Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 1: Đào hôn



"Con không đồng ý."

Một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu hạt dẻ xoăn bồng bềnh, cô ấy có làn da trắng hồng, dáng người mảnh mai mặc chiếc váy màu hồng phấn đang chống cằm một cách lười biếng, đôi mắt xanh như đại dương mênh mông lóe lên sự ngông cuồng và kiêu hãnh. Người đàn ông đối diện nhíu mày, giọng nói có phần trách cứ:

"Con là công chúa, đừng có làm việc tùy theo sở thích như vậy."

"Con thà không làm công chúa nữa cũng không muốn đính hôn với một tên công tử bột ăn không ngồi rồi như Lục Nam Phong đấy."

Dứt lời, cô gái lập tức đứng dậy bước đi về phòng. Nó là Nadalia – công chúa của đất nước này. Nadalia là con lai nên vẻ ngoài đặc biệt thu hút, tính cách nó mạnh mẽ lại thông tuệ ngoại ngữ, còn là thiên tài toán học. Nó không sống trong biệt thự, mà sống trong một tòa lâu đài thực thụ, mỗi sáng có kẻ hầu người hạ, sống trong nhung lụa chưa một ngày biết khổ, thậm chí Nadalia không đến trường học mà có nhiều giảng viên, giáo sư nổi tiếng thế giới tới tận lâu đài dạy riêng cho cô.

Đấy là cuộc sống của một công chúa thực thụ.

Nhưng cái gì cũng có cái giá phải trả. Nadalia từ khi sinh ra đã bị định đoạt phải chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại. Đối phương là thiếu niên nhà họ Lục, hai người có hôn ước từ nhỏ nhưng vì thân phận nên vẫn chưa gặp mặt dù chỉ một lần. Tất cả những gì Nadalia biết được về tên họ Lục đó đều thông qua cô người hầu thân cận An Nhu. Nghe nói cái tên họ Lục đó rất xấu xa, nhân phẩm hèn hạ, ăn không ngồi rồi chẳng biết làm gì. Một thằng con trai dở ẹt như thế làm sao xứng với nó cơ chứ?

"Công chúa, cô làm gì vậy?"

An Nhu nhìn thấy nó hấp tấp dọn đồ đặt vào va ly, điệu bộ nghiêm túc tính toán như muốn đi đâu đó thì có phần hoảng sợ. Nadalia bình tĩnh trả lời: "Đào hôn."

"Hả?"

Nó nhất quyết rời đi, không muốn bản thân bị ràng buộc vào cuộc hôn nhân rỗng tuếch như thế. Nadalia cầm giấy báo nhập học của học viện Godiva cho vào túi đồ, nhân lúc trời tờ mờ sáng cộng với sự giúp sức của An Nhu, nó thành công trốn khỏi lâu đài.

Nó ngoảnh đầu lại nhìn về tòa lâu đài sừng sững trong bóng đêm cô tịch, những ánh đèn vàng chỉ đượm thêm nỗi cô đơn và u ám. Đây là nơi mà bao người khát khao đặt chân vào, nơi đã cho nó cuộc sống nhung lụa như mơ. Nghĩ đoạn, trong đôi mắt xanh biếc ấy dâng lên một tầng sương mờ. Nó chấp nhận từ bỏ thân phận công chúa này. Dù là ích kỷ cũng được, ngông cuồng cũng được, nhưng bảo nó cùng một người mình không yêu thương sống đến cuối đời thì đó là điều không thể.

* * *

Nhà họ Lục cũng chẳng yên bình gì, vì chuyện hôn ước mà thiếu gia và ông chủ cãi nhau gần tháng trời. Lục Nam Phong lười biếng dựa vào cầu thang, tay đút túi quần, đứng cách cha mình cả mét lạnh lùng tuyên bố:

"Có chết tôi cũng không lấy con nhỏ đó!"

"Ăn nói kiểu gì đấy! Người ta là công chúa đấy! Anh tưởng dễ với tới lắm hả?"

"Nhà chúng ta cần dựa hơi cô ta sao? Nhà chúng ta còn thiếu gì nữa chứ?"

Lục gia là dòng tộc nổi danh trong giới thương nghiệp. Tất cả trung tâm thương mại, khách sạn, nhà hàng lớn đều thuộc tài sản của họ Lục. Bọn họ có ba hòn đảo riêng, có chuyên cơ đưa đón, danh tiếng vang dội không chỉ trong mà ngoài nước. Đến cả ngôi trường xa xỉ bậc nhất thế giới – học viện Godiva cũng là do nhà họ Lục xây nên.

Đối với Lục Nam Phong, khối tài sản này đã đủ khổng lồ, không cần thiết phải dựa vào một cuộc hôn nhân chính trị để đi lên nữa. Bên cạnh đó, nghe nói cô công chúa kia rất xấu tính, đanh đá, ỷ vào gia sản bắt nạt người yếu thế, đã thế còn mè nheo, nhõng nhẽo.

Hắn ghét nhất là mấy đứa con gái như thế!

Vậy nên cuộc hôn nhân này tuyệt đối không được. Lục Nam Phong chán ghét nhíu mày, bỏ lại một câu trước khi bước lên lầu:

"Ông thích thì tự đi mà lấy con nhỏ đó!"

"Anh!"

Cha hắn trừng mắt, tức đến nghẹn lời với thằng con quý tử. Nhưng ông chỉ có thể nhẫn nhịn thôi, ai bảo nó là con trai duy nhất, cũng là người ưu tú nhất dòng họ chứ.

Lục Nam Phong đúng kiểu "long phượng trong loài người". Hắn tài giỏi, IQ 270, tuổi trẻ nhưng đã sở hữu công ty ô tô riêng, thỉnh thoảng đổi gió chơi chứng khoán, tùy tiện ký vài hợp đồng cũng hơn người ta cật lực làm lụng chục năm trời. Đã thế hắn lại thừa hưởng ngoại hình xuất sắc từ người mẹ siêu mẫu quốc tế. Hắn cao 1m87, mắt nâu sâu thẳm, mày rậm mũi cao, làn da rám nắng nam tính. Đấy là vẻ điển trai lai giữa Á và Đông Âu khiến bất kỳ nữ giới nào cũng phải đỏ mặt thẹn thùng.

Đẹp trai tuấn tú, thông minh tài giỏi, lại sở hữu khối tài sản khổng lồ khiến Lục Nam Phong trở thành "vương tử" trong mắt các nữ sinh quý tộc ở học viện Godiva. Nhưng hắn chán ghét cái kiểu õng ẹo, dặt dẹo kia, nếu không phải suy nghĩ cho gia tộc thì hắn sẽ tự tách ra với khối tài sản riêng kia.

"Anh cứ suy nghĩ cho kỹ đã. Đợi khi nào ổn tôi sẽ để hai đứa gặp nhau. Cuộc hôn nhân này anh không có quyền từ chối."

Ha! Lại còn "để hai đứa gặp nhau" ư? Con nhỏ công chúa đó mà dám đến gặp hắn, xem hắn có "chỉnh" nó một trận ra trò hay không. Còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu!