Vãn Khê Hàn Thủy Chiếu

Chương 7



Edit: Thượng Quan Trân Tuệ

Beta: Thượng Quan Tử Lan
Mạc gia Phong Thành

Phong Thành là thành thị phồn hoa thứ thiệt tại phía nam hoàng triều. Mỗi ngày thương hành, tiều phu, người qua đường, v…v đủ các loại người đều đi tới đi lui, ồ ạt náo nức nhiều hơn. Hôm nay, mặt trời vừa mọc thì cửa thành Phong Thành liền mở ra, sớm chờ đợi ở ngoài là những nhóm người buôn bán nhỏ lẻ, vội vàng đi vào trong đầu tiên.

Vệ binh trông coi cửa thành lâu lâu lại ngán ngẩm ngáp một cái. Nàng ngồi trên ngựa, dáng người yểu điệu. Trên đầu chỉ đeo một cái mạng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt đẹp mê hồn. Phía trước là một trang nam tử thân vận lục trang, tay phải nắm chặt dây cương, tay trái hiên ngang cầm một thanh trường kiếm. Thủ vệ nghĩ nghĩ một lát, cũng chỉ tưởng như đôi vợ chồng trẻ xuất môn du ngạo, sau đó lại chán nản ngáp dài một cái. Sau đó, hai người rất nhanh đã đi qua cổng thành. Vệ binh cũng không để ý gì nhiều. Một năm qua bọn họ đã gặp nhiều đôi vợ chồng như vậy. Vừa bước vào thành, Mạc Vãn Khê đã giới thiệu những nơi mà Thủy Chiếu Hàn chỉ hỏi. Nàng tuy là tiểu thư khuê các, nhưng vì được mẫu thân truyền di nguyện duy trì sản nghiệp nên thường xuyên tuần tra bên ngoài, vì vậy tầm hiểu biết của nàng đối với Phong Thành này xem như rất rộng rãi. Hắn vẫn cầm chặt dây cương, nghiêng đầu nhìn nàng rồi gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Quả nhiên, nếu người ngoài nhìn vào cũng nghĩ rằng bọn họ là một đôi tình nhân thật đẹp.

Mạc gia được coi như là một đại gia tộc phú quý nhất Phong Thành. Nhà cao cửa rộng, nhìn vào có thể thấy cửa lớn màu đỏ son ngay từ phía xa xa, cực kì quý phái. Thủy Chiếu Hàn dừng chân, đỡ Mạc Vãn Khê xuống ngựa. Kẻ gác cổng thấy vậy trông vẻ mặt còn có chút buồn bực. Nàng chậm bước lên bậc tiền thì có kẻ hỏi:

“Vị tiểu thư này hình như có việc gì sao?” – Nhìn quần áo của hai người này có vẻ khá giả, vì vậy hảo cảm của bọn chúng mới tăng lên một chút.

Khuôn mặt nàng lạnh lùng, nhìn thoáng qua người gác cổng:

“Mau đi bẩm báo với phụ thân, nói là ta đã về rồi”

“Đại tiểu thư?” – Kẻ gác cổng giật mình chấn động. Mấy tháng trước đám nô tì bên người đại tiểu thư trong bộ dạng chật vật trở về, nói là gặp được kẻ sơn tặc. Tiểu thư giờ sống chết chưa rõ ra sao. Sau đó, gia chủ phái người tìm kiếm thì chỉ thấy quần áo, còn người lại không thấy bóng dáng đâu. Ai ai cũng cho rằng tiểu thư đã sớm qua đời, thi thể chết rữa trong rừng đồi không mông quạnh. Ai mà ngờ được mấy tháng sau lại đã quay trở lại:

“Để tiểu nhân đi bẩm báo lão gia” – Nói xong, hắn liền vui sướng chạy vào trong phủ.

