Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 17: Người trong lòng



Nghiên Dương không chờ được nữa, cô nhất định phải bám lấy anh thiếu gia đẹp trai, giàu có họ Lục kia, để đến lúc công chúa thật trở về thì coi như công cốc. Nghiên Dương âm thầm liên hệ với người quen, bảo hắn mang đến cho cô một lọ thuốc đặc biệt.

Liêm sỉ? Đấy là cái thứ gì chứ? Có ăn được không? Cô cần tiền, không muốn trở lại cuộc sống tầm thường như trước nữa. Cô cũng muốn được mặc những bộ váy lộng lẫy, đắt tiền, muốn đi tới đâu cũng có người hầu hạ, đưa đón. Cuộc sống giàu có cũng như thuốc phiện vậy, lỡ sa vào một lần thì đừng mong thoát ra.

Lần này, thái độ của Lục Nam Phong rõ như ban ngày, hắn không ngần ngại nói thẳng: "Công chúa, chúng ta nói về chuyện hôn ước một chút."

"Vâng."

Nghiên Dương nhỏ nhẹ lên tiếng. Trong lòng vẫn lo sợ, không lẽ..

"Chúng ta không hợp nhau. Thời đại này kết hôn là chuyện đôi bên tình nguyện, chứ không thể dựa vào một tờ hôn ước được. Công chúa.. vẫn nên tìm đối tượng khác đi."

"Anh Nam Phong, em.. em hiểu rồi."

Nghiên Dương định nói gì đó rồi lại thôi, với tính cách thiếu gia của hắn, cô có khóc lóc van xin cũng vô ích thôi. Chi bằng nhân cơ hội này giăng một cái bẫy thật kín kẽ để Lục thiếu không kịp trở tay.

"Anh có thể cùng uống với em cốc rượu được không? Xem như là ly rượu chia tay cũng được."

"Được."

Nghiên Dương ra hiệu cho bồi bàn mang lên hai ly rượu vang đỏ Chateau Margaux 1787 đắt đỏ, Lục Nam Phong muốn bỏ đi nhưng nghĩ lại dù gì cô ta cũng là công chúa, bị từ chối như thế hẳn có chút tổn thương nên hắn quyết định đón lấy ly rượu, ngửa cổ một hơi uống cạn. Nghiên Dương kín đáo nở nụ cười nham hiểm, qua đêm nay Lục Nam Phong có mọc cánh cũng đừng hòng chạy thoát.

"Tôi đi đây."

Hắn đứng dậy rời đi, nhưng đầu chợt choáng váng, trong tim nhưng bừng lên một ngọn lửa nóng hổi, hơi thở dồn dập, tay chân rung lên, toàn thân trống rỗng đến lạ. Hắn theo bản năng nhìn về phía Nghiên Dương, cô đang cởi áo khoác lộ ra bờ vai trắng nõn nà, chiếc váy đỏ càng khiến hắn thêm điên cuồng không thôi. Bước chân hắn loạng choạng đi về phía Nghiên Dương..

* * *

Hàn Mai vinh dự được tham dự bữa tiệc ở khách sạn Anaïs, vì là nữ sinh hiếm hoi đã thi đồng hạng Nhất với người có IQ cao ngất ngưởng như Lục Nam Phong. Nó không từ chối, dù gì đây cũng là thành tích của bản thân có gì phải e ngại?

Hàn Mai mặc váy màu tím nhạt, đơn giản, không hoa văn màu mè đi đến khách sạn. Anaïs Hotél là một trong ba khách sạn lớn nhất cả nước, khách sạn năm sao, nội thất sang trọng và tọa lạc trên vị trí trung tâm đắc địa nên trở thành địa điểm yêu thích của giới quý tộc. Hàn Mai vừa bước vào sảnh liền thấy hai bóng người quen thuộc.

Đó không phải là Lục Nam Phong và con nhỏ đang giả mạo nó hay sao? Hai người đó làm gì ở đây? Đã thế nhìn Lục Nam Phong có vẻ không ổn lắm.

