Vãn Thiền

Chương 32



Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Chuyện ở Bắc Nghiên trang cuối cùng cũng giải quyết xong. Tuân Chu và những người phía chính đạo đến giúp đỡ kia vẫn chưa được rảnh tay chút nào, vì trong sơn trang còn nhiều việc cần xử lý. Với lại đối thủ lần này của bọn họ vẫn còn đầy nghi vấn cần xem xét.

Những chuyện đó không tới lượt Yến Hạ nhúng tay, nàng đứng canh ngoài phòng, đáy lòng cứ không yên, lắng tai nghe ngóng đệ tử các phái bàn luận, đợi Tuân Chu và bọn họ thương lượng xong.

Chuyện lần này nhờ có Yến Hạ ra tay nên không có ai dám xem thường tiểu cô nương nhỏ bé yếu đuối như nàng, mấy đệ tử chính đạo đồng trang lứa với nàng cũng đứng bên ngoài chờ tông chủ của bọn họ. Có lẽ chờ đợi quá nhàm chán nên bọn họ tụm lại nói chuyện một lúc, cuối cùng ánh mắt hiếu kỳ dừng trên người Yến Hạ.

Mấy đệ tử đó đi tới chỗ Yến Hạ, tự giới thiệu tên mình rồi bắt đầu đánh giá nàng, một thiếu niên cao gầy trong đó hỏi: "Chúng ta là đệ tử Bắc môn kiếm tông, không biết Yến Hạ cô nương xuất thân từ sư môn nào?"

Trước đây ở Nam Hà trấn Yến Hạ ít khi chơi cùng với những bạn bè cùng trang lứa, người bạn duy nhất của nàng chắc chỉ có Tiết Mạn theo học ở tiệm thuốc. Bây giờ ánh mắt dò xét của bọn họ đều nhìn vào nàng khiến nàng khẩn trương không thôi. Nàng định nói ra tên cha lớn nhưng sực nhớ lời Tuân Chu và Phó Nhiên từng nói với mình, Ngũ đạo diệt vong vì nội loạn trong chính đạo trung nguyên.

Nghĩ vậy biểu cảm của Yến Hạ nhất thời trở nên phức tạp, nàng không biết phải đáp thế nào, ngây ra giây lát mới lắc lắc đầu nói: "Ta… không biết."

"Không biết?" Câu trả lời này làm các đệ tử ngạc nhiên, thiếu niên bên Huyền Dương phái lên tiếng hỏi trước: "Sư phụ của Yến Hạ cô nương là ai? Sao lại không biết sư môn của mình?"

Trong lúc Yến Hạ do dự không biết trả lời làm sao thì cánh cửa sau lưng mở ra, một giọng nói quen thuộc với nàng vang lên: "Chuyện của tiểu cô nương nhà người ta, tiểu tử ngươi nghe ngóng nhiều vậy làm gì?"

Mọi người quay đầu nhìn lại, người nói là Tuân Chu vừa bước ra khỏi phòng.

Theo sau Tuân Chu là Lý Bích và nhiều người khác. Hắn trừng mắt với mấy tiểu quỷ sau Yến Hạ, vươn tay kéo Yến Hạ tới bên cạnh mình, lắc đầu nói: "Được rồi, tiểu cô nương này theo ta đến đây cả quãng đường chắc cũng mệt rồi, ta đưa con bé đi nghỉ ngơi trước."

Hắn đang nói với những người có mặt ở đây, thủ lĩnh là Lý Bích không hề ngăn cản chỉ nhìn theo bóng lưng Tuân Chu và Yến Hạ đi vào hành lang hậu viện. Hắn im lặng giây lát rồi bỗng nhiên gọi: "Tuân Chu."

Tuân Chu dừng bước, không quay đầu.

Lý Bích trầm giọng nói: "Minh chủ…"

Xưng hô quen thuộc buột miệng tuôn ra, đến khi tỉnh táo lại hắn mới ý thức được mình đã nói sai lời bèn sửa lại: "Người đó, cũng theo các ngươi tới sao?"

