Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 3: Làm người thì phải thành thật



Bỏ điện thoại xuống, Tống Vân Hồi ngước mắt lên nhìn máy tính, tiện tay kiểm tra tin nhắn một chút.

Có người gửi tin nhắn cho cậu, gửi liên tiếp mấy tin liền, tin nhắn cuối cùng chính là:

[Thầy Sữa Đậu Nành ơi, tiến độ bài hát đến đâu rồi ạ (Đáng yêu)]

Tống Vân Hồi không chút chột dạ gõ chữ đáp trả:

[Sắp rồi]

Trả lời xong tin nhắn cậu liền đứng dậy, sau một hồi lục lọi trong đống giấy A4, cuối cùng cậu rút ra hai trang giấy vẫn còn tính là sạch sẽ, sau đó tiếp tục rút ra một cây bút trong đống đồ đạc vừa chuyển tới.

Ý tứ của 'sắp rồi' chính là cậu cuối cùng cũng nhớ ra 'à thì ra còn có chuyện như vậy'.

Tai nghe đè lên mái tóc ngổn ngang hơi nhếch lên sau khi tắm xong, Tống Vân Hồi khoanh chân ngồi xổm trên ghế, bút trong tay không chút quy luật di chuyển lung tung.

Thế giới hoàn toàn yên tĩnh xuống, chỉ có âm thanh chỉnh nhạc truyền đến từ tai nghe.

Tống Vân Hồi một khi đã bắt đầu làm việc thì sẽ bật mode nghiêm túc, hoàn toàn quên lãng hết thảy mọi thứ xung quanh.

Lúc tháo tai nghe xuống, cậu kẹp trang giấy tràn đầy những ký tự kỳ quái hệt như bùa trừ ma kia dưới bàn phím, nhìn thời gian.

Đã hai giờ sáng rồi.

Cậu chớp chớp đôi mắt có chút mỏi nhừ, cầm điện thoại lên nhìn một cái.

Email có thêm một tin nhắn, đến từ phòng làm việc của một ngôi sao.

Cậu có chút ấn tượng về ngôi sao này, chỉ là ấn tượng không tốt lắm.

Cậu tùy tiện từ chối bọn họ, đặt điện thoại sang một bên.

Cảm thấy bản thân vẫn còn tinh lực, Tống Vân Hồi bắt tay vào thu dọn đống tài liệu lung tung lộn xộn trên bàn.

Sau đó cậu lại di chuột kiểm tra máy tính một lần nữa, đủ các loại kịch bản ngổn ngang nằm trong một tập tin nào đó.

Tay di chuột của Tống Vân Hồi khựng lại nửa giây, sau đó click xóa hết.

Sự thật chứng minh cậu không hợp kiếm bát cơm này, không hợp thì không cần miễn cưỡng.

So với diễn xuất, công việc hiện tại càng thích hợp với cậu hơn.

Sáng tác nhạc, thỉnh thoảng vui vẻ thì tiện thể viết lời luôn, có hứng thì nhận, không thích thì từ chối, tự do tự tại sắp xếp thời gian.

Lần hôn mê này, Tống Vân Hồi cảm thấy tiến bộ lớn nhất của bản thân chính là tâm thái cậu đã thay đổi rất lớn.

Cái gì cũng được, cái gì cũng tốt, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Tống Vân Hồi tắt máy tính, sau đó leo lên giường ngủ.

Hôm sau lúc cậu tỉnh dậy thì trời đã gần trưa.

Sữa dâu và bánh bao xem như giải quyết cho bữa sáng, Tống Vân Hồi mặc áo khoác vào, đội mũ và khẩu trang ra ngoài.

Cậu vẫn còn rất nhiều thứ cần phải mua, hôm nay phải quyết định luôn cho xong.

Ở đây không có đồ cậu cần mua nên buộc phải vào trung tâm thành phố.

Tống Vân Hồi ngày càng thành thạo việc gọi taxi và ngồi phương tiện giao thông công cộng.

Cậu bịt kín mặt chỉ lộ ra mỗi sống mũi, nhưng trên đường vẫn có các nam sinh nữ sinh tiến tới hỏi xin WeChat. Thấy điện thoại trên tay cậu đang hiển thị bản đồ nơi đây, có người còn rất nhiệt tình muốn dẫn đường giúp cậu.

