Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 24: Dương Đông kích Tây



Quân Mộ Ngọc giật mình, bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.

Cuối cùng vẫn là bị phát hiện rồi!

Trương Mưu thấy ánh mắt y lóe lên tia căng thẳng liền vội xua tay, "ấy, quân sư đừng quá căng thẳng, dù sao ta cũng từng là thư đồng cho nhị hoàng tử, tính tình ngài ấy ra sao ta biết rõ. Lại nói, ta cũng đã từng gặp qua người rồi, làm sao mà không nhận ra được. Nếu nói không nhận ra chắc chỉ có Nhị hoàng tử phi là không nhận ra ta thôi, người yên tâm, chuyện người đến doanh ta không nói với ai đâu!"

Quân Mộ Ngọc nghe vậy liền thở phào, không ngờ Huyền Du lại có một thư đồng đáng tin đến như vậy, y có thể tiếp tục che giấu được thân phận rồi.

"Vậy làm phiền Tướng quân rồi!"

"Quân sư gọi ta không biết là có việc gì?", Trương Mưu liền nhanh chóng chuyển chủ đề.

"À, không biết tướng quân có thể cho người giăng dây thừng chắn ngựa và đào hố xung quanh doanh hay không?"

Trương Mưu nghe vậy liền cười nói: "quân sư quá cẩn thận rồi!"

"Ta cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút! Trương tướng quân có thể làm giúp ta không?"

"Có thể chứ ạ, quân sư còn gì nữa không cứ dặn luôn một thể, ta sẽ sai người làm hết!"

"Ừm, tạm thời chỉ như vậy là được rồi, có gì ta sẽ nói lại với Tướng quân sau.", Quân Mộ Ngọc nghe được câu trả lời mình muốn liền cảm thấy an tâm đôi chút.

Trương Mưu liền nhanh chóng cáo lui đi làm theo lời Quân Mộ Ngọc bảo, hoàn toàn không lên tiếng hỏi gì thêm.

Quân Mộ Ngọc đưa tay xoa trán, y cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng lại không thể xác định được đó là việc gì. Chắc là y đa cảm quá rồi đi?

Trương Mưu đứng trên tường thành quan sát xung quanh, "giăng từ gốc cây này qua đó cho ta!"

"Bên kia giăng qua bụi cỏ kia đi!"

Trương Mưu bỗng nhíu mày, người tập võ mắt tinh tai thính, hắn cứ nghe loáng thoáng tiếng vó ngựa đâu đó cứ vọng lại.

"Nè, ngươi có nghe thấy gì không?", Trương Mưu bắt một tiểu binh đứng ở gần đó, hỏi.

"Thưa Tướng quân, nghe gì ạ?"

Trương Mưu bất lực xua tay, chắc là hắn nghe nhầm rồi.

"Cộp cộp!"

Bỗng một vài tiếng động hỗn tạp vang lên, Trương Mưu ngẩng đầu nhìn, thấy phía xa thấp thoáng vài bóng người nhấp nhô, hắn híp mắt cố nhìn xem là ai.

Không lẽ đã chiến thắng trở về rồi sao?

Đến khi Trương Mưu thấy được trang phục của chúng liền giật mình cả kinh, vội thúc giục: "mau nhanh tay lên, quân Nam Man kéo đến rồi!"

Trương Mưu vội vã bắt lấy một tiểu binh gần mình, "ngươi mau bảo tất cả quân binh còn ở trong doanh tập hợp lại chuẩn bị đối phó cho ta!"

Nói xong liền cầm dùi gõ mạnh vào chiếc trống ở gần đó.

"Thùng thùng thùng!"

Quân Mộ Ngọc nghe thấy tiếng trống liền giật mình, nhất thời làm rơi luôn tách trà xuống đất.

Tiếng trống, sao lại gõ trống? Quân doanh bị tấn công rồi sao?

Quân Mộ Ngọc liền vội vàng đi ra khỏi lều, vừa vặn một tiểu binh chạy lại cúi người với y.

"Quân sư! Quân doanh sắp bị tấn công. Nam Man chỉ còn cách chúng ta một dặm thôi."

