Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 7: Hận ý



Quân Mộ Ngọc khẽ cựa người, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng mở ra, đập vào mắt y là gương mặt phóng đại của Huyền Du, cả người Quân Mộ Ngọc trong phút chốc liền trở nên cứng đờ, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Hôm qua... Hôm qua vậy mà hắn lại ôm mình ngủ cả đêm!?

Quân Mộ Ngọc tâm tình có chút kích động, y mím môi nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Người này chính là người y đã ái mộ rất lâu rồi. Từ hai năm về trước, chính cái ngày thấy hắn bắt đầu lên chiến trường, sau đó là vinh quang trở về, trên gương mặt đầy sự rạng rỡ cùng chút kiêu hãnh. Tuy rằng lúc đó, hắn không thấy y, nhưng từ đầu đến cuối mắt y đều chưa từng rời khỏi hắn nửa tấc. Khi ấy y chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

Sau đó, khi nghe hắn muốn cưới mình về, y đã vui mừng và hạnh phúc biết bao. Dù rằng, sau ngày hôm đó y biết hắn không hề yêu lấy y, thậm chí hắn thú y cũng chỉ để mượn lực từ Quân gia, nhưng Quân Mộ Ngọc y vẫn chấp nhận để hắn lợi dụng, mong một ngày nào đó hắn sẽ nhìn ra y yêu hắn đến nhường nào.

Tình cảm suốt hai năm trời y dành cho hắn, đâu thể nói buông là buông cơ chứ...!

"Ta soái lắm sao?"

Quân Mộ Ngọc giật mình, thấy Huyền Du đã mở mắt ra nhìn mình từ lúc nào.

Cả gương mặt Quân Mộ Ngọc nhanh chóng nóng ran, y thế mà bị bắt quả tang tại trận.

Quân Mộ Ngọc chậm chạp gật đầu, thành thật nói: "ừm..."

Huyền Du phì cười, người này sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ, làm tâm hắn rộn rạo đến ngứa ngáy.

Thật ra, lúc Quân Mộ Ngọc cựa quậy thì hắn đã tỉnh dậy lâu rồi. Chỉ là muốn biết y sẽ định làm gì nên hắn mới không mở mắt, vờ như mình vẫn còn ngủ. Nào ngờ y không làm gì, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm mình, đến khi không chịu nổi ánh mắt đó của y nữa hắn mới đành bất đắc dĩ mở mắt ra.

"Sau này đều cho ngươi ngắm"

"Thần... Thần...", cuối cùng vẫn là không biết diện lý do gì.

Huyền Du mỉm cười leo xuống giường, mặc y phục do tì nữ đã chuẩn bị sẵn trước đó. Quân Mộ Ngọc cũng ngồi dậy leo xuống: "để thần giúp người mặc áo"

Huyền Du gật đầu, Quân Mộ Ngọc liền tiến đến thuần thục mặc áo cho hắn. Sau khi đã ăn vận đầu tóc chỉnh tề, Huyền Du nhìn lại, thấy Quân Mộ Ngọc vẫn bận trên người bộ trung y mỏng manh, hắn liền tiến đến khay để y phục lấy áo muốn mặc cho y.

"Nhị hoàng tử, không được đâu..."

"Đứng yên nào!"

Huyền Du không hề cho y có cơ hội khước từ, nhanh chóng "cưỡng chế" y bận y phục, xong xuôi liền thành thạo buộc tóc cho y. Sau đó, hắn bồi Quân Mộ Ngọc ăn sáng uống thuốc xong mới chịu rời đi.

Quân Mộ Ngọc ngồi dưới tán cây hoa lê, mắt tuy nhìn sách nhưng tâm lại suy nghĩ về những chuyện hôm qua.

Huyền Du hắn từ hôm qua rất lạ, hệt như là một người hoàn toàn khác, khiến y có chút kinh hãi.

Phải chăng hắn là chuẩn bị muốn y làm gì sao...?

Quân Mộ Ngọc cười nhạt, cũng đúng, hắn đâu thể tự nhiên mà đối tốt với y như thế được, những gì hắn làm cũng chỉ muốn y giúp hắn lên ngôi vị Thái tử thôi.

Tiểu Đại đứng kế bên, ánh mắt phức tạp nhìn Quân Mộ Ngọc, không kìm được, nói: "thiếu gia, hôm qua nhị hoàng tử qua đêm ở phòng người sao ạ?"

Quân Mộ Ngọc khẽ dời tầm mắt nhìn ly trà kế bên, ngón tay miết nhẹ lên góc sách: "ừm"

Tiểu Đại nhíu chặt mày, không phải là cậu không biết, đơn giản là muốn chắc chắn mà thôi.