Tống Vân Hồi cũng không biết những người này có thể nhìn thấy gì xuyên qua lớp khẩu trang và mũ của cậu, cậu từ chối, cuối cùng tự dựa vào chính mình tìm được đích đến.

Cậu nhấc chân bước vào trung tâm thương mại người người ra vào.

Cậu đang tìm micro thu âm chuyên nghiệp và một số thiết bị đồng bộ, phù hợp với yêu cầu của cậu cũng chỉ có mỗi một cửa hàng trong trung tâm thương mại này.

Vị trí của cửa hàng khá là khó tìm, cậu phải tìm hai vòng mới tìm thấy nó.

Là một cửa hàng rất lớn.

Mục tiêu của Tống Vân Hồi rất rõ ràng, sau khi lần lượt tìm thấy đồ mà bản thân cần liền không dạo tiếp nữa, chuẩn bị tính tiền.

Trước quầy thu ngân có ba người, xem ra là đến cùng nhau.

Tống Vân Hồi đứng cách họ một đoạn phía sau, chậm rãi đợi.

Nhân viên tiếp đón nở một nụ cười thân thiện, hỏi cậu: "Ngài còn cần gì nữa không?"

Tống Vân Hồi nhìn điện thoại di động đối chiếu danh sách đồ cần mua một chút, sau đó nhẹ giọng đáp: "Không cần gì nữa, cảm ơn cô."

Giọng nói của cậu rất dễ nhận ra, vừa trong trẻo vừa xuyên thấu lòng người, dù có cách một lớp khẩu trang ngột ngạt, nhưng vẫn như cũ giống hệt một sợi dây mắc vào trái tim vậy.

Người phía trước quay đầu lại, Tống Vân Hồi đã cúi đầu xem điện thoại.

Người phía trước rời đi, Tống Vân Hồi liền tiến lên tính tiền, sau đó điền địa chỉ.

Bất luận là nhìn từ hướng nào đi nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy mũ và một chút tóc mái lộ ra.

Ngoài cửa hàng.

Bạch Lâm Hoa cũng đồng dạng 'vũ trang đầy đủ' y hệt bước đi trong đám người, bước chân càng lúc càng chậm.

Luôn cảm thấy giọng nói vừa rồi rất quen tai.

"......Đừng nghĩ nữa, sẽ có cách mà, đến lúc đó lại hỏi xem Sữa Đậu Nành gần đây có thời gian không."

Người đại diện thở dài một hơi, "Dạo gần đây độ nổi tiếng của Sữa Đậu Nành trong giới giải trí càng lúc càng bành trướng, hiện tại chắc chắn không dễ hẹn như trước nữa."

Sữa Đậu Nành chính là 'Sữa Đậu Nành uống không ngon', sáng tác nhạc và viết lời cho ca khúc cực kỳ xuất sắc, là bảo vật mà bọn họ tình cờ đào được, về sau trở thành đối tượng hợp tác thường xuyên, bài hát mà Sữa Đậu Nành sáng tác trước đó đã đạt được nhiều giải thưởng lớn, ca từ của lời bài hát cũng trở nên phổ biến khắp nơi, vì thế giá trị bản thân đã tăng lên gấp bội, người hẹn cũng tăng mạnh không ngừng.

Có người nói bây giờ người xếp hàng hẹn Sữa Đậu Nành đã xếp đến năm sau.

Đúng! Sữa Đậu Nành!

Bạch Lâm Hoa ngay lập tức quay đầu, cố gắng len lỏi qua đám người quay về cửa hàng.

Đợi đến khi cậu ta quay trở lại cửa hàng thì trong cửa hàng chỉ còn lại nhân viên thu ngân đang tán gẫu cùng nhân viên cửa hàng về vị khách hào phóng vừa rồi.

Người đại diện chạy theo sau cậu ta, hỏi, "Sao thế?"

Bạch Lâm Hoa không nói chuyện, chỉ lắc đầu.

Cậu ta quay đầu lại nói với người đại diện: "Tôi có WeChat của cậu ấy, tôi sẽ trực tiếp liên hệ."