Tuân Chu gật đầu đáp: "Á, làm sao?"

Lý Bích không đáp như đang nghĩ ngợi điều gì, hắn không chắc chắn nói: "Y tới vì cái gì?"

"Không biết, mặc kệ hắn vì cái gì." Tuân Chu quay đầu nhún vai cười nói "Không hại chúng ta là được."

Lý Bích muốn nói lại thôi, đến khi định nói thêm gì đó thì Tuân Chu đã dẫn Yến Hạ đi mất.

·

Dọc theo hành lang đi ra phía sau đình viện, khắp nơi vẫn còn dấu vết của trận chiến lúc nãy, cây cối bị cuồng phong thổi ngã và gạch ngói vỡ nát. Cảnh tượng này làm Yến Hạ nhớ lại trận đánh ở Nam Hà trấn không lâu trước, nhưng thật may là lần này không mất đi ai, cũng không phải nếm trải mùi vị bất lực như trước.

Yến Hạ thu hồi tầm mắt, nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tuân Chu đằng trước, có vài lời muốn hỏi nhưng chẳng biết nên mở lời thế nào, chỉ đành dằn vặt mãi trong lòng. Đến khi không khí yên lặng khiến nàng không thể nào bình tĩnh nổi nữa nàng mới lí nhí hỏi: "Minh chủ mà các huynh nói là Tô Khuynh công tử sao?"

"Tô Khuynh?" Tuân Chu sớm biết Yến Hạ sẽ hỏi chuyện này thôi, nghe vậy hắn nhanh chóng bật cười nói: "Hắn không tên Tô Khuynh, tên thật của hắn là Minh Khuynh."

"Minh Khuynh?" Yến Hạ lặp lại cái tên này một lần, trước mắt nàng dường như lướt qua nụ cười dịu dàng của người đó, như có thứ gì chìm vào trong sâu thẳm trái tim, chỉ cần nhắc cái tên ấy nàng có thể nhớ đến mọi biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt hắn.

Nàng còn nhớ Phó Nhiên có nói với mình rằng Tô Khuynh là một trong những hậu nhân của bát đại thế gia, nhưng theo nàng được biết thì bát đại thế gia gồm Mộ, Sở, Phong, Hồng, Cận, Bạch, Minh, Phó tám đại gia tộc, không hề có họ Tô.

Đến bây giờ Yến Hạ mới hiểu lời Tuân Chu nói, họ thật của Tô Khuynh là Minh, hậu nhân của Minh gia trong bát đại thế gia.

"Ngươi thường nghe Diệp Đề kể chuyện lắm đúng không?" Tuân Chu vẫn đi thẳng về phía trước.

Yến Hạ gật gật đầu nhưng chợt nhận ra Tuân Chu đi đằng trước làm sao thấy nàng gật đầu, thế là nàng định lên tiếng đáp. Nhưng Tuân Chu như gắn mắt sau ót, hắn nói tiếp: "Vậy ta cũng kể cho ngươi nghe một câu chuyện, câu chuyện này ta nghe nói từ người ta thôi, có vài chuyện ta cũng không rõ lắm. Ta nghĩ ngươi rất muốn nghe."

Tuân Chu bước đi hơi nhanh so với Yến Hạ, nàng chỉ đành chạy lên một khúc đuổi kịp bước chân hắn. Tuân Chu liếc ra sau một cái, nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì không khỏi bật cười: "Địa vị của bát đại thế gia ra sao chắc ngươi cũng biết rồi nhỉ? Hậu nhân bát đại thế gia là những nhân vật tương lai sẽ kế thừa chức chưởng môn trưởng lão của các môn phái, là lớp trẻ ưu tú nhất trung nguyên."

Những cái này Yến Hạ từng nghe cha nhỏ kể, nàng gật đầu thở hổn hển theo sau Tuân Chu, hỏi: "Vậy Tô… Minh Khuynh công tử thì sao?"

"Ta từng gặp hắn hồi hắn còn rất nhỏ." Nhắc tới chuyện này Tuân Chu bất giác bật cười, hơi hoài niệm nói: "Lúc đó bọn trẻ bát đại thế gia cỡ chừng bảy tám tuổi, cùng tu luyện với nhau, đám quỷ nhỏ đó đi đâu cũng phá phách, riêng hắn là ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, dễ thương hơn đám tiểu tử kia nhiều."

Nghe Tuân Chu kể lại chuyện lúc nhỏ của Minh Khuynh là cảm giác thật quá đặc biệt, nàng cố tưởng tượng dáng vẻ của Minh Khuynh lúc ấy, cánh môi bất giác cong lên.

Hồi ức vui vẻ đến đây là chấm hết, Tuân Chu nhanh chóng nói: "Có điều thời cuộc khi ấy rất hỗn loạn, có kẻ muốn trung nguyên đại loạn, nghĩ ra mấy biện pháp nham hiểm." Hai người rẽ qua một góc ngoặt, đi thẳng vào sâu trong đình viện, xung quanh không một bóng người, yên tĩnh quá mức, chỉ có giọng Tuân Chu vang lên rõ ràng giữa đình viện mênh mông, "Bọn chúng ra tay với hậu nhân của bát đại thế gia, bắt cóc Minh Khuynh, nhằm uy hiếp chính đạo."

"Lúc đó chính đạo và các thế lực Quỷ Môn, Vô Ưu Cốc đang giao chiến, Minh Khuynh bị bắt, bọn chúng muốn bát đại thế gia dừng tay không được khởi chiến nữa, chuyện này đối với chính đạo chẳng khác nào đầu hàng chịu bại trận."

Yến Hạ khẩn trương, vội vã hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Tuân Chu bất lực thở dài, quay đầu hỏi Yến Hạ: "Tính mạng của một người quan trọng hay tính mạng của một đám người quan trọng?"

Yến Hạ sửng sốt, nàng im lặng, vẻ mặt phức tạp nhìn Tuân Chu, nàng hiểu ý của câu hỏi này.

Tuân Chu nói: "Minh gia vì vậy chủ động đoạn tuyệt quan hệ với Minh Khuynh, dù tà đạo muốn lợi dụng tính mạng Minh Khuynh để đạt được mục đích gì cũng không còn tác dụng với Minh gia và bát đại thế gia."

Yến Hạ mở to đôi mắt, dường như không tin được những gì mình nghe thấy.

Bị chính người thân của mình vứt bỏ là cảm giác như thế nào?

Yến Hạ không dám nghĩ vì nàng chưa bao giờ nếm trải mùi vị ấy. Như Tuân Chu nói, lúc đó Minh Khuynh chỉ mới là đứa trẻ bảy tám tuổi, không biết gì hết, từ nhỏ đã sống trong vòng tay chăm sóc của thế gia, chưa từng trải qua bất cứ sóng gió gì. Lúc bị bắt có phải hắn cũng rất sợ hãi, dựa vào một chút hy vọng nhỏ nhoi và mỏng manh chống đỡ bản thân, chờ người nhà đến cứu hắn?

Nhưng hắn không đợi được, cuối cùng hắn chỉ đợi được tin tức Minh gia đoạn tuyệt quan hệ với mình. Hắn bị người ta vứt bỏ trong địa lao âm u lạnh lẽo của tà giáo. Minh Khuynh lúc đó đã gắng gượng sống tiếp như thế nào, Yến Hạ không thể tưởng tượng được.

"Sau này huynh ấy… được cứu như thế nào?" Yến Hạ không muốn nghĩ tiếp, nàng muốn lướt qua đoạn hồi ức ấy, hỏi chuyện xảy ra sau đó.

