VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 589: Bài tập



Chờ cho cả hai ngồi ngay ngắn vào bàn xong, Turan toan rướn người để rót cho hai bên mỗi người một tách trà nóng thì đã bị Shelah vội giành lấy, cứ thế nghiêng ấm trà vẻ thành thạo lắm.

– Cám ơn.

Turan cười nói, tỏ ý thưởng thức hành động của Shelah. Nó chẳng biết cô ta có ý đồ gì như âu cũng đều tốt cả.

– He he, chỉ cám ơn thôi thì không đủ đâu.

Shelah vui vẻ đáp lời, nhưng rất nhanh nhận ra lời mình vừa thốt không phù hợp, vội chữa:

– Ý tôi là cậu không cần để ý chút điều nhỏ nhặt này đâu.

– Ừm. Tôi hiểu.

Turan xác nhận, đưa tay nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Hương trà ngan ngát, hơi đắng kèm theo chút vị ngọt, được nó đặc biệt lựa chọn nên tất nhiên là vừa ý. Cà phê vẫn hợp với nó hơn, nhưng cũng không phải là nó không thích trà.

– Có thể nói rồi chứ?

Turan hỏi. Nó trông bộ dáng bồn chồn của Shelah không quen chút nào.

Kì thực, là chính Turan gọi Shelah tới đây. Khác với những thành viên còn lại của tổ đội Athenia mới thành lập, Shelah sẽ là người đảm đương nhiệm vụ bảo vệ và chăm sóc cô ngốc liều lĩnh Yeatra sau khi trở về từ chuyến đi tới lục địa phía Tây. Vậy nên một điều không thể tránh khỏi là Turan sẽ phải tổ chức cho cô ta một vài buổi tập luyện riêng. Ít nhất, Shelah cần nắm rõ đến tận trong tiềm thức rằng bản thân nên làm gì, được phép làm gì và không được phép làm gì.

Về phần năng lực, Turan không nghĩ là mình có thể giúp Shelah tiến bộ thêm. Chỉ ra thiếu sót cho đối phương là một chuyện, tạo dựng một chương trình tập huấn lại là một vấn đề không hề đơn giản khác.

Shelah đảo mắt, nhướn mày, vừa nghĩ đến gì đấy thì bất chợt rùng mình mấy đợt, vội giật lấy tách trà trên bàn mà uống một hơi cạn sạch, trông hoàn toàn mất bình tĩnh. Phải mất đến mười mấy giây sau cô nàng mới có thể thở hắt một hơi rồi nói:

– Cậu… không biết tôi đã trải qua những gì đâu…

“Tất nhiên là tôi không biết.”, Turan rất muốn thốt lên như vậy, nhưng cố kiềm chế, cũng ráng nín cười. Câu chuyện còn chưa được nghe, nhưng trông phản ứng của Shelah thật sự là đầy hài hước.

– Đó đơn thuần là tra tấn về cả tinh thần và thể xác! Đó- đó là bạo hành! Tôi đã bị bạo hành đấy, cậu có biết không?!

Shelah kêu lên vẻ ai oán. Ánh mắt của cô ta lúc này trợn tròn, không rõ là giận dữ hay hoảng loạn, có lẽ là cả hai đi. Vấn đề là, nghe lời cô ta nói, rõ đang muốn đổ lỗi cho Turan rồi.

– Khó khăn như vậy sao…? – Turan dò hỏi.

– Khó khăn!? – Shelah thốt – Cậu gọi đó là khó khăn ư? Đó là sự trừng phạt! Tôi chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ. Cuộc đời tôi… một vũ công như tôi…

Giọng cô nàng ngập ngừng, nửa muốn nói cho bằng hết, nửa lại không muốn thốt thành lời. Uất ức, tức tối, hay căm phẫn, đổ dồn hết cả vào gương mặt cô ta lúc này.

Vẫn còn mừng là, Shelah không có khóc. Cô ta kể khổ thì cũng thôi, khóc lên thì Turan thật chẳng biết xử trí như thế nào. Nó không ngại làm người xấu, nhưng dỗ dành người khác thì đành chịu.

