Vân Dã

Chương 44



Sân trượt này diện tích cũng không nhỏ, nhưng lại khá đơn sơ. Không gian ngoài trời, phân ra thành hai phần. Một bên là sân trượt băng nhân tạo, nhưng có lẽ là do thiếu kinh phí nên chưa hoàn thành. Sân bên này là sân trượt bình thường bằng xi măng, nối liền với khuôn viên nơi tổ chức hội chùa không xa. Bao bọc chung quang là lưới sắt đơn giản, trước cổng đi vào còn có một quầy bán vé nho nhỏ. Ngồi phía bên trong là một ông chú đầu hói trung tuổi, đang hướng cửa sổ mà nhoài người ra. Chao ơi, mùi rượu khiến người ta muốn dội về sau xộc lên đến gay cả mũi. Ông chú nhìn thấy có khách đến, chiếc mũi đỏ hồng, ợ lên men rượu rồi hỏi: “Bao nhiêu người?”

Văn Dã lấy bóp tiền ra mà nói: “Năm người.”

“À, hai mươi một người, đã có giầy trượt chưa? Muốn thuê hay là mua luôn?”

“Mua ạ, bốn đôi.”

Bốn đôi? Đây là mối làm ăn lớn nha, ông chú tỏ ra vui vẻ lắm, trái ngã phải ngã mà từ ghế đứng dậy, đá rầm một phát vỡ nát cái bình rượu. Ông ta hướng ra phía ngoài gọi lớn: “Binh nhì! Lấy giày cho khách! Binh nhì!” Kêu cả buổi cũng không có ai đáp lời, ông chú mới lầm bầm chửi rủa mà tự quay người đi tìm. Sau đó mở cửa phòng bán vé ra, cầm bốn đôi giày trượt chất lượng kém ra. Chân của ông ta có vẻ bị niễng, khập khiễng bước mà nói: “Giày trượt này có niêm yết giá công khai, cũng không thể bớt được, một trăm rưỡi một đôi nha.”

Văn Dã để mấy người Vân Nhạc cầm vé đi vào trước. Hắn rút ra sáu trăm tệ, đưa cho ông chú, trước đó còn chỉ vào một tờ tiền mà nói: “Phía trên này có viết mấy chữ, không biết có sao không chú?”

Ông chú liếc nhìn một cái, cũng không biết đứa nhỏ phá phách nào lại coi tờ tiền nhân dân tệ như tờ giấy, ở phía trên viết một dòng địa chỉ, nhưng thực ra cũng không ảnh hưởng gì, liền đáp: “Không sao cả.”

Văn Dã gật đầu, bản thân giữ lấy một đôi, còn lại phân phát cho mấy người bọn Hàn Thần.

Vân Nhạc ngồi trên băng ghế dài trong sân trượt, đang nghiên cứu cách thức mang giầy. Trên thân giầy có quá nhiều thành phần, chi tiết, nào là miếng dán, nào là khóa an toàn. Văn Dã sau khi đã mang giầy vào tử tế, nhìn sang cậu vẫn thấy đang nghiền ngẫm, liền trực tiếp cầm giầy cậu lên, bắt lấy cổ chân cậu.

Vân Nhạc theo bản năng mà rút cổ chân về, nói: “Em tự mang được rồi.”

Văn Dã không buông tay, nói: “Nhưng anh muốn giúp em.”

“Ừm.” Vân Nhạc mím môi, liền ngoan ngoãn giơ chân về phía trước, thuận theo lực kéo của Văn Dã mà xỏ chân vào trong giầy.

“Bị bó chân quá sao?” Văn Dã đang nửa ngồi nửa quỳ giúp cậu buộc chặt dây giầy lại, ngẩng đầu lên hỏi. Vân Nhạc mặt mũi đơ cả ra mà nhìn hắn đến xuất thần, hắn liền lên tiếng gọi: “Bảo Bảo?”

“Hả?” Vân Nhạc rốt cuộc cũng phản ứng, lắc đầu một cái đáp: “Không chật.” Còn nói thêm: “Nhưng mà còn có bánh xe nữa, em sợ đứng không vững.”

“Đừng sợ,” Văn Dã hướng phía cậu mà cười: “Anh sẽ đỡ em.” Hắn vừa định đứng dậy liền bị Vân Nhạc nắm lấy cổ tay: “Anh có thể luôn luôn ở bên cạnh em không?”

Văn Dã: “Hả?”

“Chúng ta thực sự có thể ở bên nhau mãi sao?” Vân Nhạc hỏi.

