Vãn Khê Hàn Thủy Chiếu

Chương 10



Edit: Thượng Quan Trân Tuệ

Beta: Thượng Quan Tử Lan
Sau khi Thủy Chiếu Hàn đi rồi, mọi thứ vẫn trở lại đúng với quỹ đạo vốn có của nó. Mạc Vãn Khê ngủ ngày càng nhiều hơn, thân thể gầy hơn không kém:

“Tiểu thư, dưới phòng bếp vừa mới hầm lại canh gà. Tiểu thư uống một chút đi”

Kiếm Tâm cầm trên tay một cái khay đựng chén ngọc, đi thẳng tới phía bàn viết. Trên tay Mạc Vãn Khê cầm cuốn sách, chăm chúc đọc:

“Ta biết rồi. Ngươi cùng Kiếm Vũ nghỉ ngơi đi. Chỗ này không cần các ngươi hầu hạ”

“Tiểu thư!”

Kiếm Vũ có chút thiếu kiên nhẫn, nói:

“Sao người lại có thể không yêu quý bản thân mình tới vậy? Nếu phu nhân biết được, hẳn người sẽ cảm thấy đau lòng khôn xiết”

Nghe tới vậy, động tác trên tay nàng có chút ngưng lại. Kiếm Tâm trước giờ vốn trầm ổn cũng không có ý ngăn lại. Thư phòng nhất thời im lặng không tiếng động.

“Chậc!”

Một giọng nói của nam nhân xa lạ truyền tới. Kiếm Vũ nghe được liền hoảng hốt mà ném cái khay đựng về phía đối phương. Ngay sau đó, Kiếm Vũ dùng thanh gươm vốn được giấu kĩ ở sau lưng rút ra, bảo hộ Mạc Vãn Khê cùng Kiếm Tâm ở sau lưng.

“À, là một tiểu cô nương nhạt nhẽo, ta nhường ngươi một hiệp.”

Bóng hình nam nhân vốn núp mình rất kĩ đột nhiên phóng vụt ra, tranh đấu với Kiếm Vũ. Kiếm Tâm nhẹ nhàng thở ra, muốn gọi người tới thì đôi bàn tay dày thô ráp lập tức bịt miệng nàng ta lại, bên tai vọng đến giọng nam trầm thấp:

“Thật xin lỗi. Chúng tôi không hề cố ý”

Mạc Vãn Khê khẽ gật đầu, nghe khẩu khí này thì thấy có chút gì đó giống Thủy Chiếu Hàn

“Xin hãy buông tay tì nữ ra”

Sau đó hắn ta liền nhìn thoáng qua tì nữ áo xanh bên cạnh, lập tức thả lỏng khí lực. Kiếm Tâm tránh hắn ra, trở lại bên cạnh Mạc Vãn Khê. Đôi mắt nàng ta nhìn hắn có chút cảnh giác. Người nọ thấy thế liền bất đắc dĩ cười:

“Hai người chúng tôi là anh em của Thủy Chiếu Hàn. Hắn ta gọi chúng tôi tới đây để bảo vệ các người”

Thủy Chiếu Hàn? Nàng có chút sững sờ, nhất thời không phản ứng lại.

“Chúng tôi ở Phong Thành gần đây nhất, vì vậy nên mới đến sớm như vậy”

Nghe người nọ giải thích, sự cảnh giác trong mắt Kiếm Tâm từ từ tan đi. Tuy nàng ta không tiếp xúc nhiều với ân nhân của tiểu thư, nhưng cũng biết đó là người rất chân tình:

“Không biết danh tính công tử là gì?”

