Vật Vong Ngã

Chương 20: Phác Trí Mân



- Như lời nói dối giống như giấc mộng, gặp ngươi hồi ức, ta như trước hội ở chỗ này chờ ngươi, nội tâm rung động, không có cách nào nhúc nhích.-

Lần thứ hai tỉnh lại, tôi phát hiện mình nằm ở trên một cái giường, thoáng hơi nhúc nhích, hạ thân liền cảm thấy đau đớn.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy Trịnh Hào Tích ngồi ở một bên uống nước, chỉ mặc áo ngủ thật mỏng, một bộ dáng dấp lười biếng.

“Cậu đã tỉnh a, muốn uống nước sao?”

“Tôi đang ở đâu, bây giờ là mấy giờ” Tôi không để ý chút nào đến câu hỏi của hắn.

Trịnh Hào Tích cũng không trả lời, chỉ là nhìn tôi một cái, liền uống một ngụm nước, “Buổi tối, cậu bây giờ ở nhà tôi.”

Buổi tối? Tôi ngủ lâu như vậy sao? Thái Hanh… Cậu ấy đợi rất lâu rồi đi…

Tôi bỗng nhiên bối rối, bước xuống giường, thân thể lại té ở trên sàn nhà cứng rắn.

Lúc này, tôi mới phát hiện tôi cư nhiên khỏa thân!

“Trịnh Hào Tích… Anh!”

“Tôi bế cậu lên.” Hắn bình tĩnh nói, “Ảnh tôi đã chụp, video tôi đã quay, nhưng cậu không biết thôi.”

Hắn nói từ bên cạnh bàn ném tới một xấp ảnh, toàn bộ là tôi.

Trong hình tất cả đều là tôi mặt hưởng thụ mà nằm ở dưới thân Trịnh Hào Tích, sắc mặt ửng đỏ, trên người đầy kín dấu hôn.

“Tôi sẽ không như vậy… Không phải như thế…”

Tôi làm sao có khả năng…

“Trong cà phê của cậu tôi có bỏ xuân dược. Nếu không làm tình cùng một người hôn mê cũng không có gì thú vị.” Hắn hài lòng nhìn những bức ảnh kia, nở nụ cười.

“Trịnh Hào Tích anh thật khốn nạn!” Tôi nỗ lực đứng lên, thân thể lại bủn rủn vô lực.

“Cậu có thể đi, thế nhưng y phục của cậu tất cả đều bị tôi vứt rồi, nếu không như bé ngoan nghe lời người lớn lên giường trở lại, tôi làm gì chắc cậu cũng biết.”

“Đừng hòng, tôi… A…” Trịnh Hào Tích tựa hồ giận thật, tàn nhẫn mà cắn miệng môi của tôi, đây không phải là hôn môi, mà là trừng phạt.

Nướt bọt trong miệng bị hút đi, môi cũng bị cắn rách.

Tôi muốn giãy dụa, muốn rời khỏi, rồi lại bị đẩy về trên giường, thời khắc này, tôi thật sự sợ.

“Phác Trí Mân, cậu đừng lại phá tôi lần nữa, tôi không nhiều kiên trì như vậy.”

Trịnh Hào Tích cởi hết áo ngủ của mình quăng trên đất, như là phát điên liếm hôn cổ tôi.

Một đường hướng xuống phía dưới, ngậm lấy đầu nhũ của tôi nặng nề bắt đầu hút.

“A… Ân…” Tôi không cách nào khống chế mà phát ra tiếng rên rỉ, muốn nhịn xuống lại căn bản là không có cách nhịn xuống.

Cự vật nóng rực để sau mật huyệt, sau đó dùng lực đâm tiến vào, tôi chỉ có thể cao giọng rít gào, như mặc người làm thịt.

“Ừm… A! Trịnh… Trịnh Hào Tích… A… Thả tôi ra…”

Hắn dùng lực tát ta hai bạt tay, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

Hắn cầm lấy tóc của tôi, cưỡng bách tôi nhìn hắn: “Phác Trí Mân, cậu nhìn cho rõ ràng, hiện tại làm cậu là ai! Nói a, nói cho tôi a!”

Sau quan huyệt không có quy luật nào mà co rút lại, đem Trịnh Hào Tích ôm chặt chẽ bên trong.

Tôi cắn môi, không nói lời nào, mà âm thanh nhỏ vụn vẫn phát ra.

“Chát—” Một bạt tay nữa, trên giường lốm đốm máu.

“Tại sao không nói? Nói a, cần tôi đem tất cả ảnh cùng video kia đưa cho Kim Thái Hanh sao?”

“Trịnh… Hào Tích…” Tôi rất vô dụng mà thỏa hiệp, nghe tôi nói, Trịnh Hào Tích lộ ra nụ cười như chiếm được ai đó.