Quân Mộ Ngọc liền vội hỏi: "đã giăng dây đào hố hết chưa?"

"Thưa, cũng vừa làm xong thôi ạ!"

"Được, ngươi mau đi chuẩn bị đi!"

Tiểu binh kia liền cúi người rồi chạy đi làm việc của mình.

Quân Mộ Ngọc nhanh chóng chạy đên tường thành, Tiểu Đại thì cầm kiếm đi theo sau y.

Kiếp này cậu tuyệt đối không để thiếu gia bị bắt đi nữa!

...

"Không hổ là chiến thần của Bắc Thụy, ta quá sơ suất rồi!"

Sất Hung một thân máu huyết nhìn không rõ nông sâu, hoàn toàn trái ngược với Huyền Du áo quần vẫn còn lành lặn.

"Ngươi còn có gì muốn trăng trối không?", Huyền Du khinh thường nhìn Sất Hung đã chẳng còn khí thế hung hãn như ban đầu mà hỏi.

"Ha ha, e là hôm nay ngươi không giết ta được đâu Huyền Du! Ta có một tin vui muốn nói với ngươi!"

Huyền Du nhíu mày, nỗi bất an bỗng dâng lên trong lòng hắn, "là chuyện gì?"

Sất Hung đưa tay lau máu nơi khóe miệng, cười khà khà nói: "vị Quân sư ấy của ngươi quả thật tài cao, Sất Hung ta thật sự cũng muốn được diện kiến một lần."

Bàn tay cầm thương của Huyền Du khẽ run lên, ánh mắt hắn trở nên hung tàn nhìn lấy Sất Hung, "ngươi vừa nói gì?"

Sất Hung là lần đầu thấy được dáng vẻ này của Huyền Du, nhất thời cảm thấy bị áp bách, giọng nói cũng yếu đi một phần, "Thái tử chắc là đã đến gặp vị Quân sư đó rồi! Huyền Du, ngươi liệu có thể nhanh hơn ngài ấy được sao?"

"Một trăm quân mau theo ta rút về quân doanh!", nghe xong Huyền Du hét lớn sau đó ngay lập tức thúc ngựa chạy đi, cũng thật sự không lấy mạng của Sất Hung. Hôm nay không lấy ngày mai đến lấy, bây giờ hắn chỉ lo sợ mình tới trễ một giây Quân Mộ Ngọc liền sẽ nhanh chóng biến mất thôi!

Huyền Du nghiến răng, không ngừng thúc chân vào bụng ngựa. Thì ra đây mới thật sự là kế hoạch của Hãn Mục Khiêm, dụ hắn ra khỏi quân doanh để đến bắt Quân Mộ Ngọc. Cũng may hắn đã để Trương Mưu ở lại đó cầm chân, bên cạnh Quân Mộ Ngọc còn có Nhị, hắn chắc chắn sẽ về kịp!

...

Quân Mộ Ngọc đứng trên tường thành nhìn xuống, Trương Mưu đứng đầu đội quân đã cưỡi ngựa đi ra, cửa thành nhanh chóng đóng lại.

"Tổng số binh còn lại bao nhiêu?"

"Thưa Quân sư, quân binh đã ra chiến trường hết ba vạn rồi, hiện tại ở doanh chưa tới hai trăm, đại đa số đều là bộ binh, kỵ binh chỉ tầm năm mươi người."

Quân Mộ Ngọc nhíu mày, liệu Trương Mưu có cầm chân được đến khi Huyền Du đến không?

Quân Nam Man tiến tới ngày càng gần, đứng từ trên cao nên Quân Mộ Ngọc có thể nhìn rõ được toàn cục.

"Quân Nam Man tầm một trăm kỵ binh, khoảng hai trăm cung mã binh, bộ binh rất ít, chắc tầm năm mươi thôi. Ta đã cho người đi báo tin, Tướng quân có thể cầm chân chúng khoảng hai khắc không?", Quân Mộ Ngọc đứng trên cao nhìn xuống, nói lớn.

Trương Mưu nhíu chặt mày, "thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức!"

Gần ba trăm quân, vậy chẳng phải Nam Man đã lên kế hoạch hết rồi sao? Chỉ là tại sao lại phải dùng kế này?

