Vấn Tiên Ký

Chương 3: Canh ba biến cố



Lúc này từ hư không truyền đến một tiếng gọi đinh tai nhức óc, trực tiếp dọa cho Lộc Minh nhảy dựng.

Lộc Minh thân thể rung lên giật mình tỉnh lại, liền phát hiện hóa ra mình mới ngủ gật trên bàn từ hồi nào không hay. Cậu cứ thấy lạ lạ quái quái.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra trời đã nhá nhem tối, đến giờ cơm nha hoàn đến gọi.

"Thiếu gia cơm tối đã chuẩn bị xong, lão gia cùng phu nhân đang đợi".

Lộc Minh từ dưới đất đứng lên. "Được! Ta ra liền, đừng để phụ thân mẫu thân phải đợi".

Lúc này mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn sắp tối.

Sau khi dùng bữa, cậu ngoan ngoãn về phòng. Trong phòng bày biện đúng tiêu chuẩn của một gia đình phú hộ, đầy đủ vật dụng cần thiết.

Không có điện thoại, Internet, cũng chẳng có ai biết được chuyện xảy ra với cậu.

"Haiz, có một chút cô độc.. a..".

Lộc Minh đang ngồi trên giường than thở, bỗng nhiên thần kinh căng thẳng quay đầu hướng ra cửa sổ nhìn về phía giếng nước ở hoa viên. Cậu cảm giác như có một ánh mắt cứ nhìn chầm chầm vào cậu.

Cậu đứng dậy, bước dần lại đóng cửa sổ lại.

"Phù... Thoải mái hơn rồi. Thiệt tình, kiếp trước nên ít xem phim kinh dị một chút, tự mình dọa mình"

* * *

Nửa đêm, âm thanh của phu canh trong ban đêm yên tĩnh truyền đi rất xa, cũng truyền đến tai Lộc Minh.

"Tùng.. Tùng.. cốc""Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!""Tùng.. Tùng.. cốc""Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!".

* * *

Không biết vì cái gì, đêm nay Lộc Minh lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Đếm cừu đếm số cũng đã thử đều không có hiệu quả.

Phu canh vừa gõ mõ, Lộc Minh nhắm mắt lại mới biết được thế mà đã thức đến canh ba. Mõ gõ ba cái nghĩa là gì Lộc Minh hiểu được.

Vừa lúc tiếng gõ mõ kết thúc, Lộc Minh bổng cảm thấy nhiệt độ không khí đột ngột giảm mạnh.

"Xoạt Xoạt két.. Cạch.. kẹt.. kẹt.."

Một loạt âm thanh xoạt xoạt của nền gỗ từ ngoài phòng vang lên, rất nhỏ. Nhưng rót vào tai Lộc Minh một cách rõ ràng.

Thân thể Lộc Minh căng cứng, Cậu giữ yên lặng tuyệt đối để ghé tai lắng nghe, chỉ hy vọng vừa rồi đã nghe nhầm.

"Cạch.. két.."

Chốt của sổ đã không người tự mở, cánh cửa từ từ hé từng chút từng chút một. Cửa củ kỉ, gánh nặng nên phát ra những tiếng vang động không làm cho người nào thích được.

Lộc Minh nằm trên giường lập tức mở mắt, đủ loại liên tưởng vào ban chiều toàn bộ hiện lên trong đầu.

Từng đợt hàn ý từ lưng vọt thẳng lên đỉnh đầu. Mồ hôi như mưa vịn dày đặc trên trán.

"Cạch.."

Hàn phong gào thét bật mở cả cửa sổ lẫn cửa phòng. Lộc Minh nhìn thấy ngoài phòng Lộc An Cư không biết từ bao giờ đã bị hắc khí bao trùm.

"Thịch.." Tim Lộc Minh đánh một tiếng, một cảm giác bất an nhảy đến.

Cậu lật đật bước xuống giường chạy ra khỏi phòng, những hắc ảnh bay đầy trời như đòi mạng, toàn bộ người trong Lộc An Cư ngã nằm la liệt trong sân, trong phòng.

Lộc An Cư đổ nát, không thể tin được mới vừa đây Lộc An Cư còn sáng sủa đầy ấm áp, bây giờ lại là máu đổ thành sông, thây chất đầy đồng.

"Mẫu thân, phụ thân, mong là các người không bị gì đó?" Lộc Minh chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, hớt hãi chạy đến phòng của mẫu thân. Đập vào mắt cậu là thân ảnh không rõ, đám tóc bò lúc nhúc trên sàn.

Trên sàn nhà là hai thi thể không còn hơi ấm, Lộc Minh không còn tin vào mắt mình, vận mệnh thật trêu người. Kiếp trước cậu đã chịu cảnh mồ côi, một mình trưởng thành, sang kiếp này cậu nghĩ mình đã hạnh phúc hơn khi có được đầy đủ cha mẹ.

Những hình ảnh trước mắt đã nói cho cậu biết, cậu vẫn sẽ như trước đơn độc một mình trên đời này.

"Khẹc.. Khẹc.." thanh âm như kim loại ma sát trên kính.

Lộc Minh như trời trồng, bất động không biết rằng sinh vật trước mắt đã xoay lại nhìn chằm chằm vào cậu.

Một cổ âm khí chết chóc mãnh liệt vờn quanh cậu, cậu giật mình tỉnh lại trước mặt cậu là một khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu đang nhe hàm răng sắc nhọn cười với cậu.

"Á.. Bịch" Lộc Minh ngã ngồi trên đất, không còn sức đứng dậy.

Sau đó cậu phát hiện ra cảm giác vô lực này không thật sự là do hắn sợ quá khiến cơ thể bài tiết ra nội tiết tố quá mức, mà là từng sợi khí màu trắng đang từ cơ thể hắn bay ra.

"Nó đang hút dương khí của ta".