Mạc Vãn Khê cầm mạng che mặt, quay người nói với Thủy Chiếu Hàn:

“Mời Mạc công tử cùng Vãn Khê bước vào trong”

Hai người cùng tiến vào trong phủ. Không lâu sau đó thì có một đám người ồ ạt bước ra. Người đi đầu là một nữ tử mặc áo xanh nhạt, phía sau là đám tiện tỳ nối đuôi nhau. Nhìn thấy nàng, bọn họ đều đồng loạt hành hệ:

“Tham kiến đại tiểu thư”

“Mau đứng lên hết đi”

Vừa mới đứng dậy, hai nữ tử áo xanh đã vội tiến về phía nàng:

“Tiểu thư, người đã trở về rồi. Người có bị thương ở đâu không?”

Hai người họ lôi kéo nàng mà kiểm tra kĩ lưỡng, sợ có gì không ổn xảy ra. Nàng cũng chỉ cười cười phó mặc cho các nàng, cũng không có ý muốn ngăn cản. Ngoại trừ hai người đó thì đám người đằng sau cũng vẫn rất cung kính cúi người đứng im một chỗ, chờ chủ tử phân phó, trông rất quy củ. Hai người nọ kiểm tra thân thể nàng một hồi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc này mới nhìn được Thủy Chiếu Hàn phía sau, không ngớt tò mò.

“Tiểu thư, vị này là?”

Người đầu tiên hỏi chính là Kiếm Vũ. Nàng ngày ấy cùng đám người ám sát giao đấu, sau đó không địch lại, lại thấy Mạc Vãn Khê đã rời đi vì thế liền theo hướng ngược lại của Mạc Vãn Khê mà rời đi, thu hút theo một đám hắc y, đồng thời cũng mau chóng đánh nhanh để tìm viện binh đến hỗ trợ. Nếu không phải Thủy Chiếu Hàn kịp thời ra tay thì không chừng Mạc Vãn Khê đã thật sự hoa vẫn gương tan. Kiếm Vũ vượt qua đám người, cùng với Kiếm Tâm đem người theo hướng rời đi của Mạc Vãn Khê mà tìm, lại bởi vì Thủy Chiếu Hàn bị thương mà lỡ mất. Cuối cùng đến khi Phong Thành xảy ra chuyện, hai người cũng không thể kịp thời trở về xử lí. Mạc mẫu được mai táng lại lạc huyện ngay cạnh đó. Khi Mạc Vãn Khê ra ngoài đi tuần tra thì cũng nghĩ tới người mẹ quá cố. Nghĩ đi đơn giản, mau chóng tế điện xong xuôi rồi mang vật phẩm quý giá về, ai ngờ giữa đường gặp ám sát. Nghe vậy, nàng liền nhường đường cho họ để thấy rõ Thủy Chiếu Hàn:

“Đây là ân nhân cứu mạng của ta, Thủy Chiếu Hàn công tử”

“Đa tạ Thủy công tử đã nhân từ cứu mạng tiểu thư nhà ta” – Người cất lời lúc này lại là một nữ tử khác, Kiếm Tâm.

Kiếm Tâm và Kiếm Vũ vốn là hai nha hoàn ở bên thân cận hầu hạ nàng. Hai người cùng cha cùng mẹ, khuôn mặt giống nhau. Kiếm Tâm so với Kiếm Vũ thì dịu dàng an tĩnh hơn một chút. Hai người cùng Mạc Vãn Khê lớn lên, tình cảm sâu nặng. Lần này Mạc Vãn Khê an toàn trở về, hai người không cần nói cũng biết cảm kích Thủy Chiếu Hàn đến nhường nào.

“Cô nương khách khí quá rồi”

Hắn khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó thì không muốn nói thêm gì cả. Vốn là một người giang hồ, tự dưng tới một nơi rất nhiều quy củ gò bó, hắn cảm thấy có chút không quen. Dù sao hắn và Mạc Vãn Khê đã từng sát cánh kề vai bên nhau một thời gian, nên tự dưng cũng nảy sinh những hiểu biết về nhau. Nàng xem qua bộ dạng của hắn đã hiểu ra, sau đó thuận miệng nói chủ đề khác:

“Cha ta đâu rồi?”