“Lớn tiếng một chút, tôi không nghe thấy.”

“Trịnh Hào Tích… Hiện tại làm tôi… Là Trịnh Hào Tích…”

Tôi chỉ cảm thấy được tâm chính mình đều sắp bị nghiền nát.

Thật hy vọng này đó đều chỉ là một giấc mộng, mà hạ thân đau đớn khiến ta ý thức được là không thể nào.

“A! Ân… Chậm… Chậm một chút…” Hắn dùng sức mà chống đối tôi, chạm tới điểm mẫn cảm, tôi theo bản năng kẹp lấy hắn.

Một dòng dịch nóng truyền vào trong nơi sâu xa nhất của cơ thể, mà tôi đến bây giờ vẫn còn kẹp cự vật của hắn, xấu hổ không thôi tôi nhắm hai mắt lại quay đầu qua.

“Cậu cho rằng kết thúc rồi à?” Trịnh Hào Tích thanh âm trầm thấp lại một lần nữa truyền tới.

Thả tôi đi… Trịnh Hào Tích… Cầu van anh…

Tôi chỉ cảm thấy hai mắt chảy xuống dòng nước ấm, lại bị một mảnh mềm mại hôn, “Tại sao khóc?”

Trịnh Hào Tích lại trở nên ôn nhu nói làm tôi cảm thấy kinh ngạc.

“Tôi không có.” Tôi đẩy Trịnh Hào Tích ra, chỉ cảm thấy hắn thật ghê tởm.

“Xin lỗi a… Tôi vừa nãy làm đau cậu đi, một lát nữa tôi bôi thuốc cho cậu, không nên tức giận.” Trịnh Hào Tích ôm lấy tôi, đầu dựa vào bả vai tôi.

Tôi không nói gì, chỉ là không nghĩ muốn để ý tới hành vi nhàm chán này của hắn.

“Đừng khóc a, cậu khóc tôi sẽ đau lòng.” Trịnh Hào Tích đột nhiên toát ra câu này vô ly đầu lời nói nhượng ta rất kinh ngạc —— ta hiện tại căn bản cũng không có khóc a.

Liền tại lúc này, ta nhìn thấy Trịnh Hào Tích cười, đắc ý cười.

Hắn từ bên giường một bên chậm rãi cầm lấy một thứ, điện thoại di động của hắn.

Điện thoại di động còn đang nói chuyện điện thoại, mà lên mặt hiện lên tên là, Kim Thái Hanh.

“Trịnh… Trịnh Hào Tích… Anh…”

“Thật không tiện, Phác Trí Mân hiện tại đang gọi tôi đây, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu sau.” Trịnh Hào Tích cúp máy sau đó dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn ta.

“Tên điên, anh là tên điên! Khốn nạn!” Tôi bất lực mà khóc, muốn đánh hắn, thế nhưng hai tay lại bị hắn đặt tại đầu giường.

Hắn tới gần bên tai tôi nhẹ giọng nói rằng: “Trí Mân a, hiện tại, cậu là của tôi .”

Nước mắt càng thêm luống cuống rơi xuống, bị hắn hôn qua, một trận tê dại cảm giác dâng lên.

Tôi né khỏi hắn, mạnh mẽ cho Trịnh Hào Tích một cái tát, lăn xuống giường, liên tục lăn lộn về phía cửa.

Cũng không nhìn giữa hai chân chảy xuống chất lỏng màu trắng, lúc này tôi chỉ muốn chạy trốn, trốn chạy khỏi nơi buồn nôn này.

Máu tươi dâng lên cổ họng, chết tiệt, bệnh lại tái phát.

Càng ngày càng thống khổ, tôi dùng sức hộc ra một ngụm máu. Cố tình vào lúc này, mắt cá chân lại một lần nữa bị tóm lấy.

Sau đó, tôi bị bắt trở lại

“Cậu lại chạm đến ranh giới của tôi, Phác Trí Mân, hiện tại, tôi sẽ không đối với cậu có một chút nhân từ.”

Trịnh Hào Tích, khốn nạn, tôi hận anh.

“Còn có a, đừng quên, tôi không có chút nào để ý cường gian cậu.”

Tôi như bị quấn vào địa ngục, không hề có chút sức chống đỡ.

Cũng sẽ không bao giờ có người tới cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi còn chưa khỏe để bồi Kim Thái Hanh tiếp…

“A! Buông tôi ra! Trịnh Hào Tích anh tên khốn kiếp này!” Tôi bị hắn đưa một nơi bí ẩn, nhìn trước mắt một thanh sắt đốt đỏ bừng, tôi muốn trốn.