Người đại diện trực tiếp trợn tròn mắt, "Cậu thêm lúc nào thế?"

Anh ta cũng không có WeChat của đối phương đâu, bình thường đều liên hệ qua mail, việc gấp thì liên hệ qua điện thoại, không ngờ tới hai cái người này đã thêm WeChat sau lưng anh ta rồi.

Bạch Lâm Hoa không trả lời anh ta, tùy ý để đối phương lải nhải bên tai nửa ngày.

Bọn họ thêm nhau đã lâu rồi, nguyên nhân rất đơn giản, WeChat thuận tiện giao lưu hơn nhiều.

Có lúc tay Sữa Đậu Nành bên kia bận không gõ chữ được, sẽ trực tiếp gửi voice cho cậu ta, bảo cậu ta chuyển sang văn bản mà đọc.

Bạch Lâm Hoa không chuyển, mỗi lần đều sẽ nghiêm túc nghe voice, cho nên giọng nói của đối phương cũng dần dần trở nên quen thuộc với cậu ta.

Giọng nói vừa rồi cậu ta nghe thấy bất kể là làn điệu hay âm tuyến, thật sự quá giống Sữa Đậu Nành.

***

Tống Vân Hồi mua đồ xong liền ngồi xe quay về nhà.

Cậu cuốc bộ vào tiểu khu, lúc đi ngang qua nhà sát vách, cửa lớn nhà sát vách đột nhiên mở ra.

Cậu nghiêng đầu, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên chính là Tần Thư đang gắt gao ôm chặt Cam Tử trong lòng.

Tầm mắt lại dời lên phía trên, cậu còn nhìn thấy cả lông mèo dính trên đỉnh đầu của đối phương.

Cam Tử vẫn đang cố gắng chui khỏi lồng ngực anh.

Tống Vân Hồi và Tần Thư đưa mắt nhìn nhau.

"......"

Cuối cùng Tống Vân Hồi ngồi trong phòng khách nhà Tần Thư, còn Cam Tử thì đang lăn lộn trong lòng cậu không ngừng phát ra tiếng ngáy o o, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra cu cậu có bao nhiêu vui vẻ.

Nặn nặn đệm thịt nhỏ mềm mại trong tay, Tống Vân Hồi híp mắt lại.

Tần Thư cuối cùng cũng có thời gian đi xử lý lông mèo dính trên người, trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị không nhìn ra chút biểu cảm nào.

Anh lạnh mặt thu gom lông mèo lại bỏ vào trong một chiếc túi nhỏ.

Tống Vân Hồi hỏi: "Anh thu gom mớ lông này để làm nỉ mèo sao?"

Tần Thư gật đầu: "Đúng thế."

Anh đứng dậy, rời đi một lát, sau đó lại quay về, trong tay còn cầm theo một bọc lông mèo lớn.

Xem ra đã góp nhặt được một khoảng thời gian rồi.

Dù trong tay vẫn đang cầm một bọc lông xù lớn nhưng vẻ mặt anh vẫn cứ như cũ, ít nhất từ trên vẻ mặt anh, hoàn toàn không thể nhìn ra anh là người sẽ kiên nhẫn góp nhặt từng cọng lông mèo.

Tống Vân Hồi hỏi anh, "Là chuẩn bị làm gì thế?"

Tần Thư ngồi xuống bên cạnh cậu, đáp: "Có thể là Cam Tử."

Ý tứ chính là muốn làm ra một bé búp bê bản sao Cam Tử nhỏ.

Bản thân Cam Tử vẫn đang lăn lộn trong lòng Tống Vân Hồi, cực kỳ mãn nguyện.

Tống Vân Hồi xoa nhẹ cằm nhỏ của Cam Tử, "Cái này có hơi khó đó."

Nhưng cậu chính là thích những thứ có độ khó như vậy.

Ráng chiều dần dần chuyển sang màu đỏ.

Thầy Tống và thầy Tần bận bịu cả một buổi quyết định gửi lông mèo đến cửa hàng chuyên môn để tiến hành gia công rồi lại làm tiếp.

Tống Vân Hồi ăn uống no nê rồi trở về nhà, trước khi đi còn thêm WeChat với Tần Thư.

