Vãn Khê Hàn Thủy Chiếu

Chương 2: Được cứu



Biên tập: Hiên Viên Dạ Nguyệt

Chuyển ngữ: Lulu
Mạc Vãn Khê cố sức rẽ cành cây trước mặt, lại bị đám cỏ dưới chân vây lấy, hai đầu gối mềm nhũn, bị quỳ rạp xuống đất. May mắn trong rừng nhiều lá rụng, thế nên không hề bị thương. Mạc Vãn Khê trong lòng cười khổ một tiếng, quả nhiên cho dù dùng hết tâm cơ cũng không thể bỏ qua chuyện mình chỉ là một thiếu nữ. Dù cho thể lực hao hết, nhưng Mạc Vãn Khê vẫn không muốn bó tay chịu trói. Giãy dụa đứng lên, dè dặt cẩn trọng lùi lại mấy bước, đã không chạy nổi vậy thì trốn đi, một ngọn núi lớn như vậy, lục soát cũng tốn thời gian. Nàng nhớ lúc nãy có nhìn thấy một khe đá. Hi vọng ai đó có thể chạy đi báo tin, Mạc Vãn Khê âm thầm cầu nguyện.

“Nàng ta ở đây!” Một tên sát thủ đẩy ra đám cây cỏ trước khe đá, ngay sau đó, Mạc Vãn Khê bị bại lộ trước mặt đám người ám sát.

Mạc Vãn Khê vẫn là xem thường nhóm người này, tuy rằng dọc đường đi nàng đều che giấu dấu vết của mình, nhưng mà dù sao nàng cũng chỉ là một người bình thường, làm sao có thể qua mặt được đám sát thủ chuyên nghiệp này.

Rất nhanh, Mạc Vãn Khê đã bị bắt ra, hai tay trói sau lưng, đưa đến trước mặt đầu lĩnh. Đầu lĩnh đưa tay nâng cằm Mạc Vãn Khê, nhìn thoáng qua, hung ác cười nói: “Diệp tiểu thư tư sắc quả nhiên không tồi.”

“Hừ!” Mạc Vãn Khê dùng sức nghiêng đầu thoát khỏi kiềm chế, mặt không biểu cảm nhìn mặt đất.

Đầu lĩnh ánh mắt lạnh lùng, “Tiểu nha đầu đáng chết, dám đùa giỡn ta, hôm nay đừng mong được chết thoải mái.” Dứt lời, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu, “Nàng thuộc về các ngươi, đừng giết chết là được.”

Nhóm sát thủ ánh mắt lập tức nóng bỏng lên, tổ chức bọn họ kỷ luật nghiêm minh, bình thường không cho tùy tiện chạm vào nữ nhân, đã lâu không được làm càn, bọn họ sao có thể buông tha.

Mạc Vãn Khê nghe thấy lời nói của đầu lĩnh thì sắc mặt trắng bệch, nội tâm quật cường lại khiến cho nàng gắt gao cắn môi, không phát ra một thanh âm sợ hãi. Mắt thấy một đôi móng vuốt sói muốn sờ lên thân thể, Mạc Vãn Khê nhắm chặt mắt lại, tuy rằng không muốn cứ như vậy mà chết đi, nhưng so với việc bị người tay vấy bẩn thì nàng tình nguyện cắn lưỡi tự sát. Vậy mà bọn chúng không có bịt miệng mình, đây có tính là sai lầm không, Mạc Vãn Khê vui vẻ nghĩ trong đau khổ. Hàm răng để trên lưỡi, chỉ cần dùng sức một cái là có thể hương tiêu ngọc vẫn.

“Hự!”

Một tiếng hét thảm vang lên, Mạc Vãn Khê giật mình theo bản năng mở to mắt, đập vào mắt là một dáng hình màu xám chạy giữa bọn sát thủ, mỗi lần vung kiếm tất có một người chết. Mạc Vãn Khê hơi hơi trợn to đôi mắt, kinh ngạc nhìn nam tử thiên thần kia, quên cả vui mừng sống sót sau kiếp nạn.