Cậu thoạt nhìn có chút gấp gáp, bướng bỉnh muốn biết được đáp án. Văn Dã kéo cậu lên, chạm môi lên trán cậu nói: “Thực sự, anh bảo đảm.”

Vân Nhạc có được câu trả lời khẳng định, liền vang lên một tiếng dạ trầm ổn, trong lòng đã thả lỏng rất nhiều.

Quả nhiên, lần đầu tiên thử chơi trò trượt giầy này, trọng tâm không ổn định. Coi như đã được Văn Dã đỡ nhưng cũng liên tục trượt té. Vân Nhạc cứ tiến một bước liền nghiêng ngả nhào về phía trước, lao vào trong lồng ngực của Văn Dã. Cậu học theo trẻ con mà ôm hắn cười khanh khách đến không ngậm miệng lại được.

Hàn Thần đứng ở ngay bên cạnh, cùng dần quen thuộc với hai người Phùng, Trần, liền nói: “Thật là quá phận.”

Phùng Đường tràn đầy đồng cảm: “Đúng là có chút đau răng.”

Trần Dương nghiêm túc quan sát: “Hai người con trai yêu nhau cũng có thể như vậy sao?”

Ông chủ nhỏ họ Hàn đã va chạm xã hội nhiều: “Có thể khách nhau ra sao chứ, cũng đều là con người thôi. Chuyện yêu đương cũng y như vậy, còn có thể nói chuyện đến sến súa máu chó như thế nào nữa?”

“Nghe cũng có lý, có mang theo bút không?” Trần Dương hỏi.

“Không đem, cần bút làm gì chứ?”

“Viết nhanh lại chứ sao! Tư liệu sống về tình yêu tốt đẹp như vậy, cần phải học theo cho thật giỏi để theo đuổi Kiều nữ thần của tôi!”

Hàn Thần đưa tay lên cằm sờ, không khách khí mà chọc thủng giấc mộng ban ngày của cậu ta, hướng về Văn Dã đang ở giữa sân băng đang làm động tác mẫu những điểm cốt yếu cho Vân Nhạc mà nói: “Viết lại cũng không có tác dụng gì đâu, cậu tối thiểu phải hội được tuyệt chiêu trượt song song trước kìa.” (1)

“Quay lại đây cho tao!” Đang nói chuyện, cửa bên kia liền đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, còn kèm theo âm thanh bình rượu ngã đổ dưới đất. Tổ hợp âm thanh này đối với Vân Nhạc quá quen thuộc, trước khi cậu trốn khỏi nhà, thường xuyên trải qua việc này. “Con mẹ nói thằng chó chết này! Ngày nào cũng hỗn láo như ngày đó! Quay trở lại đây làm việc mau!” Tiếng gào đó không phải là ai khác mà chính là ông chú bán vé vừa rồi. Ông ta chỉ trỏ vào cửa sau của khuôn viên hùng hùng hổ hổ mà chửi: “Ông mày từ sáng đến tối cực khổ kiếm tiền nuôi mày! Còn mày thì ngược lại giỏi quá rồi, ở trường học kết bè kết phái! Mày muốn bôi tro trét trấu lên mặt của ba mẹ mày phải không!? Cái thằng chó đẻ này! Mày quay trở lại trả hết tiền bạc tao nuôi nấng mày đó giờ đây!”

Phùng Đường đã sớm chú ý tới, kéo cái cổ hướng vào khuôn viên xem thử. Cậu ta lôi cánh tay Trần Dương nói: “Tao biết ông chú này nói ai đó.”

“Ai vậy?”

“Trần Bình.”

“Trần Bình? Không thể nào.” Mặc dù cả hai đều là họ Trần, thế nhưng Trần Dương ngoại trừ mê chơi game một chút, học tập thì hơi kém, nhưng tính tình lại không xấu như vậy. “Không phải ba mẹ của Trần Bình làm ăn kinh doanh sao?”

Phùng Đường đáp: “Tao mới vừa nhìn thấy Trần Bình lén lén lút lút trốn ở ngoài lưới sắt không biết làm gì, sau đó ông chú bán vé liền ra mắng chửi đó.”

“Không thề nào chứ?” Trần Dương vẫn chưa tin: “Tao vẫn luôn nghe nói điều kiện của nhà nó rất tốt mà. Hơn nữa cách ăn mặc của nó cũng không tệ chút nào, một bộ đồ cũng vài ngàn, lại còn được ở gần Trâu Kiến đến như vậy… Lẽ nào, là lừa người khác?”

