Vẫn Còn Rung Động

Chương 39: Vết máu



Vẻ mặt Tiêu Sở Ngôn hơi thay đổi, cau mày nói: "Sao em lại hỏi như vậy?"

Dịch Sơ Ngữ giật giật ống tay áo, nói thật: "Vừa rồi cậu ta hỏi em như vậy, em tự hỏi có phải đã từng gặp qua cậu ấy trước đây không."

"Không có"

Nghe Tiêu Sở Ngôn trả lời chắc chắn, sau khi suy nghĩ kỹ, Dịch Sơ Ngữ cũng cảm giác được Dương Dụ Nguyên đã nhận lầm người, hai người hoàn toàn không quen, làm sao có thể gặp được?

Có lẽ nào...

Dịch Sơ Ngữ không rõ, chỉ mơ hồ đoán được có khả năng như vậy hay không, do dự hỏi: "Hay là anh ấy đã từng thấy tấm ảnh chụp chung của cả lớp cấp ba?"

Cô quay đầu quan sát sắc mặt Tiêu Sở Ngôn.

Không có biểu tình.

Đội trưởng không bao giờ để lộ cảm xúc, ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm kia, gương mặt anh dường như không thay đổi.

Dịch Sơ Ngữ lại nói nhỏ: "Không phải vậy sao?"

Tiêu Sở Ngôn liếc cô một cái, cuối cùng đưa ra câu trả lời: "Anh không biết."

"..." Đây là đáp án kiểu có hay không cũng không quan trọng.

Lái xe thêm chừng năm phút là tới tiểu khu.

Vào ban đêm, trên con phố này có rất nhiều người, phương tiện giao thông nối nhau không dứt.

Đèn xanh bên đối diện chuyển thành đỏ, Tiêu Sở Ngôn đạp phanh, xe liền dừng lại.

Khi đang dừng chờ đèn đỏ, một chiếc ô tô màu trắng bất ngờ lao ra khỏi ngã tư bên phải và va chạm với một chiếc ô tô màu đen.

Hai chiếc xe va chạm nhau phát ra tiếng động lớn, một tia lửa lóe lên, chiếc xe trắng bị lật, chiếc xe đen lao ra khỏi làn đường, tông vào hàng rào bên cạnh rồi dừng lại.

Chiếc xe phát ra tiếng rít khiến mọi người xung quanh giật mình.

Các phương tiện vẫn di chuyển tránh hai ô tô đang bốc khói.

Tiêu Sở Ngôn lập tức tắt máy, để Dịch Sơ Ngữ đợi trong xe, đẩy cửa xông xuống, vội vàng giải cứu chủ nhân của chiếc xe màu trắng.

Hai chủ xe ô tô đang dừng chờ đèn xanh bên cạnh cũng đẩy cửa bước xuống hỗ trợ giải cứu những người bị thương.

Giao lộ đột ngột bị chặn, tất cả các phương tiện muốn vượt qua đều dừng lại phía sau.

Bị kinh hãi, Dịch Sơ Ngữ xoa ngực, hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, đi theo Tiêu Sở Ngôn xuống xe giúp đỡ nạn nhân.

Chủ nhân của chiếc xe trắng là một người đàn ông cao lớn, do xe bị lật nên việc kéo anh ta ra khỏi xe gặp một chút khó khăn.

Tiêu Sở Ngôn nửa quỳ trên mặt đất, một tay bất động, tay kia thả dây an toàn, cố gắng không chạm vào vết thương của nạn nhân.

Động tác của tay không ngừng, Tiêu Sở Ngôn bình tĩnh nói với người bị thương: "Anh cảm thấy thế nào? Có đau ở đâu không?"

Người đàn ông yếu ớt đưa tay trái lên sờ đùi, nhưng lại bị Tiêu Sở Ngôn khó khăn ngăn lại: "Chân, chân của tôi."

Tiêu Sở Ngôn tiếp tục nói chuyện với anh ta, cẩn thận từng chút kéo anh ta ra ngoài.

Nhìn người đàn ông đang bê bết máu, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy hơi choáng váng, nén cơn buồn nôn trong lòng, ngồi xổm xuống nâng cánh tay của người đàn ông lên, đặt tay còn lại lên vai anh ta.

Tiêu Sở Ngôn không hề bị phân tâm, tập trung nâng người đàn ông ra.

Người bị thương cuối cùng cũng được giải cứu, Tiêu Sở Ngôn đưa anh ta ra khỏi xe mà không chạm vào bàn chân bị thương của anh ta.

