Vân Dã

Chương 48



Cạnh bên Cổng T3, phi trường Thụy Hải.

Mẫn Xuyên ngồi ở trong xe, trượt điện thoại di động mở ra bản đồ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Liền sau đó mở cửa xe, hướng cách đó không xa mà vẫy vẫy tay. Lâm Ngộ vừa mới xuống phi cơ, kéo theo hành lý đi tới, cười nói: “Làm phiền Trợ lý Mẫn rồi, phải đến tận đây đón tôi.”

Mẫn Xuyên giúp bà ấy đem hành lý bỏ vào cốp xe, khách khí nói: “Giám đốc Lâm chỉ nói vậy thôi, đón tiếp bà không phải là chuyện nên làm hay sao?”

“Ha ha.” Lâm Ngộ thoạt nhìn tâm tình không tệ, ngồi vào ghế phó lái cài dây an toàn nói: “Cậu là Trợ lý đắc lực của Giám đốc Văn, còn có thể dành thời gian ra đón tiếp tôi, thực sự là một vinh hạnh lớn.”

“Giám đốc Lâm quá khen rồi.” Mẫn Xuyên vừa khởi động xe vừa nói: “Giám đốc Lâm đã rất nhiều năm không trở về nước rồi?”

Lâm Ngộ đáp: “Đúng vậy.”

Mẫn Xuyên đợi chờ đối phương nói tiếp, nhưng Lâm Ngộ sau khi thốt ra hai chữ này thì không còn lên tiếng nữa. Thường tình những người ly hương khi trở lại về quê cũ, ít nhiều cũng phải cảm khái một phen. Thế nhưng Lâm Ngộ đối với thành phố này rõ ràng không có nhiều tình cảm, nói một câu rồi cũng không trò chuyện gì thêm nữa.

“Khách sạn vị trí hơi xa, nằm ở góc Đông Bắc. Mấy năm nay thành phố Thụy Hải phát triển rất nhanh, nhiều khu vực cũng đã thay hình đổi dạng. Chưa kể đến Giám đốc Lâm đã nhiều năm không trở về thăm, ngay cả bản thân tôi, đôi khi đi công tác chỉ mấy tháng mà đến lúc về lại cũng không nhận ra đường về nhà nữa.”

Câu chuyện cũng khá là khoa trương, Lâm Ngộ khẽ cười quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Mẫn Xuyên liếc nhìn bà ấy rồi nói tiếp: “Vẫn là phần phía Nam cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng nghe đâu cũng đã bắt đầu được quy hoạch. Khu nhà tổ ong hơn một chục hộ chỉ có độc một chiếc cầu thang cũng phải dỡ bỏ, ngoài ra còn có các trường tiểu học và trung học cơ sở nữa. Toàn bộ thành phố Thụy Hải cũng chỉ có bên này là giá thuê phòng thấp, giờ đập bỏ đi thì nhiều người dân nhập cư cũng không còn chỗ ở nữa. Tội nhất là các em tuổi đi học, giờ muốn đến trường đều phải đi hơn hai giờ trên phương tiện công cộng, dù cho thời tiết không tốt cũng không thể ở lại trường. Cũng chỉ có thể đi sớm về khuya, mùa hè thì không sao, đến mùa đông trời chưa tỏ đã phải rời khỏi nhà. Năm ngoái thành phố Thụy Hải lại có tuyết rơi, trên đường trơn trượt lại nguy hiểm. Trường học cạnh bên nhiều lần xảy ra tai nạn giao thông, lần trước còn có đứa trẻ…” Mẫn Xuyên thao thao bất tuyệt kể chuyện, Lâm Ngộ ngoại trừ vô thức “Ừ à” cho có lệ thì không có biểu tình gì khác. Cứ y như nghe Mẫn Xuyên kể chuyện ngày xưa cũ, mà trong cái câu chuyện xa xôi đó có xảy ra sự kiện gì cũng hề can hệ đến bà ấy.