Kiếm Tâm cũng không suy nghĩ nhiều, thoáng qua đã thấu tâm tư của Thủy Chiếu Hàn. Nàng ta cười cười, sau đó tiếp lời Mạc Vãn Khê:

“Lão gia đã sớm xuất môn đàm đạo việc chính. Tiểu thư nên nghỉ ngơi một chút đi. Buổi tối là có thể gặp lão gia rồi”

Nàng cũng nhàn nhạt đáp lời. Sau đó nói với hắn:

“Đi đường lâu như vậy hẳn Thủy công tử cũng đã rất mệt rồi. Hay là ta phân phó người qua hầu hạ huynh nghỉ ngơi nhé?”

Một người ngoài như hắn đã có thể nhận ra nàng vốn dĩ không quan tâm nhiều tới cha, thậm chí còn có chút thù hận. Lời hỏi han vừa rồi chẳng qua chỉ là lời hỏi thuận miệng đầu môi. Mạc mẫu là nhân sĩ lạc huyện, trời sinh bản tính thông minh, từ hai bàn tay trắng xây dựng cơ nghiệp. Lớn lên thì được gả vài Mạc gia cao quý nhất nhì chốn Phong Thành. Mạc gia vốn là thế gia trăm đời, vì duy trì vẻ ngoài cho thiên hạ nhìn Mạc phụ mới lấy Mạc mẫu. Trên thực tế, Mạc phụ cũng không thích việc Mạc mẫu uy quyền mạnh hơn mình. Cho đến khi Mạc mẫu bệnh tình trở nặng, nằm liệt trên giường, lấy đó làm chuyện vui vẻ cho bản thân, đón về thê tử mới. Chính vì vậy, Mạc mẫu đã ôm hận mà chết. Đến khi bà chết đi cũng không muốn mai táng ở phần mộ tổ tiên nhà họ Mạc. Đối với việc Mạc Vãn Khê lớn lên thế nào, ông ta cũng không thèm để ý. Ông ta vốn đã không thích Mạc mẫu, thì đến đứa con gái này ông ta cũng chẳng yêu thương gì cho cam. Chính vì vậy, cha con họ vẫn luôn lạnh nhạt không lời hỏi thăm.

Lúc đó, Thủy Chiếu Hàn cũng chỉ biết gật đầu. Cơ sự Mạc gia hắn cũng không thuận miệng hỏi nhiều. Một đám người hướng Mạc phủ đi, ven đường có thể thấy được không ít tinh xảo đình đài lầu các, trì quán nhà thuỷ tạ; núi giả quái thạch, tử đằng thúy trúc, làm đẹp ở giữa, Mạc gia phú quý hiển lộ không thể nghi ngờ. Vào phủ, cũng không thấy trong phủ khác chủ tử trong cung, chỉ có Mạc Vãn Khê một hàng, cùng ngẫu nhiên có thể thấy được hạ nhân. Tì nữ dẫn hắn vào trong phòng, đứng chờ Thủy Chiếu Hàn phân phó. Hắn ra hiệu vẫy vẫy tay, nàng ta biết điều lui ra. Hắn chưa bao giờ có thói quen này.

Ở bên kia, Mạc Vãn Khê lót bụng ăn chút gì đó.

Đến khi sửa soạn các thứ, mặt trời đã dần dần leo cao. Nàng ngồi ở bàn đọc sách, những tia nắng chói chang ngoài cửa soi những trang sách đang đọc dở của nàng sáng chói. Một lúc sau, nàng buông cuốn sách trong tay, đôi mày hơi nhíu lại với nhau. Nàng không hề nghĩ tới việc mẹ kế lại sốt ruột lo lắng chuyện sống chết của mình tới vậy. Nhưng đến giờ nàng mới nhận ra, bản thân đã bị bà ta lừa cho một cú lừa thật ngoạn mục.

