Vẫn Còn Rung Động

Chương 30: Về chung một nhà



Họ đứng cách nhau chưa đầy một mét, mặt đối mặt.

   Dịch Sơ Ngữ cắn môi, chờ đợi câu trả lời của anh.

   Cô quên mất khoảng thời gian học kỳ hai của năm lớp 12, cô chỉ biết mẹ cô kể, cả gia đình dọn khỏi Lê thị chỉ vài tuần trước kỳ thi tốt nghiệp, vì vậy cô suy đoán hai người đã có khoảng thời gian ở bên nhau, động viên nhau học hành chỉ vài tháng trước kỳ thi.

   Vừa nghĩ tới đây, cô tò mò liệu họ đã hôn nhau chưa.

   Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng không có khả năng. Cô vốn là con thỏ chết nhát, đội trưởng Tiêu lại là thanh niên nghiêm túc như vậy, nhìn qua là biết không phải người hiểu chuyện yêu đương lãng mạn.

   Nhưng lại có một nghịch lý xảy ra, vậy tại sao họ lại ở bên nhau?

   Không thể nghĩ ra kết quả, Dịch Sơ Ngữ chỉ có thể chờ Tiêu Sở Ngôn cho cô một câu trả lời.

   Tiêu Sở Ngôn bị câu hỏi của cô làm cho choáng ngợp, ánh mắt nặng nề nhìn cô một lúc, sau đó né tránh một chút, không đáp lại.

   Chờ mãi không thấy, Dịch Sơ Ngữ càng thêm tò mò, câu hỏi này khó đến vậy sao.

   Hay là do sếp Tiêu quá nhút nhát? Cái này không có khả năng.

   Tiêu Sở Ngôn lười biếng cười, nhíu mày, mí mắt khép hờ, một tay đút túi, đáp: "Ừm."

   Không phải những gì cô mong đợi, nhưng lại là đáp án hợp lý.

   Chỉ là nghe giọng sếp Tiêu không được tự tin cho lắm.

   Dịch Sơ Ngữ tiến lên một bước, cầm lấy bàn tay to của Tiêu Sở Ngôn, kiên quyết nói: "Em sẽ từ từ lấy lại trí nhớ."

   Nắm chặt tay anh đưa lên miệng, Dịch Sơ Ngữ nhẹ nhàng buông xuống mu bàn tay anh một nụ hôn, thái độ thành kính.

Động thái của cô vượt quá mong đợi của Tiêu Sở Ngôn.

   Đôi mắt Tiêu Sở Ngôn đan xen sáng tối, cưỡng chế bản thân trấn định, môi hơi nhếch lên.

   Dịch Sơ Ngữ nhận vé đường sắt cao tốc, kéo vali vào phòng chờ, nhìn tấm vé trên tay, nhếch mép cười.

   Đây là dáng vẻ của người phụ nữ đang yêu.

   Đầu óc toàn những chuyện lộn xộn liên quan đến Tiêu Sở Ngôn, lại nghĩ đến cảnh hai người hôn nhau vừa rồi.

   Lúc trước Dịch Sơ Ngữ luôn cảm thấy đi đường sắt cao tốc vừa dài vừa mệt mỏi, nhưng hôm nay cô lại tràn đầy sinh lực

   Mãi đến hơn bảy giờ tối mới về đến Quý Châu.

   Dịch Quốc Phong lái xe ra ga đón cô.

   Về đến nhà, Tưởng Di đã dọn sẵn bàn ăn.

   Cả gia đình ba người vui vẻ dùng bữa tối.

   Mặc dù Dịch Sơ Ngữ năm nay mới 24 tuổi, nhưng Tưởng Di vẫn rất lo lắng cho chuyện tình cảm của cô.

   Dịch Sơ Ngữ cũng hiểu được tâm tư của Tưởng Di. Từ khi mất trí nhớ, cô không còn hoạt bát, vui vẻ như trước, trở nên thu mình và thích yên tĩnh.

   Mặc dù Tưởng Di và Dịch Quốc Phong không đề cập đến chuyện này, nhưng cô có thể cảm thấy họ đều lo lắng rằng cô chưa vượt qua nỗi đau tinh thần năm ấy.

   Tưởng Di múc canh chua cá cho Dịch Sơ Ngữ, cùng liếc qua Dịch Quốc Phong, nhẹ giọng nói: "Sơ Ngữ, Dư Huy không tốt sao? Có muốn mẹ giới thiệu cho con một người khác không?"

   "Không cần ạ." Dịch Sơ Ngữ lập tức từ chối.

   Tưởng Di đặt đũa xuống, vẻ mặt bất an nói: "Sắp đến Tết rồi, tranh thủ năm mới đưa bạn trai về ra mắt ba mẹ được không?"

   Dịch Sơ Ngữ đang ăn cơm, cô mới ở cùng Tiêu Sở Ngôn được một tuần, Tưởng Di có lẽ không biết về sự tồn tại của Tiêu Sở Ngôn, mà cô cũng không biết phải nói thế nào.