Mẫn Xuyên vừa theo dõi đoạn đường đi đến khu phía nam, thỉnh thoảng lại quan sát Lâm Ngộ, bà ta chốc chốc lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khuôn mặt cũng không biểu hiện tâm tình gì.

Lúc này đã gần trưa, rất nhiều người đi xe đạp đứng chật cứng ở giao lộ. Bên trong giỏ xe là củ cải và bắp cải, chắc là định về nhà nấu tạm bữa trưa. Tiếng mua bán dọc đường vang lên rất lớn, cách cửa kính xe đều có thể nghe được rõ ràng. Người mua kẻ bán có thể trả giá suốt cả ngày, một bên thì muốn tiết kiệm chút tiền, một bên thì muốn kiếm thêm chút lợi nhuận. Ai cũng có cái lý của họ, cái sai duy nhất là ai cũng nghèo, không kiếm được nhiều để vung tiền qua cửa sổ. Đằng sau các sạp bán rau củ là một cửa hàng tạp hóa. Tiệm tạp này được mở ra đã nhiều năm rồi, trải qua bao bão táp mưa sa cũng chưa hề một lần thay tên đổi chủ, kể cả bố cục sắp xếp bên trong cũng chưa từng thay đổi.

“Giám đốc Lâm?… Giám đốc Lâm?” Mẫn Xuyên kêu lên mấy tiếng, Lâm Ngộ mới thu hồi ánh mắt, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Mẫn Xuyên trả lời: “Phía trước đang sửa đường, hay là chúng ta đi vòng đường khác?”

Lâm Ngộ gật đầu đồng ý, liền đưa ánh mắt dịch về lại bên trong tiệm tạp hóa kia. Trong cửa tiệm treo mấy cái cặp sách hoạt hình, giá cả thấp, chất lượng cũng tầm thường.

Sau hơn một tiếng, Mẫn Xuyên đã đưa Lâm Ngộ an toàn đến khách sạn. Anh ngồi trong xe nhanh chóng bấm một dãy số, chờ bên kia đầu dây bóc máy liền nói: “Văn Dã, người đã đến rồi. Cũng theo ý em mà đi theo con đường kia.”

Văn Dã đang ở nhà cho mèo ăn, hỏi: “Bà ấy có phản ứng gì không ạ?”

Mẫn Xuyên đáp: “Cũng không có phản ứng gì nhiều, bà ta đối với nơi này chắc cũng không có quá nhiều tình cảm. Nhưng lúc đi qua trường học, rồi trường mẫu giáo, cũng có ngắm nhìn nhiều hơn một chút.”

Văn Dã xoa xoa cái đầu quả dưa nhỏ của Khăn Quàng Cổ, hơi nhếch miệng: “Em biết rồi, cực khổ cho anh Mẫn Xuyên rồi.”

“Đã nói là đừng khách sáo rồi thằng nhóc này. À đúng rồi, Giám đóc Văn cùng phu nhân Lan cũng về nước ngày hôm qua rồi. Lan phu nhân nói hôm nay muốn đến gặp em, ngày hôm qua lén lút hỏi anh địa chỉ đó.” Mẫn Xuyên cười nói: “Mẹ em kêu anh giữ bí mật chuyện này, nhưng anh sợ bà ấy cả năm không quay về thành phố này, sẽ không tìm ra đâu.”

Văn Dã lại cười nói: “Không sao đâu anh, mẹ đã nói với em rồi. Chút nữa em sẽ xuống lầu đón bà ấy.”

Vân Nhạc ngày hôm qua nghe được tin dì Lan Thư sẽ đến thăm, liền chủ động cùng đồng nghiệp thay ca, ở nhà chuẩn bị bữa trưa. Trời còn chưa sáng cậu đã xách giỏ đi chợ mua cá, hiện đang trong bếp bận rộn nấu nướng.