“Cô nương khách khí rồi. Tại hạ tên Bạch Phượng”

Bạch Phượng cười cười, chắp tay đáp. Cuối cùng Mạc Vãn Khê cũng lấy lại được tinh thần, giấu nhẹm chua xót trong lòng. Nàng lên tiếng gọi Kiếm Vũ:

“Kiếm Vũ, mau trở về”

Kiếm Vũ nghe thấy vậy liền dừng kiếm. Bạch Phượng nói những lời này nàng là không nghe thấy, nhưng nhìn đến trước mặt người này nàng sẽ không đánh thêm nữa, nghĩ đến đây, Kiếm Vũ vừa hận hận trừng mắt giống hệt Bạch Hoàng nhìn hắn, không cam lòng thu hồi nhuyễn kiếm. Bạch Hoàng đắc ý cười cười, hắn ta không thèm dây dưa nữa mà ngoan ngoãn theo sau. Hắn biết với tình thế trước mắt thì càng không nên tùy hứng. Chờ Bạch Hoàng đi tới, Bạch Phượng mới nghiêm túc nói:

“Mạc tiểu thư, thật không giấu giếm gì cô. Thực ra hôm qua anh em chúng tôi đã tới rồi, nhưng vốn dĩ có người âm thầm theo dõi nên mãi tới bây giờ mới có thể vào được”

Vừa rồi, Bạch Hoàng mặc dù cùng Kiếm Tâm giao chiến, nhưng lại không sử dụng vũ khí, sợ gây ra tiếng vang khiến người ta phát hiện được. Bạch Hoàng tiếp tục lời nói của Bạch Phượng:

“Chúng tôi được sự nhờ vả của Chiếu Hàn, tới để bảo vệ Mạc tiểu thư. Nếu Mạc tiểu thư có gì thì cứ việc phân phó”

Khuôn mặt nàng trầm lại, tĩnh lặng như nước:

“Vậy sau này phải phiền đến hai vị rồi”

Nàng không nghĩ tới sự tình đã nghiêm trọng tới mức độ này. Xem ra nàng phải mau chóng hành động thôi, nhưng nên xuống tay ở đâu bây giờ? Nàng khẽ nhíu mày trầm tư.

“Kiếm Tâm, Kiếm Vũ. Hai ngươi mau đi sắp xếp cho hai vị công tử đi”

“Vâng”

Kiếm Tâm, Kiếm Vũ đồng thanh trả lời. Khi bọn họ chưa kịp rời đi thì phía bên ngoài thư phòng có người gõ cửa. Nàng nhìn Kiếm Tâm, Kiếm Tâm hiểu ý rồi chuẩn bị dẫn huynh đệ họ Bạch rời đi. Còn Kiếm Vũ thì âm thầm nắm bên đai lưng, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng mà hỏi vọng ra ngoài:

“Ai đó?”

“Kiếm Vũ tỷ tỷ, chưởng quầy của cửa hàng sách Giang Võ cầu kiến đại tiểu thư”

Cửa hàng Giang Võ? Mạc Vãn Khê có chút khó hiểu. Nàng nhớ bản thân mình vốn không được xem trọng nên không có một gian cửa hàng, cũng chẳng có bất kỳ giao dịch mua bán gì. Làm sao có thể vô duyên vô cớ cầu kiến bản thân. Anh em Bạch gia vốn định rời đi đột nhiên dừng chân lại, Bạch Phượng quay người mấp máy môi nói với Mạc Vãn Khê. Nàng khẽ gật đầu, nói vọng ra bên ngoài:

“Mời chưởng quầy hiệu Giang Võ đến thư phòng.”

Tì nữ kia nghe thấy vậy liền lui xuống:

“Bạch công tử, vừa rồi muốn Vãn Khê mời người kia tiến vào, là biết người kia sao?”

“Mạc tiểu thư có lẽ không biết, cái gọi là Giang Võ thực chất vốn là giang hồ võ lâm. Cửa tiệm Giang Võ vốn được mở bởi các đời minh chủ. Chưởng quầy vốn xưng thần bút nhưng thực chất là thu thập tình báo, truyền bá tin tức giang hồ”

Bạch Hoàng lôi ra trong tay một mảnh giấy, cười hì hì:

“Chiếu Hàn và minh chủ võ lâm đương nhiệm vốn là bạn tốt, hôm nay hắn tới hẳn là theo lời của Chiếu Hàn rồi”

Nàng nghe xong thì cảm thấy không hỏi thêm nữa. Không biết vì sao, trong lòng nàng có chút kích động. Rất nhanh sau đó, tì nữ dẫn một nam tử tiến vào:

“Chào Mạc tiểu thư”

Nam tử tuy có vẻ đã quá tuổi, nhưng dáng người cao ngất, đôi mắt hiện lên tia sáng rực. Trong cách ăn nói thì dè dặt cẩn trọng, quả nhiên không phải người bình thường.