Trương Mưu ở trên chiến trường còn nhiều hơn ở nhà, đây là lần đầu tiên hắn không hiểu quân Nam Man lại định làm gì, nếu muốn chiếm lấy Sầm Trạch, cũng không thể nào chỉ dẫn vài trăm quân như vậy.

"Hí!"

Cả đội quân Nam Man đồng loạt giật dây cương dừng lại.

Quân Mộ Ngọc giật mình nhìn người áo đen dẫn đầu, hắn ta bịt mặt, chính vì vậy Quân Mộ Ngọc lại càng dễ nhận ra.

Đây chẳng phải là sát thủ hôm bữa đến ám sát Huyền Kính Minh ở bìa sông sao?

Trương Mưu nhíu chặt mày, bàn tay siết chặt lấy cây thương trong tay.

"Mục Bảo, ngươi ở lại đây lo liệu, ta sẽ lên tường thành bắt lấy y!", Hãn Mục Khiêm ngước nhìn người đang đứng trên cao kia, ánh mắt lóe lên tia mê luyến vốn có.

Hắn sắp bắt y được về tay rồi!

"Lên!", một từ nhẹ hẫng bật ra, Mục Bảo thoáng chốc liền biến mất khỏi lưng ngựa mà xuất hiện bên cạnh một bộ binh của Bắc Thụy, tên đó lập tức ngả xuống đất, máu tươi từ cổ nhanh chóng túa ra.

Trương Mưu giật mình, vội chỉa mũi thương về phía Mục Bảo hét lớn: "mau bắt lấy hắn ta!"

Cả hai liền lao vào nhau, rất nhanh liền có người ngả xuống, máu tươi nhanh chóng văng đầy đất.

Tình thế đối với Trương Mưu có chút bất lợi. Số quân còn lại ở quân doanh chưa tới hai trăm, đại đa số lại là bộ binh. Chưa kể bên Nam Man lại có ám vệ, thật sự khó lại thêm khó.

Hãn Mục Khiêm lợi dụng tình thế hỗn loạn mà dễ dàng tiếp cận được tường thành. Trương Mưu bên này đang chật vật đấu với ba kị binh của Nam Man, hoàn toàn không phát giác ra đã có người đứng sát tường thành.

Quân Mộ Ngọc ban đầu nhìn Hãn Mục Khiêm không rời mắt, nhưng rất nhanh sau đó đã bị tình cảnh hỗn loạn trước mắt làm cho mất dấu, y cũng chẳng quan tâm nữa mà tập trung quan sát trận chiến.

"Nhị, ngươi mau đi yểm trợ cho Trương Mưu đi, tốt nhất là nên cầm chân tên ám vệ kia lại!"

Quân Mộ Ngọc nhíu mày nhìn Mục Bảo đang không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện ở sau lưng của bộ binh, chỉ một dao liền dễ dàng lấy mạng người khác. Việc trước mắt đó là cần ngăn cản Mục Bảo lại.

Tiểu Đại giật mình, vội nói: "không thể, tính mạng của thiếu vẫn là hàng đầu, nếu như thuộc hạ đi rồi ai sẽ bảo đảm người không sao chứ?"

"Từ khi nào lời nói của ta ngươi chẳng nghe vào tai rồi? Huyền Du rất nhanh sẽ đến đây thôi, ngươi không xuống giúp Trương Mưu thì chắc chắc chưa tới vài nhịp thở chúng ta sẽ bại!", Quân Mộ Ngọc lạnh lùng nhìn Tiểu Đại, lời nói cũng mang theo tức giận khó giấu.

Tiểu Đại cắn chặt răng cúi người với y, cung kính nói: "thuộc hạ không dám, bây giờ thuộc hạ liền nghe theo phân phó của người, thiếu gia nhớ cẩn thận!"

Nói xong thoắt cái liền nhảy xuống tường thành, hướng về Mục Bảo mà xông đến.

Hãn Mục Khiêm thấy Nhị đã rời khỏi Quân Mộ Ngọc thì ý cười càng tươi thêm vài phần.

__________________________________________