“Phịch!” Tên sát thủ cuối cùng ngã xuống đất, nam tử thu kiếm vào vỏ, lúc này mới nhìn về phía Mạc Vãn Khê, thấy nàng một thân trung y, vội vàng rũ mắt, nâng tay cởi áo khoác của mình đưa cho Mạc Vãn Khê, rất có phong phạm quân tử xoay người sang chỗ khác.

Mạc Vãn Khê gò má có chút nóng lên, tuy rằng vì chạy trối chết có thể không câu nệ tiểu tiết, nhưng là một nữ tử chỉ mặc trung y ở trước mặt nam tử, quả thực có chút thiếu lễ độ. Mặc vào áo khoác của nam tử, lại cuốn cuốn tay áo dài, Mạc Vãn Khê mới mở miệng cảm tạ: “Ta mặc được, đa tạ công tử cứu mạng.”

“Cô nương không cần khách khí.” Nam tử xoay người, cũng không nhìn thẳng Mạc Vãn Khê, nhìn chằm chằm thi thể trên đất nói: “Ta đi ngang qua quán trà nhìn thấy thi thể đầy đất, liền đuổi theo những người này một đường tìm đến, thế này mới cứu cô nương.”

Mạc Vãn Khê lúc này mới nhìn rõ, tuổi không lớn, khí vũ hiên ngang, tuấn mi tinh mục, là một người tuấn lãng. Nhưng Mạc Vãn Khê quan tâm nhất không phải là việc này, nghe thấy nam tử đi ngang qua quán trà, Mạc Vãn Khê sốt ruột hỏi: “Công tử có nhìn thấy tỳ nữ mặc áo xanh của ta không?”

Nam tử nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, “Ta lúc đi ngang qua chưa từng thấy nữ tử áo xanh nào.”

Mạc Vãn Khê thở dài nhẹ nhõm một hơi, Kiếm Vũ không có ở đó, khẳng định là đã chạy thoát. Biết Kiếm Vũ không sao, Mạc Vãn Khê bắt đầu suy xét tình cảnh bản thân. Đuổi giết người của nàng là nhóm ám sát chuyên nghiệp, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ đến đuổi giết mình, như vậy có người sai khiến hoặc là thuê? Nghĩ vậy, Mạc Vãn Khê đã hiểu rõ, ngoài người kia, nàng không nghĩ ra là ai khác muốn mạng của nàng. Lần này không thành, tất nhiên còn có lần thứ hai, nàng một mình không có thế lực, làm thế nào có thể trở lại Phong Thành an toàn.

Trong lúc xuất thần, giọng của nam tử đó lại vang lên, “Cô nương, cô bị thương rồi, có cần thoa thuốc trước không?” Nam tử lấy ra thuốc trị thương đưa qua.

Nam tử vừa nói, Mạc Vãn Khê liền cảm thấy cánh tay đau đớn không thôi, nghiêng đầu nhìn thấy chỗ bị đâm, máu tươi thấm đỏ hết áo bên trong. Bây giờ lại thấm qua áo khoác màu xám của nam tử. Mạc Vãn Khê nhăn mày đẹp, muốn tắm rửa một chút.

Nam tử nhìn ra ý nghĩ của Mạc Vãn Khê, lên tiếng nhắc nhở: “Cô nương trước tiên xoa ít thuốc cầm máu đã, chờ xuống núi rồi hãy tẩy rửa vết thương.”

Mạc Vãn Khê ngẫm lại cũng đúng, nhận lấy lọ thuốc. Nam tử thức thời lại xoay người sang chỗ khác.

Mạc Vãn Khê cởi bỏ quần áo, đổ một chút thuốc bột ở miệng vết thương, có chút đau nhưng máu trên miệng vết thương rất nhanh ngừng chảy. Mạc Vãn Khê đem cả áo và thuốc trả về cho nam tử.