“Chưởng quầy khách khí rồi. Không biết bí danh của chưởng quầy là gì?”

Nàng cười nhẹ, buông cây bút đang cầm trong tay.

“Tại hạ họ Thân”

“Vâng, Thân chưởng quầy”

Kiếm Tâm biết tiểu thư có chuyện cần bàn với chưởng quầy, vì vậy liền dẫn nô tì kia đi ra ngoài. Trong tay áo còn đưa một thỏi bạc đưa nàng ta:

“Làm rất tốt. Mau lui xuống đi”

Tì nữ kia nhận thấy trên đường dẫn chưởng quầy rất ít người qua lại, tự biết đây là chuyện cơ mật:

“Cảm ơn Kiếm Tâm tỷ tỷ”

Tỳ nữ kia vui vẻ cầm thỏi bạc mà lui xuống, nghĩ rằng chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới nàng. Trong nhà còn hai em trai nhỏ còn đang trông cậy vào nàng mà ăn học đây. Kiếm Tâm cười nhẹ, quả nhiên chưởng quầy này rất bất bình thường, sau đó đi vào phòng.

Hai người bên trong đang nói gì đó. Khi thấy Kiếm Tâm đứng canh cửa phòng liền ăn ý dừng lại. Sau đó, chưởng quầy liền chắp tay với Mạc Vãn Khê:

“Thật không giấu gì Mạc tiểu thư, lần này tại hạ tới đúng là có người nhờ vả”

Mạc Vãn Khê tối sầm mặt. Thật sự là Thủy Chiếu Hàn sao?

“Mạc tiểu thư, mời xem qua”

Nàng đưa tay tiếp nhận khối gì đó được bọc khăn kín mít. Khi vừa mở ra, bàn tay trắn nõn của nàng khẽ run lên khiến món đồ rơi xuống đất tạo tiếng vang không nhỏ. Anh em họ Bạch nghe thấy vậy tưởng có chuyện gì liền vội vàng vụt ra từ phía sau bình phong. Nhìn đến món đồ, hai người họ cũng không khỏi có chút choáng váng. Trên bàn là một khối lệnh bài sáng loáng. Nàng cố trấn định tinh thần:

“Ý của chưởng quầy là gì?”

Mạc Vãn Khê quả nhiên không bị dọa quá hoảng sợ. Chưởng quầy âm thầm đánh giá tốt trong lòng. Qủa nhiên Thủy Chiếu Hàn đã không nhìn lầm người.

“Mạc tiểu thư cùng Thủy công tử tâm đầu ý hợp, lão phu cũng là ngay thẳng không giấu diếm.”

Chưởng quầy nhìn thoáng qua anh em họ Bạch. Vốn dĩ biết đây đối với giang hồ mà nói thì là một sự kiện vô cùng lớn. Tuy nhiên hai anh em này lại là bạn tốt của Thủy Chiếu Hàn, nên cũng không kiêng dè nói thẳng:

“Chắc hẳn tiểu thư cũng thừa hiểu được tình hình Mạc gia Phong Thành. Hai vị kia tiểu thư sao có thể dễ dàng tha thứ?”

Mạc Vãn Khê cúi đầu. Vốn là lớp người đầu tiên của Mạc gia, nàng thừa hiểu tình hình gia sự của mình. Trấn thủ một phương cũng rất chọc người mắt, cố tình đương gia chủ cũng chính là phụ thân củacnàng hùng tâm tráng chí, luôn luôn bất mãn hoàng triều thống trị, một lòng muốn độc lập đi ra ngoài, thậm chí vì thế cưới địa vị thấp kém nàng mẫu thân. Mà đến khi mẫu thân nàng qua đời, nàng vẫn mới chỉ là một đứa nhỏ chưa biết gì, lợi dụng cắn nuốt không ít sản nghiệp của mẫu thân nàng, càng là động tác liên tiếp, nghĩ đến mặt trên vị kia phỏng chừng cũng là nhịn không được thôi.