Người đàn ông này chỉ bị thương ở chân và đầu, những bộ phận trọng yếu cũng không tổn thương.

Trên đầu chảy máu, chân cũng bê bết máu, không kìm được đau đớn, bàn tay đầy máu nắm lấy quần áo Tiêu Sở Ngôn gào khóc.

Tiêu Sở Ngôn không hoảng loạn, nói với người xung quanh: "Mau gọi xe cấp cứu."

Đầu Dịch Sơ Ngữ nhói lên, cho dù choáng váng, cô cũng không có dừng lại mà tiến lên làm hết sức mình, hít một hơi, đáp: "Em vừa gọi rồi."

"Ừm"

Tiêu Sở Ngôn quay đầu nhìn người bị thương kia đang được cấp cứu, không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Dịch Sơ Ngữ.

Dịch Sơ Ngữ ngửa người ra sau, mắt nhìn bàn tay đầy máu, não bắt đầu thiếu dưỡng khí, cô thở hồng hộc, dùng hết sức nắm tay lại, trấn tĩnh.

Nhưng hình ảnh người đàn ông đang bê bết máu trước mặt, vừa giãy giụa vừa gào khóc làm chân Dịch Sơ Ngữ bắt đầu yếu đi, trong đầu một trận đau nhói.

Dường như có thứ gì đó lóe lên trước mắt cô, hình ảnh đó có vẻ rất quen thuộc.

Một trận choáng váng ập tới, cô thậm chí không thể đứng vững.

Tầm mắt Dịch Sơ Ngữ trở nên mờ mịt, cả thế giới quay cuồng, vạn vật xung quanh đều mờ đi, cô mềm nhũn ngã xuống đất, một tay chống trên mặt đường.

Tiêu Sở Ngôn sắp xếp cho người bị thương kia, quay đầu không thấy bạn gái liền lách người đi qua đám đông, anh nhìn thấy cô gái nhỏ sắc mặt rất tệ đang ngã ngồi dưới đất.

Anh chạy tới bế Dịch Sơ Ngữ lên, quan tâm hỏi: "Em sao vậy?"

Dịch Sơ Ngữ lắc đầu, ủ rũ nói: "Không sao, chỉ là có chút choáng đầu."

Không biết tại sao đầu cô rất đau, nhưng để Tiêu Sở Ngôn không lo lắng, Dịch Sơ Ngữ không nói, cố gượng cười.

Tiêu Sở Ngôn bế Dịch Sơ Ngữ lên xe, để cô ngồi ở ghế sau.

Anh xoay người đi tới thùng xe, cầm chai nước khoáng đưa vào miệng cô, vòng tay qua eo cô, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi, có tốt hơn không?"

Giọng nói của anh không ổn định, lần đầu tiên anh đánh mất sự bình tĩnh và tự chủ.

Dịch Sơ Ngữ cảm thấy toàn thân không thoải mái, nhưng vẫn cố nhịn: "Em không sao đâu."

Một lúc sau, xe cấp cứu và cảnh sát giao thông đến.

Tiêu Sở Ngôn nói ngắn gọn tình huống với cảnh sát giao thông rồi định đưa Dịch Sơ Ngữ đến bệnh viện gần đó, nhưng cô đã ngăn anh lại.

Dịch Sơ Ngữ đã thấy nhẹ nhõm, cũng không còn khó chịu nữa.

Anh nhìn Dịch Sơ Ngữ cẩn thận, xác nhận lời nói của cô.

Khuôn mặt Dịch Sơ Ngữ đã hồng hào hơn trước.

Đến bãi đậu xe dưới lòng đất của tiểu khu, Tiêu Sở Ngôn không để Dịch Sơ Ngữ tự mình xuống, mà bế cô về nhà.

Vừa mới nghỉ ngơi trong xe, Dịch Sơ Ngữ lúc này không còn thấy khó chịu, có thể tự mình đi bộ.

Chỉ là đầu còn có chút hỗn loạn, như có thứ gì đó muốn phá kén chui ra nhưng liền bị ngăn lại.

Cô kéo vạt áo dính máu của Tiêu Sở Ngôn: "Em tự đi được."

Tiêu Sở Ngôn bước tới, nói chuyện có chút gấp gáp: "Đừng nói chuyện."

Trên chóp mũi có một vệt máu, khuôn mặt vốn dĩ nghiêm nghị của anh giờ đã trở nên hơi mệt mỏi.

Dịch Sơ Ngữ nhìn anh như vậy liền nở nụ cười, khuôn mặt áp vào trong ngực anh, thoang thoảng còn ngửi thấy mùi máu đã khô.