“Há há.” Phùng Đường cười trên sự đau khổ của người khác: “Giấy không gói được lửa, nếu sau này nó mà còn dám chọc đến tao, tao liền đem thân phận cố gắng che đậy này của nó công bố cho toàn thiên hạ đều biết!”

Hàn Thần cũng lộ bộ dáng xem chuyện vui: “Vậy người ba này của nó cũng đáng thương quá đi chứ, cẳng chân vừa nhìn là đã biết không thể làm việc chân tay quá nặng. Ở chỗ này làm công chắc chắn cũng không kiếm lời được bao nhiêu, có khi cả tháng lương cũng đều bị thằng con của ổng đem đi mua quần áo để nuôi sĩ diện hão hết cả? Mà ngay cả thân phận làm ba của ông ấy còn không được nó thừa nhận?”

Phùng Đường nói thêm: “Tao đó giờ cũng chỉ nghĩ thằng Trần Bình này là một đứa lếu láo thôi, nhưng nghĩ ra là rất hư vinh nữa?”

“Thôi, cũng coi như nó nhọc công giả tạo, chỉ cần nó không tìm cớ bắt nạt mình, tụi mình cũng không cần đem chuyện xấu này của nó tiết lộ ra ngoài.” Trần Dương bắt được nhược điểm, không cần lý do gì cũng mười phần phấn khích. Cậu ta liền mang giày vào, tại sàn xi măng mà trượt hai vòng, nhớ tới lời Hàn Thần nói, liền thử cách trượt song song độ khó cao. Kết quả không ngừng lại được, hai mông liền đụng đất, đau đến gào to thảm thiết.

Thực tế, trượt patin cũng không khó khăn lắm. Dù sao thiếu niên rất hiếu động, cũng như lúc trước học thổi sáo dọc sáu lỗ, bắt đầu trở nên dễ dàng. Vân Nhạc co chân, căn cứ theo lời của Văn Dã dặn mà chậm rãi trượt, phía đầu sân trượt để không ít các chướng ngại vật, Văn Dã kéo theo cậu kiên nhẫn dạy: “Đầu gối hơi cong một chút.”

“Ừm.” Vân Nhạc vâng lời mà nghe theo, lại hỏi thêm: “Anh có thể trượt ngược lại không?”

“Được chứ, mà không chỉ vậy.” Văn Dã nói: “Anh còn có thể nằm trượt nữa.”

Vân Nhạc chớp mắt mấy cái: “Nằm sao? Thật không vậy?”

Văn Dã học theo cậu một mặt không biểu cảm nghiêm túc nói: “Đương nhiên là sự thật.”

Trong tâm can của Vân Nhạc, Văn Dã là một người hết sức lợi hại. Hắn thật giống như người không gì là không thể làm được, nên vừa nghe được câu này, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là tin tưởng. Nhưng dù sao đi chăng nữa, cậu cũng không nghĩ ra được, nằm thì trượt ra làm sao chứ, không thể làm gì khác hơn nữa là hỏi: “Nằm trượt thì làm thế nào chứ? Giầy là mang ở trên chân mà, nếu như nằm xuống…”

“Phốc.” Văn Dã kéo cậu dừng lại, cười nói: “Em tin sao?”

Vân Nhạc nghi hoặc: “Tại sao lại không tin chứ?”

Văn Dã đáp: “Em không hề nghĩ ra là anh chỉ giỡn thôi sao.”

“Nói giỡn?” Vân Nhạc đột nhiên hiểu ra: “Trách sao, em còn tưởng rằng anh đang nói sự thật.”

Văn Dã chọt mũi của cậu nói: “Ngốc thật.” Lại hỏi thêm: “Anh nói cái gì em đều tin, chẳng lẽ không sợ có ngày nào đó, anh sẽ thực sự lừa em sao?”

Vân Nhạc nói: “Vậy anh muốn gạt em chuyện gì chứ?”

“Ờ…” Văn Dã trả lời: “Còn chưa biết, anh chỉ nói là nếu như thôi.”

Vân Nhạc thay hắn suy tư một chút, rồi nói: “Không có nếu như gì hết, anh không thể nào lừa gạt em được. Em chính là của anh, tim em đã thuộc về anh. Anh không còn gì có thể gạt em nữa.”

CHÚ THÍCH

(1) Hoa thức song sát: một kỹ năng trượt patin, ý Hàn Thần nói muốn cua được nữ thần thì trước hết luyện được kỹ năng này trước đi.