Đến đây, Tuân Chu hơi đắn đo, hắn lắc đầu nói: "Chuyện xảy ra sau này ta cũng không rõ chân tướng lắm, có người nói Minh Khuynh bị Minh gia bỏ rơi nên sinh lòng oán hận gia nhập Vô Ưu Cốc, làm việc cho chúng. Cũng có người nói Vô Ưu Cốc cố tình phái người giả dạng, dù gì thì số người tam môn thất phái chết trên tay hắn rất nhiều, chuyện của hắn nhanh chóng khơi dậy nội loạn trong giới trung nguyên, cuối cùng sự việc không thể vãn hồi, trung nguyên thương vong vô số, hắn cũng trở thành kẻ tội đồ. Sau này khi nội loạn chấm dứt, tên của hán cũng thành cấm kỵ, không ai muốn nhắc tới nữa."

"Không… không đâu…" Yến Hạ lẩm bẩm lắc đầu nói, "Những chuyện đó chắc chắn không phải do Minh Khuynh công tử gây ra, huynh ấy sẽ không làm việc giúp bọn người đó đâu!"

"Chuyện đã qua lâu lắm rồi, ai mà biết chứ." Tuân Chu đã sớm không còn muốn truy cứu chân tướng chuyện năm đó nữa, "Nói tóm lại sau này hắn mất tích, mất tích một khoảng thời gian rất dài, không ai biết đại thiếu gia Minh gia năm ấy rốt cuộc đi đâu rồi. Mãi đến rất nhiều năm sau, lão minh chủ Thiên Cương Minh Diệp Thiện trọng thương qua đời, trước khi mất người đã giao lại chức minh chủ Thiên Cương Minh cho đệ tử duy nhất của mình."

Yến Hạ đã đoán ra thân phận người đó: "Đó là…"

"Đó là một người trẻ tuổi chưa từng lộ diện trước mặt mọi người, nhưng hắn quả thật là truyền nhân của Diệp Thiện, hắn bình tĩnh nghiêm túc, hành sự quyết đoán, tuổi còn trẻ mà có thực lực vượt xa người thường. Đám anh hùng trong trung nguyên rất bất mãn với vị minh chủ đột nhiên xuất hiện này nhưng không một ai có thể lay động mũi kiếm của hắn. Hắn chiến Ma môn, diệt trừ Ma quân, thống lĩnh mọi người giải trừ uy hiếp của Thập châu đến từ bên ngoài. Trung nguyên dưới sự dẫn dắt của hắn ngày càng bình yên, lúc ấy hắn là tâm phúc của cả trung nguyên chính đạo."

Yến Hạ từng nghe kể câu chuyện này nhưng không phải cha nhỏ kể mà là Tiết Mạn nói cho nàng biết. Tiết Mạn từng rời khỏi trấn Nam Hà đi ra ngoài du ngoạn, sau khi quay về nàng ấy rất kích động kéo Yến Hạ tới kể về vị minh chủ trung nguyên trẻ tuổi nhất và cũng mạnh nhất trong lịch sử.

Tên của hắn là Túc Thất.

"Ba năm trước, sau đại chiến Thập Châu, có kẻ tiết lộ minh chủ Thiên Cương Minh hiện tại chính là đại thiếu gia Minh gia Minh Khuynh năm ấy." Giọng Tuân Chu không nhanh không chậm, kể lại câu chuyện với tư cách một người ngoài cuộc, "Một thân phận là anh hùng hết lòng vì trung nguyên, một thân phận là tội nhân hại trung nguyên rơi vào nội loạn, chuyện bày ra trước mắt như vậy ngươi nói xem mọi người phải làm sao?"

Yến Hạ không hiểu nổi, "Huynh ấy là minh chủ làm nhiều việc vì trung nguyên như vậy vẫn chưa đủ để mọi người tin tưởng huynh ấy sao?"

"Có lẽ có không ít người tin hắn nhưng chỉ là bọn họ tin mà thôi, không ai dám giao trọng trách lớn của cả giới trung nguyên vào tay hắn, không ai dám gánh hậu quả đó." Tuân Chu nhìn Yến Hạ, bất lực cười nói: "Tiểu Yến Hạ à, ngươi hiểu chưa?"

Yến Hạ hiểu nhưng nàng vẫn rất mâu thuẫn không muốn hiểu những chuyện này, chúng khiến nàng ý thức được một điều rằng thế gian này có quá nhiều điều thân bất do kỷ, có quá nhiều thứ không thể thay đổi.