Tháng 12, thời tiết đã vào mùa đông, khi ra ngoài phải mặc thêm lớp áo khoác dày.

Xuyên qua lớp áo khoác, Dịch Sơ Ngữ dường như nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của Tiêu Sở Ngôn, tạo cảm giác thật an tâm.

Tiêu Sở Ngôn bước nhanh về nhà, đặt Dịch Sơ Ngữ trên ghế sô pha, xoay người đi vào phòng bếp, nhanh chóng cởi áo khoác, xoay người bước đi.

Dịch Sơ Ngữ xoa xoa thái dương để giảm đau.

Mùi máu trong lòng bàn tay truyền đến giữa lỗ mũi, Dịch Sơ Ngữ đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay.

Máu đã khô lại, cô chà xát mạnh, chán ghét nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.

Không biết vì sao, Dịch Sơ Ngữ cảm giác vô cùng ghét bỏ vết máu kia, cô vô thức chà xát rất mạnh lên vết bẩn.

Tiêu Sở Ngôn đi tới, thấy cô sắp tự mình làm rách da tay liền kéo tay cô lại, nhẹ giọng nói: "Được rồi, không còn bẩn nữa."

Do dùng sức quá mạnh, cô cảm thấy bỏng rát hai tay.

Tiêu Sở Ngôn bật vòi nước và tập trung vào việc rửa sạch xà phòng cho cô.

Tiếng nước chảy ào ào.

Anh tỉ mỉ giúp cô rửa sạch vết máu còn sót lại, ngay cả màu đỏ sẫm trong móng tay của cô cũng bị anh rửa sạch, cả quá trình đều không nói một lời.

Rửa tay xong, Tiêu Sở Ngôn lấy ra hai tờ giấy giúp cô lau tay, lần lượt từng ngón tay một.

Đưa Dịch Sơ Ngữ ra khỏi phòng tắm, anh cầm lấy nước ấm trên bàn ăn đưa lên miệng cô, dỗ dành: "Sơ Ngữ, há miệng"

Việc này làm cô nhớ đến hành động bóc kẹo cho cô khi hai người mới quen nhau.

Dịch Sơ Ngữ nghe theo lời anh, khẽ mở miệng uống hơn nửa ly nước.

Nhiệt độ của ly nước này vừa phải, không nóng cũng không lạnh.

Sau khi uống một ngụm, Dịch Sơ Ngữ liếm khóe miệng còn sót lại vệt nước, nói: "Em muốn ăn kẹo."

Tiêu Sở Ngôn không nói gì, đặt cốc nước trên tay xuống, đi đến bên cạnh tủ tivi, lấy ra chiếc kẹo bơ cứng hình thỏ trắng từ ngăn kéo ở góc xa.

Khi anh bước đến chỗ Dịch Sơ Ngữ, giấy gói kẹo đã bị bóc ra.

Giống như cảnh vừa rồi, anh đút kẹo vào miệng Dịch Sơ Ngữ.

Dịch Sơ Ngữ đang ăn kẹo, phát hiện trong tay anh còn mấy viên chưa bóc, liền nhón lấy một cây, bóc vỏ rồi hướng tới miệng Tiêu Sở Ngôn: "Đội trưởng, há miệng."

Tiêu Sở Ngôn đưa tay xoa xoa tóc cô, con ngươi đen láy phản chiếu bóng dáng Dịch Sơ Ngữ, mỉm cười cắn viên kẹo.

Cảm xúc tiêu cực do vết máu ban nãy gây ra đã biến mất, thay vào đó là vị ngọt mang tên "sếp Tiêu."

Tiêu Sở Ngôn giúp Dịch Sơ Ngữ xả nước tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước.

Dịch Sơ Ngữ ngồi trên sô pha, quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng tắm, trong lòng mềm nhũn.

Sau khi nhà tắm được xắp sếp xong, Tiêu Sở Ngôn để Dịch Sơ Ngữ vào tắm.

Dịch Sơ Ngữ ngâm mình trong bồn tắm, rửa sạch mùi trên người, nhìn chằm chằm thân thể trắng nõn sạch sẽ ngâm trong nước.

Cô dường như càng ngày càng không thể tách rời Tiêu Sở Ngôn.

Sau khi tắm rửa xong, Dịch Sơ Ngữ bị Tiêu Sở Ngôn kéo vào phòng ngủ, đẩy cô lên chiếc giường mềm mại.

