Vật Phát Sáng

Chương 25: Đang thử



Lục Phỉ đưa Thư Nguyên về xong lại tốn nhiêu đó thời gian để về đến nhà.

Cây đèn trên đầu giường trong phòng ngủ vẫn còn sáng, màu cam ấm khiến cho căn phòng nhìn khá ấm áp.

Xác bao và bao bì trên sàn nhà đã được dọn, nhưng giường vẫn còn lộn xộn. Một góc chăn bị xốc lên, drap trải giường có nhiều nếp, ngay cả chiếc gối cũng còn giữ độ lõm hình vòng cung rất nhỏ, dấu vết có người từng ngủ ở đây vô cùng rõ ràng. Kiểu bừa bộn này nhắc nhở anh, mấy tiếng trước trong căn phòng này từng có sự sống ngắn ngủi.

Chỉ nhìn lướt qua Lục Phỉ đã nhanh chóng khép cửa phòng ngủ, trở ra phòng ngoài lần nữa. Anh đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một cái chai trong đống soda được xếp ngay ngắn, ngửa đầu đổ xuống cổ họng. Dòng nước lạnh băng theo cổ họng ngấm vào trong lòng, khiến anh lấy lại bình tĩnh.

Ném chai rỗng di, Lục Phỉ vào phòng khách tìm di động của mình, sau khi mở khóa màn hình anh nhấn vài cái, mặc kệ giữa đêm có thích hợp hay không, gửi một tin nhắn đi.

[Không đi.]

Từ khi anh về nhà Hạt Mè cũng đã bắt đầu ngoắc đuôi đi theo sau lưng anh, mũi của chó rất nhạy, tuy rằng chủ nhân thương tăng ca đến đêm nhưng đêm nay đúng là có chỗ hơi khác - Lần đầu tiên được dắt đi dạo lúc nửa đêm cũng có thể nói là một trải nghiệm vô cùng mới lạ với Hạt Mè.

Trời tối đen, mưa lất phất, chỉ có lác đác vài người đi đường, tâm trạng của chủ nhân không tốt. Giống chó chăn gia súc Border có chỉ số thông minh cao, sau khi bị kéo dây xích để xuống bậc thang thì đã có hơi không muốn đi rồi. Nó kêu ư ử vài tiếng, nhưng vẫn bị dắt xuống bậc thang.

Họ tản bộ dọc công viên, với thời tiết này thì cũng không thể chơi trò ném đĩa, càng không thể tự do lăn lộn trên cỏ, thật sự rất buồn chán.

Nhưng họ vẫn cứ đi trên đường rất lâu, lâu đến nỗi đủ để tâm trạng ngột ngạt đè nén của chủ nhân chầm chậm tan đi.

Làm một con chó ngoan, Hạt Mè không hiểu vì sao từ sau khi cậu chàng mắt to kia xuất hiện, mùi trên người chủ nhận và biểu hiện sinh lý đã thay đổi một cách vi diệu.

Sự thay đổi này không khác gì so với lần nó cảm nhận được lúc ở bệnh viện thú cưng kia.

Lục Phỉ cụp mắt xuống, xoa xoa lưng nó: "Đi ngủ thôi."

Hạt Mè lè lưỡi, cứ như vậy ngồi trước mặt anh.

Lúc này Lục Phỉ mới phát hiện là quên tháo vòng cổ cho Hạt Mè, chờ anh lấy xuống, Hạt Mè hài lòng rung lớp lông dày trên người, đi vào trong ổ.

Chiếc vòng cổ trên tay này, có thẻ bài làm bằng kim loại có thể phát sáng, chỉ nhìn là biết thông tin của thú cưng.

Anh nhớ, ăn cơm tối xong Thư Nguyên đứng ở huyền quan, sắc mặt tái nhợt mà yếu ớt, chợt đổi ý muốn về nhà.

Lục Phỉ nhíu mày.

Điện thoại di động lóe sáng lên một cái.

Vậy mà người nhận được tin nhắn vẫn chưa ngủ, trả lời anh: [Du học cùng trường với cậu, còn chung giáo sư với cậu, sở thích khá giống nhau ngoại hình cũng không tệ, nếu ở bên nhau sẽ lâu dài hơn, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại.]

Lục Phỉ không muốn nói thêm về chuyện này nữa.

Người kia gọi điện đến, nói qua điện thoại: "Chuyện tốt không đến ba lần, cậu đã từ chối tôi hai lần, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa. Ngày mai người ta phải đi rồi."

Lục Phỉ nói: "Tôi không rảnh."

Bên kia nói: "Cậu chỉ cần đi ăn cơm thôi, nếu không tiện ăn cơm thì hẹn cà phê gặp mặt cũng được."

Sau khi tốt nghiệp Lục Phỉ ít khi liên lạc với bạn thời đại học, nhưng tình bạn giữa các quý ông thường nhạt như nước, ngược lại có mấy người bạn học vẫn giữ mối quan hệ xã giao với anh. Trước đây không lâu biết anh và Thư Nguyên chia tay, một người trong số đó ra sức đề cử đàn em của mình, nói đối phương thật sự là thiên tài, kiểu người này là trời sinh một đôi với Lục Phỉ, tuyệt đối sẽ không làm mình làm mẩy tra tấn anh như Thư Nguyên.

Lục Phỉ đã từ chối một lần, đối phương nói cậu cho chút thể diện, ít nhất cũng suy nghĩ đến cuối kì hạn, coi như anh đã làm được.

Đây cũng là hạn chót trả lời của anh.

Đêm khuya, những người trẻ tuổi đang trên đà thăng tiến trong sự nghiệp vẫn còn chưa ngủ.

Đối phương lại nói một hồi, Lục Phỉ vẫn xác định rõ một cách đơn giản: "Xin lỗi, tôi thật sự không có hứng thú."

Nhận ra tâm trạng của anh cực kì tệ, người nọ không miễn cưỡng nữa, cười một cái rồi nói: "Thôi được rồi, tôi coi như cậu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, xem ra Thư Nguyên hành hạ cậu đúng đủ rồi, nếu không với tính tình của cậu sao lại chia tay, người có thể nhẫn nhịn cũng không nhịn nổi."

Lục Phỉ lại nói: "Không phải vì chuyện này."

Người kia: "Hả?"

Lục Phỉ giải thích: "Ý tôi là, tôi chia tay với Thư Nguyên, không phải vì nguyên nhân này."

Người kia không nói gì nữa, hai bên chào nhau rồi cúp điện thoại.

Lúc này, Lục Phỉ nhận được tin nhắn Wechat khác, tới từ một cái tên đã 7 tháng không liên lạc.

Là Thư Nguyên tính thời gian gửi tin nhắn cho anh.

Siêu Xây: [Anh về nhà an toàn chứ?]

Vô cùng cẩn thận, giọng điệu kèm theo sự kỳ vọng.

Có thể nhìn ra từ trên mặt chữ.

Lục Phỉ: [Ừ.]

Siêu Xayda: [Vậy, ngủ ngon.]

Lục Phỉ tắt điện thoại, không trả lời lại.

Sau đó công việc dần chất chồng, Lục Phỉ nói phải tăng ca, nói có cuộc họp, thật ra không phải tất cả đều là nói dối để đối phó với Thư Nguyên. Mỗi khi nâng cấp hệ thống đều kèm theo những lần thí nghiệm chẳng thể đếm nổi, trong quá trình đó sẽ xảy ra vô số bug dữ liệu khó đoán, sửa chữa hoàn thiện xong mới có thể chính thức phát hành đến tay người dùng, để dù có cập nhật thì họ vẫn có thể sử dụng bình thường. Đêm trước khi phát hành bản cập nhật, bộ phận hệ thống phát hiện lỗ hổng bị tấn công mã độc mới, không thể không hoãn việc cập nhật, mở mấy cuộc họp liên tiếp để giải quyết vấn đề này.

Từ "Ngày mai", "Ngày kia", "Ba ngày sau".

Mãi cho đến hơn một tuần sau.

Trong một lần Thư Nguyên gọi điện, hỏi người bên kia điện thoại: "Mấy giờ anh về?"