Lan Thư về nước đã được hai ngày, muốn đi gặp con trai ngay lập tức. Thế nhưng đến con trai đang trú ở đâu cũng không biết rõ, liền cảm thấy thật xấu hổ. Nhiều năm qua bận rộn công việc, quả thật dì đã không quan tâm nhiều đến Văn Dã. May là Văn Dã lại rất hiểu chuyện, khiến cho dì ấy càng thương yêu nhiều hơn. Lan Thư trong lòng tự hào, đi theo hướng dẫn mà quẹo vào trong khu phố, liền thấy Văn Dã đứng trước cửa căn hộ theo hướng dì mà phất tay. Lan Thư dừng xe lại, bước xuống trên đôi giầy cao gót và chạy đến ôm hắn một cái, kích động nói: “Con trai ngoan! Có nhớ mẹ hay không vậy?”

Văn Dã cười nói: “Mới xa nhau có mấy ngày thôi mà mẹ.”

Lan Thư chọt cái trán hắn, bất mãn nói: “Con phải nói là không gặp một ngày như cách ba năm mới đúng,” lại hỏi thêm: “Nhạc Nhạc đâu rồi?”

Văn Dã nhận lấy quà trên tay mẹ mình rồi nói: “Ở trên lầu ạ, đang làm món cá kho chua ngọt mà mẹ thích nhất đó.”

“Thật sao? Đi nhanh đi nhanh.” Lan Thư kéo cánh tay của hắn nói: “Sáng nay mẹ không có dùng điểm tâm, bụng đói đến đánh trống luôn rồi.”

Trên bàn ăn có bốn món ăn một món canh nóng hôi hổi, ba người ăn rất vui vẻ thoải mái. Lan Thư tuy rằng tuổi không còn nhỏ, nhưng kể cả tính cách cùng tướng mạo đều vô cùng trẻ trung, nếu giả làm chị gái của hai đứa trẻ chắc chắn cũng có người tin. Dì ăn được một nửa, đột nhiên lại lấy ra quà tặng mà nói: “Mùa xuân rồi, chờ sau khi hai đứa tựu trường, cuối tuần nào đó cả nhà đi chơi với nhau đi?” Vân Nhạc thấy dì cầm theo hai chiếc nón vàng vàng xanh xanh, rất giống mũ bảo hộ của mấy đứa trẻ mẫu giáo, rất bắt mắt. Lan Thư lấy nón đội lên đầu của hai đứa, trở lại bộ dáng cũ, sờ cằm mà nói: “Hai đứa trẻ này của mẹ thật đáng yêu quá.” Dì từ đó đến nay vẫn không coi Vân Nhạc là người ngoài, trước kia luôn mua đồ cho Văn Dã, thì hiện tại mua cái gì cũng đều có phần của Vân Nhạc. Dì biết làm như vậy Văn Dã cũng được vui vẻ, mà ở một khía cạnh khác, cũng coi như là bù đắp được cho con trai. Lại còn thêm Vân Nhạc quả thật rất ngoan ngoãn nghe lời, dì cũng giống như bà nội Vương Quế Trân không khó khăn xoi mói, đối với đứa nhỏ này là chân tâm thực lòng.

Văn Dã ngồi nghe Vân Nhạc cùng mẹ mình trò chuyện từ việc đi chơi cho đến cách nấu ăn, gảy ra trong chén một hạt cơm. Đôi mắt có chút thâm trầm, như là hắn đang gặp phải việc khó xử gì đó, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.

Sau khi ăn trưa xong, Văn Hòa Vũ liền gọi điện đến. Lan Thư đi tới ban công, một bên chơi đùa cùng Khăn Quàng Cổ, một bên cười tủm tỉm nhận điện thoại. Phía trong phòng bếp tiếng nước ào ào chảy, Vân Nhạc đang rửa chén, Văn Dã thì đứng ngay phía sau, giúp cậu mặc tạp dề vào.

“Đại Bảo Bảo.” Vân Nhạc lên tiếng.

Văn Dã: “Hả?”

“Anh đang có tâm sự gì phải không? Lúc nãy ăn cơm, anh có chút mất tập trung.”