Thế nên giờ chỉ cần đối phương không khóc, Turan sẽ vui vẻ ngồi lắng nghe cô nàng kể đủ thứ chuyện trên đời. Dù sao thì hiện giờ nó cũng coi là đang rảnh rỗi. Ít nhất là nó đã chuẩn bị sẵn một khoảng thời gian đủ dài để dành cho cô ta rồi.

Kế đó, Shelah đã nói rất nhiều, như cố bày tỏ hết mọi điều đã luôn giấu kín trong lòng không dám thốt ra. Chuyện kì thực lại chỉ xoay quanh rằng cô ta đã bị bắt phải tham gia những buổi tập gian khó và cực nhọc như thế nào, có điều toàn bộ đều được diễn tả thành rất chi tiết, như là cô ta đã phải gánh nặng bao nhiêu viên đá, sáng sớm phải chạy bộ bao nhiêu bước chân, phải leo lên thân cây cao bao nhiêu phân, vân vân.

Nghe ra, cũng có vẻ là đã thật sự gây khó dễ cho Shelah. Tuy nhiên, bản thân Turan chẳng thể giúp được gì. Nó giờ lại hứng thú hơn với sự thật rằng Cartien thuyết phục được người đứng ra tổ chức những buổi huấn luyện ở cấp độ có thể khiến mấy thành viên tổ đội Athenia muốn khóc thét thế này.

Và quan trọng nhất là Shelah đã mạnh lên, tiến bộ đáng kể chỉ sau ba tuần ngắn ngủi. Phải biết, cô nàng vẫn còn dừng chân ở Thần cấp 15, đúng như yêu cầu của nó. Để làm được như vậy là không hề dễ dàng. Trước đây, đội Khiên xám cũng đặt ra mục tiêu tương tự nhưng hiệu quả đạt được chênh lệch đến mức có thể khiến bất kì ai đau lòng.

Nói đi cũng phải nói lại, đội Khiên xám đã luôn nhắm vào việc càn quét phó bản, để từng cá nhân phát huy năng lực chiến đấu với quái hơn là phát triển bản thân một cách toàn diện. Nên sự đánh giá thích hợp hơn sẽ là kết quả đạt được của Shelah sau những buổi tập huấn đáp ứng được các yêu cầu của Turan.

– Cô chịu khổ rồi.

Turan cất tiếng, cố tỏ ra vẻ cảm thông nhất có thể. Shelah nhìn nó, hậm hực, hẳn là đang nghiến răng, muốn cắn chết tên đã gây ra mọi khổ đau vừa qua cho mình.

Đối với biểu cảm ấy, Turan chỉ biết nén cười. Nó đã muốn thả lỏng bản thân ở Naveur một khoảng thời gian, và tình huống như hiện tại thật sự là điều nó trông chờ. Nếu có mặt Darmil và Kull ở đây, cả ba chắc chắn sẽ tạo nên một khung cảnh đầy thú vị, khiến người xem như Turan quên hết mọi trọng trách đang đè nặng trên vai.

– Giờ, xem cô hẳn đã có thể đánh với tôi một trận ra trò.

Turan nói, có ý cổ vũ tinh thần đối phương.

– Thôi, cho tôi xin. – Shelah dè bỉu – Trông thấy cậu đánh bại từng thành viên đội Khiên xám một đã là quá đủ để tôi biết chênh lệch giữa hai ta.

– Tôi kì thực không mạnh như cô tưởng đâu. – Turan vội bảo – Chỉ là giỏi nhắm vào điểm yếu của người khác mà thôi.

Và tất nhiên còn vì nó có thể dễ dàng xác định điểm mạnh và yếu của đối phương nhờ vào kỹ năng chủ đạo của bản thân nữa. Sự thật này thì chỉ có thể giữ ở trong lòng.

– Cậu nói làm như lợi dụng điểm yếu của người ta là điều dễ dàng lắm vậy…

Shelah thốt, xong thì hắng giọng, dõng dạc bảo:

– Thôi. Cậu đến cùng chỉ muốn cười chê tôi một trận chứ gì. Muốn đấu thì hãy… chờ nhé. Tôi sẽ còn mạnh lên.