Nghiên Dương một bên cố gắng hết sức đỡ thân thể cao lớn của Lục Nam Phong, một bên ngó nghiêng sợ bị người ta phát hiện. Vài phút sau, thủ tục nhận phòng hoàn tất, Nghiên Dương vội vã kéo Lục Nam Phong lên lầu. Hàn Mai đứng khuất sau bình hoa, cảm thấy có gì đó không ổn. Lén lút như thế, có chuyện gì không muốn người ta biết hay sao?

Nghiên Dương đi chưa được bao lâu thì có hai tên phóng viên, tay lăm le máy ảnh, bút ghi âm chạy xộc vào trong sảnh.

"Nhanh lên. Nếu chụp được cảnh này thì ngày mai chắc chắn là tin hot."

"Không ngờ công chúa và con trai nhà họ Lục lại" ăn cơm trước kẻng "như thế. Lần này nhất định phải chụp ảnh độc quyền đấy."

"Còn phải nói à. Đây chính là bê bối của giới nhà giàu, bảo đảm đề tài viết mấy kỳ cũng hot!"

Hàn Mai loáng thoáng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó chợt thấy hụt hẫng, không lẽ Lục Nam Phong thích cô ta rồi ư? Đã thế còn sẵn sàng vào khách sạn cùng cô ta? Nhưng tại sao hai tên phóng viên này lại biết chuyện chứ?

Hàn Mai lanh trí cầm điện thoại trong tay, nhanh chóng tiến lên bắt chuyện: "Xin chào, hai người bên tòa soạn nào đó?"

"Ơ? Cô là.."

"À! Tôi là thám tử tư, được người ta thuê để theo dõi công chúa Nadalia. Nhưng hôm nay tôi có cuộc hẹn quan trọng, không tiện bám đuôi. Hai người.. có thể cho tôi xin tư liệu không? Tôi chỉ đưa cho ông chủ xem thôi chứ không tung ra truyền thông."

"Nhưng mà.."

"Yên tâm, tôi sẽ trả công hậu hĩnh mà." Nó lấy ra trong túi một xấp tiền, cười hỏi: "Chừng này không biết đã đủ chưa nhỉ?"

"Đủ! Đủ rồi!" Hai tên kia thấy tiền mắt liền sáng lên như đèn pha ô tô, còn chủ động lưu lại thông tin cho nó để liên hệ sau.

Dường như có người rắp tâm muốn hủy hoại thanh danh của công chúa và Lục Nam Phong, hai tên phóng viên đó dễ dàng có được số phòng của bọn họ.

Hàn Mai nhanh trí bước vào nhà vệ sinh, bật hộp quẹt lên. Một làn khói khẽ chạm đến thiết bị báo cháy, chuông cảnh báo reo vang đinh tai nhức óc, ngoài cửa xôn xao tiếng người tẩu thoát. Hàn Mai thản nhiên tiến vào thang máy đi thẳng đến tầng 30, trong lòng chỉ mong cầu hai người bọn họ đừng xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua nó đang lo lắng cho thanh danh của mình thôi, chứ còn tên Lục Nam Phong đó thì mặc kệ hắn!

Nào ngờ vừa đến gần cửa phòng, còn chưa kịp đạp cửa xông vào thì người bên trong tháo chạy như một cơn gió, va thẳng vào nó.

"Hàn Mai? Cô đến đây làm gì?"

"Là một công chúa, đừng có hành xử mất tư cách như thế!"

Hàn Mai không trả lời câu hỏi của Nghiên Dương mà đi thẳng vào phòng. Nghiên Dương nhìn thấy Lục Nam Phong yên tĩnh ngả lên người của Hàn Mai, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu được đâu mới là khúc mắc thật sự của hắn.

Mặc cho cô đã bỏ thuốc, đã dùng mọi thủ đoạn quyến rũ nhưng hắn vẫn kiên quyết gạt bỏ cô. Hóa ra là đã thích con nhỏ nhà nghèo này ư? Nhưng bây giờ khách sạn báo cháy, cô phải chuồn trước đã, rồi từ từ sẽ tìm cách xử con nhỏ phá đám này sau. Nghiên Dương lườm Hàn Mai một cái sắc như dao, nhanh chóng hòa vào đám người vội vã trốn đi.

Hàn Mai đỡ hắn ngồi dậy, cố gắng lay cho tỉnh: "Này, Lục Nam Phong, anh làm sao thế?"