“Những người này… ” nam tử xoay người tiếp nhận lọ thuốc có chút chần chờ mở miệng, “Là tổ chức ám sát nổi danh giang hồ, cô nương sao lại gặp phải bọn họ?”

Mạc Vãn Khê ngẩng đầu nhìn hướng nam tử, nam tử xoay người đối mặt với nàng, rồi lại cúi đầu không nhìn nàng, vẻ đứng đắn làm cho nàng có chút muốn cười. Có điều hắn vừa nói như thế, Mạc Vãn Khê liền chủ ý, trong mắt tia giảo hoạt chợt lóe lên.

“Không dối gạt công tử, tiểu nữ chính là nữ nhi Phong Thành Mạc gia, gia phụ là thành chủ Phong Thành.” Nói đến chỗ này, Mạc Vãn Khê cố ý dừng một chút, cẩn thận quan sát vẻ mặt nam tử, thấy hắn không có vẻ mặt tham lam, có chút thất vọng cũng có chút vui sướng. Nếu là một người ham tiền tài, nàng chỉ cần lấy vàng bạc dụ dỗ, vô cùng đơn giản, nếu là kiểu người ngụy quân tử thì đúng là khiến nàng thất vọng. Nhưng mà nam tử không làm cho nàng thất vọng, nghe được phụ thân nàng là thành chủ, nam tử không hề phản ứng, là một chính nhân quân tử, tuy rằng như vậy thì chuyện kế tiếp có chút khó khăn, nhưng trong lòng nàng không khỏi vui vẻ, không ai nguyện ý cùng một người trong ngoài không đồng nhất, người ham tiền tài giao tiếp. Suy nghĩ rất nhiều, nhưng trong một cái chớp mắt, Mạc Vãn Khê tiếp tục nói: “Ta nghĩ có thể là kẻ thù của phụ thân, ta là một nữ tử khuê phòng cũng không hiểu rõ lắm, lần này xuất hành đều chỉ là vì tế lễ mẫu thân, làm sao biết được sẽ gặp ác tặc.” Mạc Vãn Khê nói xong, ôm tay cúi đầu nức nở.

“Mạc cô nương cô đừng khóc,,,,, ” nam tử đi đến phía trước mấy bước, nâng tay muốn an ủi Mạc Vãn Khê, lại nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, thu tay lại. Miệng ấp úng, chỉ có thể để chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ, cả người đều ngây ngốc, phong thái đại hiệp vừa rồi nháy mắt biến mất.

Mạc Vãn Khê nhìn qua kẽ tay rình coi hành động nam tử, cảm thấy này nam tử này thật sự là rất đáng yêu, trong lòng tự nhiên thấy buồn cười, hai vai run hết cả lên, khiến cho nam tử còn tưởng rằng bản thân chọc cho nàng khóc lớn hơn.

Xét thấy người trước mặt là ân nhân cứu mạng của mình, Mạc Vãn Khê cũng không quá phận, thế này là đủ rồi. Nức nở giả đáng thương: “Hiện tại hạ nhân đều đã bị sát hại, tiểu nữ lẻ loi một mình nên làm thế nào cho phải đây.”

Nam tử sửng sốt, tựa hồ mới nhớ tới vấn đề này, bất quá thân là người giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu là thiên tính khiến hắn hắn quyết định nhanh chóng.

“Mạc cô nương nếu không chê, tại hạ nguyện ý đưa Mạc cô nương về nhà.”

“Thật sự có thể chứ?” Mạc Vãn Khê mừng rỡ nhìn về phía nam tử, đôi mắt vừa khóc xong trong veo như nước, trong ánh mắt tràn đầy tín nhiệm.

Nam tử gật gật đầu có chút ngượng ngùng quay đi, bên tai một mảnh đỏ ửng.

“Như thế, liền đa tạ ân công.” Mạc Vãn Khê nhẹ nhàng hành lễ.

Nam tử nghiêng người tránh đi, “Mạc cô nương không chê là tốt rồi.”