Đây đúng là lời mà Turan muốn nghe. Kể khổ nhiều, nhưng Shelah còn có ý chí vươn lên càng lúc càng cao là tốt. Chỉ là, Turan tự nhiên sẽ không ở yên một chỗ chờ người khác tiến bộ, nên e rằng sau này sẽ càng khó cho cô nàng để có thể đánh bại nó.

– Vào việc chính đi.

Shalah giục.

– Được. – Turan đáp – Cô có thời gian ba ngày, hãy dùng nó để khiến mọi người ở đây thừa nhận mình.

Shelah nghe xong thì nhíu mày, lát lại không nhịn được đưa tay lên gãi đầu, cuối cùng mới hỏi:

– Bài tập… ừm… kiểu gì thế?

– Đừng thắc mắc nhiều. – Turan nhún vai bảo – Cô có làm được hay không?

– Tất nhiên là được!

Shelah nói lớn, vẻ đầy tự tin, lại hỏi:

– Nhưng “thừa nhận” ở đây có nghĩa là gì? Tôi phải khiến họ mỉm cười chào mình khi gặp mặt, hay là họ sẽ chừa cơm cho tôi mỗi khi tôi bỏ bữa?

Turan nhếch miệng, cũng thật khó mà hiểu nổi làm thế nào mà Shelah nghĩ đến được những điều đó cho yêu cầu của mình. Trên thực tế, chính Turan cũng thấy bài tập mình đưa là kì quặc, nhưng cẩn thận mà nghĩ thì hoàn toàn phù hợp mới tình huống hiện tại và điều mà nó muốn Shelah đạt được, hay cụ thể hơn là chứng minh bản thân có thể làm được.

Yeatra thật sự không giỏi giao tiếp, nhưng công việc của cô ta lại đòi hỏi thành lập những mối quan hệ cần thiết, còn là rất nhiều. Nguyên liệu và dụng cụ để chế tác không có lý nào tự nhiên xuất hiện, và bản thân Turan thì không thể cứ đứng ra kiếm về cho Yeatra mãi. Vậy nên cần có người đại diện cho Yeatra, còn phải có năng lực bảo vệ cô nàng, lại chẳng được phép khiến cô ta có bất kì cảm giác không thoải mái nào.

Phalsia là một đối tượng tốt cho vai trò ấy, nhưng cho đến giờ Turan còn chưa xác định được cô ta muốn làm gì, thân phận ra sao, xuất thân như thế nào. Quá nhiều điều khúc mắc ấy đã sớm loại bỏ cô ta khỏi danh sách lựa chọn rồi. Huống hồ chi, thành viên tổ đội của nó – Tiffia, có khả năng rất cao sẽ không vừa ý với một người bảo vệ kiêm đại diện cho cô bạn Yeatra lại là Phalsia.

– Cô có thể xác định đó là bất cứ điều gì cũng được. – Turan trả lời – Nhưng tôi sẽ dựa vào kết quả sau cùng để đánh giá, nên là… cố gắng nhé.

Shelah hít sâu một hơi, vài thớ cơ mặt co lại, rõ là đang muốn phát tiết cơn giận đang bùng lên nhưng rồi chỉ đành nén chịu, vẻ bực dọc bảo:

– Tốt thôi. Tôi sẽ cho cậu thấy được một vũ công có thể làm được những gì.

Dứt lời cô nàng liền đứng dậy, hung hăng lườm Turan rồi mới bước ra ngoài, trước khi cánh cửa phòng đóng mất còn không quên ném lại một câu lẩm bẩm:

– Dù sao vẫn còn hơn là chịu khổ cùng thấy mặt ông thầy ấy mỗi ngày.

Turan mỉm cười thích thú. Shelah càng làm ra vẻ thế này, nó lại càng muốn chứng kiến buổi huấn luyện của các thành viên tổ đội Athenia. Đó chỉ đơn thuần là tò mò cùng hứng thú, không phải vì nó muốn học hỏi điều chi cả, cũng không cần thiết. Biết bản thân giỏi cái gì và tập trung vào điều đấy mới là thông minh.