   Chẳng lẽ nói cô bí mật có bạn trai vào năm cuối trung học, sau đó hai người chia tay, bây giờ lại tái hợp...

   Quên đi

   Dịch Sơ Ngữ ăn xong, đối diện Tưởng Di nói: "Mẹ, con sẽ cố gắng hết sức."

   Nói xong liền đứng dậy đẩy vali chuẩn bị vào phòng ngủ

   Một câu trả lời rất mơ hồ.

   Suy nghĩ kỹ càng, Tưởng Di cảm thấy Dịch Sơ Ngữ hiện tại nhất định đang hẹn hò, vì vậy kéo tay cô, hỏi: "Sơ Ngữ, con có bạn trai chưa?"

   Dịch Sơ Ngữ vốn không giỏi nói dối từ nhỏ, không có ý định giấu giếm, khẽ gật đầu rồi đi vào phòng ngủ.

   Đã mấy tháng không về nhà.

   Dịch Sơ Ngữ mở tủ lấy chăn bông ra.

   Sau khi thu dọn xong, Dịch Sơ Ngữ đi tắm, xõa tóc vào phòng ngủ.

   Tưởng Di đẩy cửa vào, ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ như muốn hỏi thăm về chuyện bạn trai.

   Dịch Sơ Ngữ không muốn giải thích quá chi tiết với Tưởng Di mà chỉ mơ hồ tiết lộ một số thông tin cá nhân của Tiêu Sở Ngôn, sau đó liền đẩy bà đi tắm.

   Lúc ở nhà, Dịch Sơ Ngữ mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.

   Tưởng Di thỉnh thoảng lại kéo cô đi tán gẫu với mấy bà dì trong tiểu khu.

   Một ngày của cô rất nhàn nhã, trong khi Tiêu Sở Ngôn lại rất bận rộn.

   Suốt mấy ngày nay, Tiêu Sở Ngôn không gọi cho cô một cuộc gọi nào, thậm chí thời gian gửi Wechat cũng không có.

   So với bạn trai, Dịch Sơ Ngữ chỉ cảm thấy mình đang sống một cuộc sống xa hoa, mỗi ngày phơi nắng, đi dạo, đọc sách.

   Phải mất một tuần, Dịch Sơ Ngữ mới nhận được cuộc gọi đầu tiên từ Tiêu Sở Ngôn.

   Giọng nói khàn khàn, thô ráp, có chút cảm giác như chưa tỉnh hẳn.

   "Dịch Sơ Ngữ, anh xong việc rồi."

   Cô đọng, đi thẳng vào vấn đề, rất đúng với tác phong của đội trưởngTiêu.

   Dịch Sơ Ngữ nhẹ giọng nói: "Đội trưởng vất vả rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút."

   Tiêu Sở Ngôn dứt khoát: "Anh còn chưa ăn."

   Dịch Sơ Ngữ cười, vai khẽ run lên: "Vậy còn không mau đi ăn?"

   "Một lát anh đi."

   Cả hai trò chuyện thêm một lúc.

   Trong lời nói của Tiêu Sở Ngôn có một chút tín hiệu rằng anh muốn cô nhanh quay lại.

   Tuy nhiên, Tưởng Di muốn Dịch Sơ Ngữ ở nhà nửa tháng rồi mới về.

   Dịch Sơ Ngữ tiến thoái lưỡng nan, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, ở đây cô có gia đình thân thích, bên kia lại có người cô yêu, thật sự là khó lựa chọn.

   Không giằng co bao lâu, Dịch Sơ Ngữ đưa ra quyết định.

   Bởi vì trang web đã gọi và yêu cầu cô tham gia buổi tiệc ký tặng sách, không lâu sau, Dịch Sơ Ngữ phải mua vé trở về Vân Thành.

   Tạm biệt gia đình, Dịch Sơ Ngữ về gặp Tiêu Sở Ngôn.

   Vài giờ sau, Dịch Sơ Ngữ đã đến ga đường sắt cao tốc ở Vân Thành.

   Trước khi ra tới cổng nhà ga, cô đã nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn đang đứng ở bên ngoài, tựa lưng vào cột đợi cô.

   Dịch Sơ Ngữ đẩy vali bước nhanh tới.

   Tiêu Sở Ngôn như có giác quan đặc biệt, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, quay đầu hướng bên cạnh lối ra, vừa nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ liền nở nụ cười.

  Lần trước hai người tạm biệt có chút gấp gáp, đôi tình nhân nhỏ vừa ở bên nhau không bao lâu đã phải chia xa.

   Trong lòng tràn đầy vui sướng, Dịch Sơ Ngữ đẩy mạnh vali, nhào vào ôm lấy anh, mặt áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, vòng tay ôm lấy eo của anh, không ngừng dụi dụi như một con mèo nhỏ.

   Tiêu Sở Ngôn cảm thấy thích thú trước vẻ ngoài đáng yêu của cô, vòng tay ôm cô, tay kia  kéo vali.