Sáng nay theo thói quen bước vào phòng đem điểm tâm cùng quần áo cho Quân Mộ Ngọc, nhưng khi thấy bên cạnh giá treo đồ lại có một bô y phục lạ hoắc, nhìn kĩ lại thì đó là y phục của Huyền Du!

Hắn vậy mà lại qua đêm ở Đông viện! Thật sự cậu có chút không đoán được ý đồ của hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì với Quân Mộ Ngọc?

...

Huyền Du mặc triều phục màu tím đứng nhìn triều thần dâng tấu sớ.

Thường thì chỉ có thân vương mới được mặc y phục màu tím, nhưng căn bản Huyền Du hắn đã có thê tử. Nhiếp Ngạn đế lẽ ra phải phong vương cho hắn từ lâu lại lấp liếm cho qua chuyện, dù sao thì đứa con này chính là mối họa đối với ngôi vị của ông.

Tam hoàng tử mặc triều phục màu vàng nhạt đứng cách Huyền Du không xa, ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Có công lao thì sao? Có được Quân gia phò trợ thì sao? Không phải vẫn là "nhị hoàng tử" hay sao? Ngôi vị Thái tử căn bản chỉ một mình cậu mới ngồi vào được!

Nhiếp Ngạn đế nhìn sang Huyền Du, lên tiếng hỏi: "Huyền Du, con thấy sao?"

Huyền Du giật mình, nãy giờ hắn lo nghĩ về Quân Mộ Ngọc, không biết lát về nên mua điểm tâm gì cho y. Bị gọi tên bất ngờ, hắn có chút giật mình nhưng rất nhanh đã bình tĩnh đáp lại

"Nhi thần nghĩ, về việc này nên giao lại cho tam đệ có lẽ sẽ giải quyết tốt hơn"

Nhiếp Ngạn đế liền đảo mắt sang: "Tiêu nhi, con thấy thế nào?"

Huyền Tiêu - tam hoàng tử đang đứng "nghĩ xấu" Huyền Du phút chốc bỗng bị gọi liền trở nên lúng túng: "nhi thần... Nhi thần..."

Huyền Du vẻ mặt nghiêm trọng nhưng đáy mắt lại không giấu được sự khinh bỉ: "Tam đệ sao vậy? Nãy giờ đệ không chú ý gì sao?"

Nếu nhớ không lầm, tên nhóc này kiếp trước cũng góp chân vào việc tố cáo hắn tham ô. Không những thế, Huyền Tiêu sau một lần vào phủ hắn dự tiệc, vô tình thấy được dung mạo của Quân Mộ Ngọc, những lần sau đó đều cố tình lẻn vào phủ hắn gặp y.

Nhiếp Ngạn đế hiếm có lườm Huyền Tiêu một cái sắc lẻm, sau đó lại đảo mắt sang Đại hoàng tử Huyền Kính Minh mà hỏi: "Huyền Kính Minh, con thì sao?"

Huyền Kính Minh tiến lên một bước cung kính nói: "Nhi thần nguyện đến Sầm Trạch để giải quyết vụ việc!"

Nhiếp Ngạn đế khẽ nheo mắt, "nơi đó gần với biên cương Nam Man, quân phiến loạn Nam Man tràn sang rất nhiều, con có chắc sẽ một mình giải quyết được hay không?"

Huyền Kính Minh đầu cúi thấp hơn một chút, giọng vẫn kiên định. "nhi thần chắc chắn sẽ hoàn thành tốt, mong phụ hoàng chấp thuận!"

Nhiếp Ngạn đế im lặng một hồi liền nói: "được, trẫm chuẩn, ngày mai con cùng năm trăm quân đi đến Sầm Trạch giải quyết việc này, có gì gởi thư báo về cho ta"

"Nhi thần tuân lệnh!"

"Được rồi, hôm nay kết thúc tại đây đi, bãi triều! Huyền Du, con đến thư phòng gặp ta một lát."

"Vâng"

Mọi người lần lượt rời đi, Huyền Tiêu lúc đi ngang qua Huyền Du, ánh mắt đầy căm ghét nhìn hắn. Đáp lại cậu là ánh mắt thiếu đánh của Huyền Du.

Tôn công công liền đi đến hướng Huyền Du cung kính: "nhị hoàng tử, mời theo nô tài"

"Ừm"

Không biết vị phụ hoàng thân yêu của hắn lại định làm gì đây...

_____________________________________________

Tiểu kịch trường:

Nhiếp Ngạn đế: Huyền Du, ý con thì sao?

Huyền Du: *giật mình* a!? Con nghĩ bánh hoa mai Quân Dạ sẽ thích hơn!

Nhiếp Ngạn đế:....

Huyền Tiêu:....

Huyền Kính Minh:....

Tiểu Ái Li: quần nè, đội đi-.-