Nguyên văn lời nói đại khái chính là đã là hàng xóm của nhau, thêm cái WeChat để dễ bề liên lạc.

Sau khi Tống Vân Hồi thêm WeChat và đổi ghi chú xong liền không quan tâm đến nữa.

Ngược lại là Tần Thư, sau khi Tống Vân Hồi đi anh liền cầm điện thoại quét mới danh sách bạn tốt ba lần, cuối cùng mới đưa ra kết luận cái nick [AAA Đậu tổng chuyên bán sỉ hột xoàn] đột ngột xuất hiện chính là Tống Vân Hồi.

Sau khi Đậu tổng chuyên bán sỉ hột xoàn trở về nhà thì lại tiếp tục ngồi trước máy tính.

Cậu lại lần nữa kéo tờ giấy kẹp dưới bàn phím hôm qua ra, trong đống bùa trừ ma tìm ra thứ mình viết, vừa lẩm bẩm vừa gõ vào máy tính.

Ngón tay đỡ lấy tai nghe chầm chậm gõ nhẹ theo nhịp điệu, ánh đèn xuyên qua mái tóc có hơi rối, trong phòng chỉ còn lại những tiếng hừ nhẹ.

Vừa nghe vừa chỉnh sửa, cứ thế liên tục kéo dài đến đêm khuya, cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, Tống Vân Hồi đóng máy tính lại cấp tốc leo lên giường.

Từ nơi này nhìn ra bên ngoài, vừa hay nhìn thấy cửa sổ nhà sát vách vẫn sáng đèn như cũ.

Trên tinh thần bà con xa không bằng láng giềng gần, Tống Vân Hồi gửi cho Tần Thư một nhãn dán mèo con chúc ngủ ngon.

Đối phương gần như đáp lại cậu ngay lập tức bằng cái nhãn dán y hệt.

Thì ra anh trai ngầu lòi cũng biết xài gói biểu tượng cảm xúc đáng eo nha.

Cứ tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, kết quả điện thoại lại rung lên, đối phương lại gửi đến một tin nhắn.

Tần Thư nói ngày mai anh muốn cầm lông của Cam Tử đến cửa hàng làm Cam Tử nhỏ, hỏi cậu có muốn đi cùng không.

[Đi ^_^]

Ngày hôm sau, hai kẻ tình nghi thành công gặp mặt ở cửa.

Tống Vân Hồi lần này nhìn qua như kẻ tình nghi thuộc kiểu 'thanh xuân bất khả chiến bại'.

Thời tiết đã chuyển lạnh nhưng cậu chỉ mặc mỗi một chiếc hoodie trắng, vẫn đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai đen như cũ, tóc mái bị gió thổi bay tứ tung.

Tần Thư cúi đầu nhìn cái áo lông cừu đang mặc trên người, vẻ mặt có chút biến hóa.

Tống Vân Hồi khen anh: "Thiệt nà đẹp trai nha."

Lần này ra ngoài không cần ngồi taxi và xe bus công cộng nữa, Tần Thư phụ trách lái xe, Tống Vân Hồi phục trách ngồi.

Nơi hai người đến là cửa hàng chuyên dùng lông thú cưng làm nỉ.

Sau khi thương lượng xong những chi tiết nhỏ với cửa hàng, dự tính cần từ 4-5 ngày mới có thể lấy thành phẩm, thời gian hiện tại vẫn còn sớm, hai người quyết định đi dạo lòng vòng xung quanh.

Nơi này là một trung tâm thương mại, bên trên tòa cao ốc đối diện có treo một màn hình điện tử lớn, bên trên đang phản chiếu rõ nét một gương mặt điển trai với các đường nét phân minh như tạc tượng.

Tống Vân Hồi nghiêng đầu nhìn Tần Thư bên cạnh.

Tần Thư cúi đầu.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh vô thức nghiêng đầu né tránh.

Gương mặt dưới lớp khẩu trang của Tống Vân Hồi cười đến vô cùng vui vẻ, cậu bước đến bên cạnh hành lang, duỗi tay ra tạo dáng chữ V.

"Tới đây chụp ảnh chung với ngôi sao lớn nào."