Khi đó Lục Phỉ đang trong cuộc họp: "Anh còn đang bận."

"...À." Thư Nguyên đáp, sau đó nói: "Vậy em không đợi anh nữa."

Qua điện thoại, Lục Phỉ nghe được vài tiếng chó sủa, là tiếng của Hạt Mè.

Anh hỏi: "Em đang ở cửa nhà anh à?"

"Vâng." Thư Nguyên nói với anh: "Em treo đồ ở cửa, vừa mới dặn hàng xóm, họ sẽ không lấy đi."

Lục Phỉ muốn hỏi Thư Nguyên mang gì đến, nhưng anh không hỏi.

Thư Nguyên cũng không hỏi anh mật khẩu nhà, họ chỉ nói mấy câu đơn giản như thế. Lục Phỉ nói "Ừ”, Thư Nguyên bèn cúp điện thoại. Tối đó Lục Phỉ về nhìn qua miệng túi, bên trong đầy ắp đồ ăn, nào là đậu phộng, nhãn, mứt táo, bánh quy ngũ cốc nguyên hạt, quả sung khô và mấy túi hạt khô, như là cho sóc ăn.

Không có gì bất ngờ khi trong túi lại có một tờ giấy do Thư Nguyên để lại: [Mua cho anh đó! Tủ lạnh của anh trống không.]

Sau khi vào nhà rửa tay cho chó ăn xong, Lục Phỉ mới lấy đồ trong túi ra, dưới đáy phát hiện thêm một hộp hồng trà rất đắt tiền.

Thấy hộp hồng trà này Lục Phỉ mới nhận ra Thư Nguyên đang làm gì, mấy thứ cậu đưa tới nhìn sơ qua thì chẳng đâu vào đâu, nhưng thật ra đều là những món bồi bổ dạ dày trong dân gian, bao gồm cả hộp hồng trà gần như là mất gần nửa tháng lương của người bình thường, tuy về bản chất nó chẳng có gì khác so với các nhãn hiệu chỉ hơn 10 tệ một túi.

Thư Nguyên vẫn là Thư Nguyên kia, không biết cái khổ của nhân gian cũng chẳng biết giá củi gạo, muốn mua gì thì mua đó.

Lục Phỉ sắp xếp mấy thứ này cho vào ngăn tủ.

Mấy ngày sau, Lục Phỉ nhận được chuyển phát nhanh khi đang ở công ty.

Cô nàng ở quầy lễ tân đưa cho trợ lý, lúc trợ lý ôm thùng giấy đưa vào văn phòng vẻ mặt rất kì quái, Lục Phỉ hông thể nào mua hàng trên mạng được, cũng không gửi đồ cá nhân đến công ty, nhưng tên của món đồ này ghi rất rõ: Máy mát xa vai cổ.

Mà văn phòng của Lục Phỉ được trang bị riêng một chiếc ghế mát xa cao cấp cho anh.

Trợ lý hỏi: "Dạo này anh đau vai cổ à? Tôi nghe nói thương hiệu này dùng tốt, đúng là nhắm vào mục tiêu hơi là ghế mát xa, cũng không biết nó có thật sự dùng được không."

Làm việc lâu trong một tư thế đúng là sẽ khá khó chịu.

Nhưng Lục Phỉ chưa từng mua loại đồ này, chỉ nghĩ thôi cũng biết là ai mua.

Tuần tiếp theo Lục Phỉ lại nhận được ấm siêu tốc giữ nhiệt, cơm trưa tình yêu, sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người mà nhận được hoa.

Lúc rảnh rỗi mọi người có rất nhiều chuyện để tám, nói vận đào hoa của tổng thanh tra Lục mặt lạnh tim lạnh lại bùng lên, lần này không biết lại thêm ai bỏ cuộc đây. Trợ lý can đảm hơn hẳn, hỏi riêng Lục Phỉ: "Lục tổng, có phải anh Nguyên lại ngóc đầu trở lại không, tôi cảm thấy lần này anh ta còn nhiệt tình hơn cả lần trước."