Anh giúp Dịch Sơ Ngữ đắp chăn bông, nói: "Tối nay nghỉ ngơi sớm đi, nếu không khỏe thì qua gọi anh, nếu không đi được thì gọi điện thoại qua, anh để điện thoại của em ở ngay đầu giường cho tiện."

Dịch Sơ Ngữ hai tay nắm lấy mép chăn, nói: "Nhưng quần áo còn chưa phơi."

"Hai ngày này không cần làm việc nhà."

Dịch Sơ Ngữ nhịn cười, bộ dáng của anh bây giờ rất giống với một người mẹ già.

Tiêu Sở Ngôn bước ra khỏi phòng ngủ, hôn chúc ngủ ngon với cô, nhân tiện tắt đèn và đóng cửa lại.

Dịch Sơ Ngữ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Trong màn đêm u tịch, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời vô tận bị mây che khuất, không một tia sáng nào có thể xuyên qua những đám mây đen kia.

Vạn vật dường như đang ngủ say, không khí bao trùm sự chết chóc.

Dịch Sơ Ngữ mơ ngủ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đầu lắc lư từ bên này sang bên kia, hai mắt nhắm chặt, há hốc mồm hét lớn: "Không muốn."

Hai tay đè lên chăn bông thành nắm đấm, trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên những đường gân xanh.

Cơn ác mộng ám ảnh cô, bóp nghẹt cổ họng cô.

Đột nhiên, Dịch Sơ Ngữ hét lên một tiếng, mở to hai mắt, kinh hãi nhìn trần nhà, ánh mắt thất thần.

Nghe thấy tiếng động, Tiêu Sở Ngôn mở cửa, chạy tới bên giường Dịch Sơ Ngữ, nắm chặt tay cô.

"Sao vậy em?"

Ánh mắt vô hồn, thật lâu sau, Dịch Sơ Ngữ mới chậm rãi quay đầu nhìn Tiêu Sở Ngôn, cầm lại tay anh, một tay khác ôm đầu mình, khó khăn nói: "Em gặp ác mộng."

Tiêu Sở Ngôn vừa nghe thấy tiếng khóc của Dịch Sơ Ngữ liền chạy qua bên cô.

Dịch Sơ Ngữ bây giờ trong đầu chỉ toàn là hình ảnh từ trong mộng vừa rồi, có người đang nằm trên sàn bê tông đầy máu, máu phun ra khắp người.

Không biết có phải vì chuyện xảy ra đêm nay mà cô gặp ác mộng như vậy không.

Dịch Sơ Ngữ biết ở trung học khả năng chịu đựng của cô tương đối kém, tinh thần không vững, nếu không cô đã không mất trí nhớ.

Nhưng bây giờ cô không còn là cô gái rụt rè khi xưa nữa.

Tiêu Sở Ngôn một tay gạt đi những sợi tóc dính trên mặt cô, xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu em, tất cả chỉ là ác mộng thôi."

Giọng anh nhẹ nhàng, không giống phong cách thường ngày của anh.

Anh nằm nghiêng bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, vòng tay qua người cô, dùng tay kia siết chặt lấy sức mạnh cho cô.

Dịch Sơ Ngữ dừng một chút, bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Xung quanh tối om, khuôn mặt Tiêu Sở Ngôn chìm trong bóng tối nhưng đôi mắt lại sáng ngời, giống như mặt trời rực lửa, mang theo hơi ấm.

"Anh quay lại ngủ đi, ngày mai còn phải đến sở làm mà."

Giọng cô càng ngày càng trầm, nhất là câu cuối.

Tiêu Sở Ngôn đưa tay véo nhẹ má cô: "Để anh qua ngủ cùng em."

Câu nói này dường như có tia lửa, thiêu đốt Dịch Sơ Ngữ đến đỏ cả mặt.

Sau sợ hãi là cảm giác xấu hổ.

Dịch Sơ Ngữ tránh ánh mắt thiêu đốt của anh, nhìn chằm chằm chăn bông, đầu cúi gằm, nhỏ giọng: "Không cần, anh cứ về phòng nghỉ ngơi đi."

Tiêu Sở Ngôn vươn tay từ dưới chăn ra véo cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu về phía anh.

Trước mặt cô là yết hầu nam tính của đội trưởng, chỉ cần cô nghiêng về phía trước là có thể hôn lên cổ anh.

Anh ghé vào trán Dịch Sơ Ngữ, nhấn xuống một nụ hôn.

Đôi môi ấm áp bắt đầu hôn từ trán, sau đó đến mắt và sống mũi.

Anh há miệng thở ra hơi thở ấm áp: "Đừng sợ, anh ở đây."