Văn Dã đưa đến một cái dĩa vừa “Ừ” một tiếng.

Vân Nhạc hỏi: “Có thể kể với em không?”

Văn Dã trầm mặc một lúc mới trả lời: “Bây giờ chưa được đâu.”

“Ồ.” Vân Nhạc chưa bao giờ muốn truy xét nguồn gốc của vấn đề. Trên tay cậu dính nước rửa chén, chỉ có thể xoay người, đem đầu tựa vào ngực hắn mà cà cà nói: “Vậy anh đừng buồn nữa.”

Văn Dã giữ lại gáy của cậu, đặt một nụ hôn xuống đỉnh đầu cậu rồi đáp: “Anh đâu có không vui.”

“Anh có.” Vân Nhạc đứng thẳng người dậy: “Anh vừa mới cau mày kìa.”

Văn Dã bị vạch trần tại chỗ, đem cậu ôm vào trong lòng. Vân Nhạc sợ làm dính nước vào người hắn, như vịt con mà giang hai tay ra xa, “Bảo Bảo, anh muốn hỏi em việc này.” Văn Dã nói.

“Ừm.”

“Có hai con đường. Một con đường chót vót gồ ghề, trước mặt còn có một vách núi cao nữa. Nhưng nếu nghĩ ra được biện pháp vượt qua vách núi này, con đường phía trước sẽ rất rộng rãi bằng phẳng. Còn con đường còn lại, tuy rằng trước mắt rất thuận lợi, nhưng trên đường đi sẽ có vô số bão tố, lớn nhỏ đều có đủ. Những mưa to gió lớn này sẽ theo chân em đến suốt đời, khiến cuộc sống an tĩnh của em sau này sẽ không được yên bình nữa.” Văn Dã nói tiếp: “Nếu là em, em sẽ lựa chọn như thế nào?”

Vân Nhạc đáp: “Em sẽ lựa chọn vượt qua vách núi.”

Văn Dã trầm ngâm chốc lát, nói tiếp: “Nhưng trên vách đá kia rất cheo leo nguy hiểm, có thể sẽ làm cho những người yêu thương em, quan tâm em sẽ phải thương tâm khổ sở.”

Vân Nhạc chần chừ: “Vậy… Phải làm sao đây?”

Văn Dã nói: “Nhưng cũng có thể bỏ rơi bọn họ lại… Sau đó cầu xin sự tha thứ của mọi người trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không mang lại kết quả, nhưng một hai năm sau sẽ có thể.”

Vân Nhạc hỏi: “Vậy nếu như em lựa chọn con đường thứ hai, cũng sẽ tổn thương đến người khác sao?”

Văn Dã đáp: “Đúng vậy, bởi vì những người quan tâm đến em cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh em. Mưa to gió lớn kia cũng sẽ ảnh hưởng đến họ, làm cho bọn họ lo lắng sợ hãi.”

Vân Nhạc nói: “Nếu đã như vậy, em vẫn chọn lựa sẽ nhảy qua vách núi.”

“Tại sao chứ?”

Vân Nhạc đáp: “Em có thể tự mình đối mặt với bão táp, nhưng muốn người khác phải cùng em mà chịu mưa dầm. Nếu em đã vượt qua vách núi kia được rồi, đến được nơi trời cao biển rộng, dù là sau này mấy năm hay mấy chục năm, em sẽ cố gắng cầu xin sự tha thứ của mọi người. Em luôn luôn yêu thương cùng kính trọng mọi người, sẽ không muốn làm tổn thương đến bọn họ. Nếu như mọi người không chấp nhận sự cầu xin của em, cũng sẽ bình lặng và an ổn hơn là bị mưa gió vô thường ảnh hưởng đến.”

~ Hoàn Chương 48 ~

Mèo: Khúc cuối của chương này thực sự rất khó dịch huhu:< Mèo đã đọc đi đọc lại vẫn không hiểu ý cho lắm, nên đành chém bừa luôn:<