“Không biết ý của vị kia là thế nào?”

Chưởng quầy chỉ kim bài trên mặt bàn:

“Vị kia thảo phạt phản nghịch cần có chứng cứ. Nếu không sẽ là vô cớ xuất binh. Việc này cần tiểu thư giúp đỡ”

“Ồ?”

Nàng cười lạnh:

“Chẳng lẽ chưởng quầy vẫn chưa hiểu rõ, tiểu nữ vốn cũng là người nhà Mạc gia?”

Thân chưởng quầy chuẩn bị nói gì đó, nàng lại cắt lời:

“Mặc dù phụ thân cùng ta có bất hòa. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ta sẽ không bao giờ bán đứng Mạc gia”

Thân chưởng quầy lắc đầu:

“Có lẽ tiểu thư chưa biết, trước khi được gả vào, mẫu thân tiểu thư đã mang thai hai tháng”

“Thì sao?”

Biểu cảm nàng lạnh lùng:

“Chẳng qua là do phụ mẫu ta vụng trộm ăn trái cấm thôi”

Thân chưởng quầy biết việc này thật khiến người ta khó mà tin được, nhưng đây lại chính là sự thật. Vốn hắn nghĩ Mạc Vãn Khê đối Mạc gia oán hận, không dùng đến tin tức này, không nghĩ tới vẫn là dùng tới.

“Mạc tiểu thư vẫn nên suy nghĩ cho thật kĩ. Thân mỗ chờ đợi tin tức từ tiểu thư”

Nói xong liền đi thẳng ra ngoài rời đi.

Nhìn Mạc Vãn Khê đứng bất động, hai anh em họ Bạch cũng nhìn nhau bất đắc dĩ. Không nghĩ bọn họ có thể vô tình nghe được chuyện quan trọng thế này.

“Tiểu thư?”

Kiếm Vũ lo lắng nhìn nàng. Nàng lấy lại tinh thần, lại bất chợt bắt gặp ánh mắt của anh em họ Bạch, nàng ngượng ngùng nói:

“Thật ngại quá. Tiểu nữ đối đãi không chu toàn cho hai vị rồi. Kiếm Tâm, mau đưa hai vị xuống nghỉ ngơi đi”

“Mạc tiểu thư không cần khách khí. Huynh đệ chúng tôi đã làm phiền rồi”

Sau đó, Kiếm Tâm lôi kéo Kiếm Vũ cùng anh em Bạch gia rời thư phòng. Kiếm Tâm không ngừng giãy giụa:

“Tỷ tỷ, sao lại lôi ta? Nếu như tiểu thư nghĩ quẩn thì biết làm sao bây giờ?

Kiếm Tâm còn chưa nói xong thì Bạch Hoàng liền cười nhạo:

“Tiểu thư nhà ngươi chỉ là đang cần một không gian yên tĩnh mà thôi. Cái này còn nhìn không ra, thật là ngu ngốc.”

“Ngươi nói ai ngu ngốc?”

Kiếm Vũ trừng mắt, chạy đến nhéo lỗ tai Bạch Hoàng:

“Ngươi nói ai ngu ngốc, nói ai ngu ngốc.”

“A! Đau quá! Cô gái điên này. Nói ngươi ngu ngốc, chính ngươi là ngu ngốc.”

Kiếm Tâm muốn cản ngăn Kiếm Vũ, nhưng lại bị Bạch Phượng ngăn lại:

“Kệ bọn họ đi. Tiểu đệ này của ta vốn như vậy, khó tránh khỏi khiến Kiếm Vũ cô nương tức giận”

Kiếm Tâm chỉ thấy trên tay mình có hơi ấm áp được truyền tới, vội rút tay ra:

“Vâng”

Bạch Phượng biết bản thân đã làm quá, khuôn mặt tuấn tú không khỏi có chút ửng đỏ.