Đại não Tần Thư vẫn chưa kịp phản ứng nhưng tay đã rất thành thật mà động đậy.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt, chiếu sáng đôi mắt nhạt màu của cậu, một đôi mắt cong cong mang theo ý cười đẹp đẽ.

Tống Vân Hồi chạy bước nhỏ trở về.

Xem ra tâm trạng hiện tại của cậu rất không tồi.

Tần Thư cúi đầu hỏi cậu: "Ra ngoài cùng tôi không cảm thấy buồn chán chứ?"

Mọi người đều ngầm thừa nhận anh rất kiệm lời, giao lưu chỉ dừng lại ở mức khách sáo.

Tống Vân Hồi 'a' một tiếng, "Vui mà."

Đây là lần đầu tiên cậu ra ngoài đi dạo cùng người khác.

Có lẽ bởi vì trong đoạn ký ức vụn vặt nhưng vô cùng hạnh phúc của thời thơ ấu, khi còn nhỏ cậu sẽ chủ động đi tìm những bạn nhỏ khác mà chơi cùng, có thể hòa mình thành một thể với tất cả mọi người.

Thói quen này đã dừng lại khi Tống Tử Thư đến.

Hết thảy mọi thứ đều bắt đầu thay đổi.

Cậu bắt đầu trở thành kẻ hay ghen tị trong miệng tất cả mọi người, là phú nhị đại bị nuôi dưỡng thành phế vật, chỉ biết ăn no chờ chết.

Trước đây không hiểu, bây giờ cuối cùng cậu cũng rõ rồi, tất cả đều là an bài của tiểu thuyết.

Thiết lập nhân vật của cậu chính là như vậy, chỉ được như thế mà thôi.

Nhưng có thể là do Tần Thư là nhân vật bên lề hoặc cũng có thể là do bản thân cậu đã làm ra những hành động trái ngược với tình tiết của tiểu thuyết dẫn đến hiệu lực của cốt truyện yếu đi, lần này vậy mà lại có người không mang theo thành kiến mà giao lưu với cậu.

Không thể nói cậu có bao nhiêu kinh hỉ nhưng có thêm một người hàng xóm thú vị quả thực khiến người ta vô cùng cao hứng.

Cậu nói: "Bên kia có tiệm trà sữa kìa, đi không?"

Tần Thư gật đầu.

Tiệm trà sữa vừa nhỏ vừa xinh xắn, được trang trí rất thoải mái mát mẻ, bên trong có bán cả cà phê lẫn trà sữa.

Tống Vân Hồi nhanh chóng order một ly trà sữa việt quất.

Ánh mắt Tần Thư lia qua lại giữa cà phê và trà sữa, đón lấy ánh mắt của Tống Vân Hồi, anh cuối cùng order một ly trà sữa dâu tây.

Tống Vân Hồi cười híp mắt.

Trong tiệm rất nhiều người nên phải tự đứng ở quầy lấy thức uống, Tần Thư đi lấy, Tống Vân Hồi ngồi vào bàn nhìn dòng người qua lại ngoài cửa tiệm.

Điện thoại trong túi cậu rung rung, cậu móc ra thì phát hiện là một số lạ gọi tới.

"Alo xin hỏi là ai thế ạ?"

"Là anh, Chung Hứa."

Một giọng nói quá đỗi quen thuộc.

Quen thuộc tới mức Tống Vân Hồi chỉ muốn cúp điện thoại ngay và luôn.

"Em......"

"Trà sữa việt quất của cậu đây, nhân viên trong tiệm còn tặng một con búp bê nhỏ nữa này."

Chung Hứa vừa thốt lên được một chữ, ánh mắt Tống Vân Hồi ngay lập tức bị con búp bê nhỏ trong tay Tần Thư thu hút, tốc độ nói trong nháy mắt tăng nhanh: "Ở đây chuyên bán sỉ vật liệu xây dựng, không thể bán lẻ, không thành thật xin đừng làm phiền."

Cậu nói xong liền cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại đã đen xuống, Chung Hứa trả lại điện thoại cho thư ký, trong đầu vẫn luẩn quẩn bốn chữ 'trà sữa việt quất' vừa nghe thấy khi nãy, cuối cùng nói:

"Gọi nhầm rồi."