đều trợn to tròng mắt, trong đầu trống rỗng.

Ngay thời điểm tất cả mọi người triệt để bị chấn trụ, Lam Huyền ở trên Diễn Võ Trường cũng hoàn toàn dại ra, thiên oai phô thiên cái địa kia, chưởng ấn chưa đến, chiến ý cũng đã tan vỡ, y phục trên người trong nháy mắt hóa thành tro bụi, trên da thịt cũng bắt đầu nứt ra từng đạo từng đạo vết máu.

Ầm!

Phù Sinh Ấn đánh vào trên người Lam Huyền, cả người tuôn ra một vệt kim quang liền bay ra ngoài. Thật giống như một quả khí cầu đột nhiên lọt khí, ở trên không trung phu ra một ngụm máu tươi, trực tiếp đập ra mấy chục mét, ngã xuống đất rất xa, Kim Cương nham thạch nát một mảng lớn.

Hô!

Thân thể của Lý Vân Tiêu rốt cục rơi trên mặt đất, hít sâu một hồi, sắc mặt cả người trắng xanh, thân thể cũng đang run rẩy nhè nhẹ. Vừa nãy một hồi đã lấy sạch toàn bộ nguyên khí của hắn, thiên địa oai mượn tới cũng tan thành mây khói.

Yên tĩnh, toàn trường tuyệt đối yên tĩnh.

Nếu thời điểm Lý Vân Tiêu triển khai thân pháp Di hình hoán ảnh, mọi người vẫn có tiếng nghị luận, nhưng sau khi hắn sử dụng tới Phù Sinh Ấn, đã triệt để yên lặng như tờ. Vào thời khắc ấy Lam Huyền bị thua cũng có người ý tưởng đến, chỉ có điều thời điểm thực phát sinh, vẫn là làm cho tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

Một chiêu.

Lý gia Đại thiếu gia vẫn không lộ ra trước mắt người đời, bị gọi là phế vật, một chiêu liền đánh bại xếp hạng thứ ba trên tiểu Phong Vân bảng, cửu tinh đỉnh cao Võ sĩ Huyền bang Bang chủ.

Hơn nữa là không có chút hồi hộp nào, làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, vừa nãy một chiêu Phù Sinh Ấn kia mượn thiên địa oai, sâu sắc ấn vào trong đầu tất cả mọi người, lái đi không được.

Giờ khắc này tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn kết quả hoàn toàn bất ngờ, bao quát Chung Ly Sơn, Lạc Vân Thường, Hiên Bình, Vương Phong, Tần Như Tuyết, Trần Chân, Hàn Bách, Du Hòa Chính,… còn có hết thảy đệ tử Huyền bang, hết thảy hết thảy người ở trong tràng, đại não đều trống rỗng...

Sắc mặt Lý Vân Tiêu hết sức trắng xám, bắt đầu miệng lớn hô hấp lên, khôi phục khí lực tiêu hao trên người. Vừa nãy chiến pháp mượn thiên địa tư thế kia cũng chỉ có đối với những võ giả cấp thấp mới dùng được, bởi vì cần chuẩn bị thời gian quá dài. Giữa các võ giả cao cấp chiến đấu, thay đổi trong nháy mắt, ai cũng sẽ không cho ngươi thời gian dựa thế lâu như vậy.

Hắn lạnh lùng từng bước một đi đến chỗ Lam Huyền.

– Tại sao lại như vậy.

– Thất bại, Lam Huyền dĩ nhiên thất bại, hơn nữa bại chật vật như vậy, thương tích đầy mình như vậy!

– Trời ạ! Hắn là cửu tinh Võ sĩ a, Lý Vân Tiêu này chỉ là nhất tinh Võ sĩ, chênh lệch làm sao có khả năng to lớn như thế!

Chung Ly Sơn cũng có chút bối rối, con ngươi hắn đột nhiên nhíu lại, quát to:

– Dừng tay!

Thanh âm như hồng chung, học viên toàn trường tâm thần chấn động!

Lý Vân Tiêu một cước giẫm về đan điền của Lam Huyền, Chung Ly Sơn hét lớn một tiếng, hai con mắt hắn nhất thời lóe lên, cười lạnh nói:

– Ta nói rồi, ai cũng cứu không được ngươi!

Mặc dù Lam Huyền trọng thương ngã xuống đất, không thể động đậy, nhưng thần thức vẫn tỉnh táo, mắt thấy chân của Lý Vân Tiêu ở trong con ngươi hắn càng lúc càng lớn, nội tâm dâng lên hoảng sợ vô hạn, người điên, người này là người điên! Ngay cả viện trưởng cũng dám trái ý, lẽ nào hắn không sợ bị khai trừ sao? Cứu ta, cứu ta, ai tới cứu ta!