Còn có thể thế nào chứ? Yến Hạ cũng nghĩ không ra.

"Cuối cùng Túc Thất từ chức Minh chủ, rời khỏi tranh đấu trong giới trung nguyên, thế mới có Tô Khuynh của sau này."

Yến Hạ im lặng hồi lâu, nhớ lại nét mặt của Tô Khuynh khi nhìn thấy những người của trung nguyên chính đạo, nàng nói: "Cho nên lúc nãy bọn họ mới có phản ứng như vậy…"

"Ừ, đúng vậy." Tuân Chu nhướng mày cười, "Không còn là minh chủ nhưng vẫn không muốn xem hắn là kẻ thủ, rõ ràng là minh chủ từng dẫn dắt bọn họ chiến đấu, bây giờ phải đề phòng hắn, thật ra bọn Lý Bích cũng không biết phải dùng thái độ gì đối mặt với hắn."

Nhân lúc Yến Hạ ngây người, Tuân Chu nói: "Nhưng mà nói cho cùng cũng không thể trách mọi người ban đầu không nhận ra thân phận thật của hắn, hắn thay đổi quá nhiều. Lúc hắn làm minh chủ không kẻ nào dám nói chuyện lớn tiếng, cả tà đạo cũng sợ hắn, đến người bên chính đạo của mình cũng vừa kính trọng vừa sợ hắn."

Yến Hạ nhớ Tô Khuynh từng nói với nàng lúc trước có rất nhiều người sợ hắn, khi ấy nàng còn không tin, bây giờ mới biết đó là sự thật.

Hai người vừa đi vừa nói suốt quãng đường, đi qua mấy đình viện vắng vẻ, cuối cùng đến một gian phòng nhỏ. Trời vẫn còn khá sớm nhưng hai người đã một ngày một đêm chẳng chợp mắt được tí nào, Tuân Chu mở cửa phòng, nhìn quanh một lát rồi nói: "Bắc Nghiên trang này của ta bị phá hoại không ít chỗ, còn phải đón tiếp những người kia nữa, trong này yên tĩnh ngươi cứ nghỉ tạm ở đây, đợi xử lý mọi chuyện đâu vào đấy rồi ta tới tìm ngươi."

Sắp xếp cho nàng xong Tuân Chu muốn rời khỏi nhưng trước khi hắn quay người đi Yến Hạ gọi giật hắn lại. Tuân Chu quay đầu, nàng muốn nói gì đó nhưng lưỡng lự chưa nói ngay.

Một lát sau, Yến Hạ lo âu nói: "Minh Khuynh công tử…"

"Lần này hắn giúp chúng ta, ta phải cảm tạ hắn mới đúng." Tuân Chu lắc lắc đầu, lấy túi rượu bên hông ra uống một ngụm, rồi nói tiếp: "Có điều cuối cùng hắn đi hay ở, muốn đi nơi nào đều không phải chuyện

của ta. Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Có lẽ còn chuyện quan trọng cần làm, dứt lời Tuân Chu nhanh chóng đi khỏi.

Nhưng hắn không biết, sau cuộc nói chuyện này Yến Hạ làm sao mà yên tâm đi ngủ cho được.

Hễ nhắm mắt là những chuyện liên quan tới Minh Khuynh cứ quanh đi quẩn lại trong đầu nàng. Nàng nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhớ bóng lưng Minh Khuynh biến mất dưới ánh nhìn của mọi người, nàng cảm thấy có thứ gì nghẹn cứng trong lòng ngực, mãi vẫn không thể tiêu tan.

Không biết trằn trọc bao lâu, Yến Hạ quyết định xuống giường, khoác thêm y phục, đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng nàng bất ngờ đụng mặt tên đầu sỏ khiến nàng ngủ không yên giấc.

- Hết chương 32 -

Lảm nhảm:

Tự nhiên nhớ một câu trong Bôn Nguyệt: "Không ai muốn mình bị vứt bỏ".