Lục Phỉ nói: "Không phải."

Trợ lý suy nghĩ một hồi, bọn họ ngày đêm bên nhau, anh ta không thể nào không nhận ra tình hình mới của Lục tổng được: "Vậy rốt cuộc là ai?"

Bản thân Nguyên Gia Y sau khi nghe được cũng gọi điện tới cảnh cáo Lục Phỉ: "Tôi không đội nồi đâu nhé, ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, một lần là đủ rồi, anh đừng có hủy thanh danh của tôi, nhanh giải thích rốt cuộc là ai làm đi.”

Ai làm đây.

Ngoại trừ Thư Nguyên, Lục Phỉ không nghĩ ra ai khác.

Dường như Thư Nguyên đã thay đổi.

Đôi lúc Lục Phỉ nghĩ, có phải vì lần này mất không chế, anh đã đặt Thư Nguyên vào lại hoàn cảnh một năm trước hay không.

Nhưng lỗi không phải của Thư Nguyên.

Cách lần gặp mặt trước hơn nửa tháng, Lục Phỉ liên lạc với Thư Nguyên: "Em đang làm gì vậy?"

Thư Nguyên gần như là hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này ngay lập tức, sững sờ một lát rồi trả lời: "Em đang theo đuổi anh."

Lục Phỉ: "..."

"Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?" Thư Nguyên hơi luống cuống hỏi, rồi lại hốt hoảng nói với Lục Phỉ: "Có phải anh không thích mấy thứ đưa đến không, hay là em không nên đưa đến công ty của anh, nhưng ngày nào anh cũng về rất muộn, mấy lần trước em đưa đến nhà đều bị anh dùng thời gian để từ chối."

"Ừ, không nên đưa đến công ty anh." Lục Phỉ nói: "Không cần làm những chuyện này."

Điện thoại im lặng một hồi, không lâu sau Thư Nguyên nói với Lục Phỉ: "Xin lỗi anh."

Nghe ba chữ này, tim Lục Phỉ nhói đau.

Tựa như trái tim bị những mũi kim chằng chịt đâm vào, ngay cả đầu ngón tay cũng bị đâm.

"Em muốn tìm chút cảm giác tồn tại." Thư Nguyên ở đầu dây bên kia nói một cách đứt quãng: "Anh không muốn gặp em, cũng không quá muốn ngủ với em. Trước khi ngủ anh cảm thấy em quá đáng ghét, sau khi ngủ xong anh cảm thấy bản thân anh rất đáng ghét."

Lục Phỉ: "..."

Lục Phỉ: "Ai nói với em."

"Ôn Nghi nói." Thư Nguyên suy sụp: "Nhưng có một số là do em tự thông suốt, anh tự nuôi chó lại cố ý nói là của bạn, là vì anh không muốn em hiểu cuộc sống của anh, cũng không muốn để em tới gần anh."

"Nếu em cứ đến gặp anh mãi, anh sẽ chán em."

"Em luôn gây ra dăm ba chuyện, chúng khiến anh cảm thấy khó chịu."

"Có vẻ như em không tìm ra cách nào tốt để đến gần anh, nếu sau này cũng như vậy-"

Lục Phỉ ngắt lời cậu: "Tại sao."

Thư Nguyên khó hiểu dừng lại một lát, hỏi: "Tại sao cái gì?"

Lục Phỉ hỏi câu mới: "Thư Nguyên, cả một năm nay, em không tìm được chuyện khác để làm sao?"

Thư Nguyên: "Không tìm được."

Cậu nghĩ một lát rồi nói: "Hình như cả năm nay em đều dùng để thất tình."

Lục Phỉ day huyệt Thái Dương: "Em không thử sao biết được chứ."

Thư Nguyên hỏi: "Thử thế nào?"

Lục Phỉ: "..."

Chưa bao giờ anh cảm thấy dùng lời để giải thích một hàm nghĩa với người nào đó lại khó khăn đến vậy.

"Thật ra là em đang thử rồi." Thư Nguyên chợt thủ thỉ: "Em đang thử, khiến cho anh vẫn còn muốn em đôi chút."