“Tiểu thư, đều là do Kiếm Tâm tìm kiếm người chưa kĩ. Khiến người thất vọng rồi”

Kiếm Tâm quỳ trên mặt đất cúi đầu. Không còn vẻ dịu dàng trầm tĩnh khi nãy nữa mà thay vào đó là một biểu cảm hối lỗi ăn năn. Kiếm Vũ quỳ gối ở bên cũng không nói gì. Nàng không phải không muốn cầu tình cho tỷ tỷ, nhưng việc lần này đích thực Kiếm Tâm đã làm không tốt, nếu là nàng thì sẽ không làm vậy, khiến cho bên kia không động thủ, có thêm một chút phòng bị thì tiểu thư sẽ không tổn thất nhiều đến vậy, nếu đã thế thì nàng có thể cầu tình ra sao đây.

“Đứng lên đi. Chuyện này không thể trách các ngươi được”

Mạc Vãn Khê gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, hành động này của mẹ kế khiến cho nàng cảm thấy ngoài dự kiến. Hành động quyết đoán mãnh liệt này không hề giống với tác phong nhìn trước ngó sau của mẹ kế. Chẳng lẽ…

Động tác trên tay nàng bất chợt dừng lại.

Nàng chỉ thị cho hai người đứng lên. Kiếm Vũ lập tức đứng dậy, tiến tới nâng tỷ tỷ đứng lên. Kiếm Tâm đứng một bên, nhìn Mạc Vãn Khê muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy được động tác ngập ngùng đó của nàng, Kiếm Vũ liền nhắm chặt mắt lại như chuẩn bị đưa ra quyết tâm nào đó. Cuối cùng cũng mở miệng:

“Tiểu thư, khi tiểu nữ cùng với Hồng phu nhân ở Phong Thành tửu lâu, phát hiện Mạc phúc bên người lão gia.”

Hồng phu nhân kia chính là người Mạc phụ đón về thành thân, là mẹ kế của Mạc Vãn Khê.

Trên khuôn mặt nàng dường như đã đoán trước điều gì đó.

“Tiểu thư…”

Mạc Vãn Khê ngăn cản lời nói của Kiếm Tâm:

“Các ngươi lui hết ra ngoài đi”

Kiếm Tâm luôn cho rằng lão gia và tiểu thư dù sao cũng là cha con ruột thịt, cái gì cũng có thể nhưng việc tình thân huyết thống là không thể kháng cự rồi, càng không thể vì Hồng phu nhân mà phá vỡ tình cảm cha con như vậy. Hai tỷ muội bọn họ rời đi, căn phòng dần rơi vào yên tĩnh.

Kiếm Vũ bình tĩnh xem xét sổ sách trên bàn, trên mặt không chút biểu tình. Thương tâm thay! Đau đớn thay! Nàng thương cho Mạc Vãn Khê.

Thương cho tình phụ tử thiêng liêng của nàng. Nàng lại càng thất vọng biết bao nhiêu! Dù sao cha con họ cũng là cha con ruột thịt, nàng cũng cho là cùng lắm lão gia cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn Hồng phu nhân và Đại tiểu thư tranh đấu. Nhưng nào đâu hắn lại cho người ám sát cả chính con gái mình. Bất quá, chuyện xuống tay cũng là chuyện thường tình, quan trọng là sớm hay muộn mà thôi. Một cơ nghiệp đồ sộ như vậy mà lại nằm trong tay một nữ nhân, hắn ta nào cho phép!

Mạc Vãn Khê bên trong này thì suy nghĩ rối bời. Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần thì phát hiện sắc trời ngoài kia đã dần tối mịt mù. Nàng bất đắc dĩ thở dài, mệt mỏi nhu nhu trên trán. Nàng không muốn tự ép bản thân đi tới bước này, vì vậy luôn cố gắng tránh né hai người họ. Kết qủa, nhường nhịn quá lại làm họ tưởng chừng như bản thân yếu đuối, nhu nhược

“Ta đưa nàng đi”

Tiếng nam nhân trầm thấp vang lên. Nàng bất chợt cả kinh nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Thủy Chiếu Hàn một thân bạch y đã ngồi đó tự bao giờ, trên mặt một biểu cảm lãnh đạm nhạt nhòa, nếu không phải bên tai hắn đang đỏ bừng thì ai ai cũng nghĩ hắn đơn giản chỉ đang cố trấn an nàng mà thôi.