   Lúc này, Tiêu Sở Ngôn mới cảm giác được tất cả là hiện thực.

   Chỉ là trong một giây, Dịch Sơ Ngữ lập tức rút khỏi vòng ôm của anh, đứng cách đó hai bước, lén lút nhìn xung quanh.

   "Em đang làm gì vậy?"

   Dịch Sơ Ngữ kéo lấy cánh tay Tiêu Sở Ngôn đi ra ngoài, nói nhỏ: "Làm chuyện như vậy nơi công cộng, thật mất mặt."

   Tiêu Sở Ngôn không biết nên cười hay nên khóc.

   Dọc theo đường đi, Dịch Sơ Ngữ nói chuyện rôm rả trong khi Tiêu Sở Ngôn yên lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng lại ậm ừ, biểu thị anh vẫn đang lắng nghe nhưng vẫn lái xe với vẻ mặt tập trung.

   Đến trước cửa nhà, Tiêu Sở Ngôn đứng ngồi không yên, đợi Dịch Sơ Ngữ lấy chìa khóa trong túi ra, mới chậm rãi nói: "Chuyển qua nhà anh đi."

   Dịch Sơ Ngữ đang chuẩn bị nhét chìa khóa vào lỗ khóa thì dừng lại, mặt đỏ bừng, cực kỳ mất tự nhiên, lẩm bẩm: "Không phải anh nói cho em chút thời gian suy nghĩ à?"

"Cũng đã suy nghĩ đủ lâu rồi."

   "..."

   Anh tiếp tục: "Em cũng có thể tiết kiệm một khoản tiền mỗi tháng."

   Dịch Sơ Ngữ trong lòng có chút cảm động, không chỉ vì ở chung thuận tiện hơn, mà còn vì thái độ của Tiêu Sở Ngôn, cô luôn cảm thấy Tiêu Sở Ngôn dường như vẫn còn lo lắng chuyện trước kia, cho nên anh không có cảm giác an toàn.

   Ngay khi Dịch Sơ Ngữ chuẩn bị trả lời, Tiêu Sở Ngôn đã thẳng thừng nói: "Cho em suy nghĩ thêm năm phút đồng hồ, không thể lâu hơn."

   Dịch Sơ Ngữ bị anh làm cho buồn cười, đội trưởng cũng có một mặt trẻ con như vậy.

   "Có phải muốn em chăm sóc anh không?"

   Tiêu Sở Ngôn nhướng mày phản bác: "Ai chăm sóc ai?"

   Giọng điệu của anh khiến Dịch Sơ Ngữ không nói nên lời.

   Ngẫm lại thật kỹ, quả nhiên là Tiêu Sở Ngôn chăm sóc cô, cơm cũng là sếp Tiêu nấu, cô chỉ việc ngồi vào bàn ăn.

   Dịch Sơ Ngữ bĩu môi.

   Đôi tay của anh xoay chiếc vali theo hướng ngược lại.

   Dịch Sơ Ngữ không hiểu hành động của anh, thở dài một hơi: "Anh làm sao vậy?"

   Tiêu Sở Ngôn lấy chìa khóa trong túi ra, tự tin nói: "Vì chúng ta sẽ sống ở đây, nên anh để vali vào nhà trước."

   "Hôm nay chuyển nhà luôn à?"

   "Chuyển ngay hôm nay."

   "..."

   Hai giờ sau đó, Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn cùng nhau dọn dẹp linh tinh.

   Trong vòng chưa đầy ba tháng, Dịch Sơ Ngữ đã chuyển nhà hai lần.

   Trong lúc bận rộn, Dịch Sơ Ngữ ôm đống quần áo, nhìn Tiêu Sở Ngôn bưng mấy thùng sách đến trước mặt, ngập ngừng nói: "Chủ nhà sẽ không tức giận chứ?"

   "Sẽ không đâu."

  "Anh không phải chủ nhà, làm sao biết họ nghĩ như thế nào."

   Tiêu Sở Ngôn dường như không nghe thấy lời cô nói, xắn tay áo, một lượt ôm hai thùng sách đi qua.

   Nhà của Tiêu Sở Ngôn có ba phòng ngủ và một phòng làm việc.

   Dịch Sơ Ngữ sống ở một phòng, phòng trống còn lại để vài thứ lặt vặt.

   Nhìn phòng làm việc đã đóng cửa, Dịch Sơ Ngữ chỉ vào mấy hộp tiểu thuyết, hỏi Tiêu Sở Ngôn: "Phòng làm việc của anh có đủ chỗ không?"

   Anh không nhìn lại, chỉ đang sắp xếp mọi thứ, sau một lúc, anh nhẹ giọng nói: "Bên trong có nhiều tài liệu quan trọng."

    "À, vâng."

   Dịch Sơ Ngữ gật đầu, hiểu ý của anh, không nên để hồ sơ quan trọng chung với sách vở của cô, tránh bất tiện về sau.

***Mình sẽ cố gắng hoàn bộ này ở Wattpad sau đó tìm sân chơi khác, mọi người ủng hộ nhé***