“Không thể trốn, cậu trốn không thoát đâu.” Trịnh Hào Tích mắt lạnh nhìn tôi, chậm rãi để sát vào tôi, sau đó đem thanh sắt kia đặt hét rầm lêm.

Trịnh Hào Tích, hắn điên rồi, hắn nhịn lâu như vậy, điên rồi.

Tôi thống khổ vạn phần dần dần cảm thấy choáng váng đầu, nước mắt bất lực mà rơi xuống.

Thái Hanh a… Cứu tôi… Van cầu cậu… Cứu tôi.

Thái Hanh…

Thái Hanh…

Tại sao muốn như thế vứt bỏ tôi…

Tôi thống khổ ngâm, đột nhiên bị một cái tay nắm lại, bị ép ngồi ở trên người hắn.

Cự vật tiến vào sâu, tôi trong nháy mắt kích động muốn chết.

“Ừm… Cầu… Van cầu anh… Chậm một chút… Sẽ chết…” Như vậy ôn nhu ta làm tôi nghiêm ác, nằm ở người khác dưới thân còn ôn nhu cầu người khác chậm một chút.

Phác Trí Mân… Mày đúng là vừa buồn nôn vừa bẩn thỉu.

Như nữ nhân bị người khác thượng, còn có thể có khoái cảm.

“Chậm một chút? Cậu ngắm nghía cẩn thận bộ dáng hiện tại của cậu! Còn không giống như nô đãi bị chơi, rất sảng khoái đi!” Hắn âm thanh khinh miệt thật giống đã nghe qua.

Tôi cảm thấy an tâm rất nhiều, người này… Không phải Kim Nam Tuấn… Là Thái Hanh sao…

“A a!… A…. A… Ân... Chậm một chút...” Tôi còn không kịp suy nghĩ phần eo đã bị cưỡng chế đi xuống áp, cự vật lập tức xuyên vào sâu…

Môi bị hôn, thứ mùi đó tại một lần tràn vào… Hắn là Thái Hanh sao? Lại khiến tôi tin tưởng một lần đi.

Coi người làm tôi là Thái Hanh, hảo hảo lại yêu một lần nữa đi…

Tôi run rẩy ôm người kia, cũng không biết tại sao, nước mắt lập tức dâng lên viền mắt, tôi đã ô uế…

Còn có tư cách đi yêu cậu ấy sao? Đau quá…

Buổi sáng, tôi cuối cùng từ trong giấc mộng tỉnh lại, khẽ ngẩng đầu, thấy người không thể tin được.

Thái Hanh… Là cậu ấy…

Cảm giác vẫn khiến trái tim của tôi kích động.

Tôi đã biết rồi, tối hôm qua người thứ hai là Kim Thái Hanh, không phải Kim Nam Tuấn…

Nhìn bộ dáng cậu như trong giấc mộng, tôi do dự một chút, vẫn là không nhịn được hôn lên…

Chỉ có ngắn ngủi vài giây, tôi đã cảm thấy hài lòng. Bây giờ tôi không dám đòi hỏi quá nhiều.

Đối với cậu ấy mà nói, tôi chẳng là cái thá gì, tối hôm qua cũng chỉ là một hồi bạo hành không hề có yêu thương.

Cổ họng bỗng nhiên một trận đau đớn, tựa hồ có máu muốn phun ra ngoài, tôi che miệng lại vội vàng xuống giường.

Cố tình lúc này Kim Thái Hanh tỉnh dậy, nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy hội cười tôi đi?

Mà đó không phải trọng điểm, nếu như cậu ấy biết bệnh của tôi, thì như thế nào?

“Phác Trí Mân, cậu đang làm gì thế?” Kim Thái Hanh thấy tôi, lạnh lùng hỏi.

Cậu ấy lập tức đưa tay ra, nắm tay cánh tay của tôi, không được…. Cứ tiếp tục như vậy… Hội bị phát hiện…

Dưới tình thế cấp bách, tôi cũng không quản hậu quả gì, đá văng Kim Thái Hanh, lảo đảo nghiêng ngã chạy đến phòng vệ sinh.

Khoá cửa, tôi đứng trước bồn rửa ho kịch liệt lên.

“Âu… Khụ khụ khụ khục…” Một bãi lớn màu đen đỏ máu tươi trong bồn rửa tay.

Dùng khăn giấy chùi máu bên miệng, máu càng chảy càng nhiều, trong miệng, trong lỗ mũi, tất cả đều là máu.

Tôi lấy số thuốc khó khăn giấu ở chỗ này uống mấy viên, mới chậm rãi dễ chịu lên.

Tôi dựa vào tường lạnh như băng vô lực trượt xuống.

Ngoài cửa là âm thanh Kim Thái Hanh phẫn nộ đến mức tận cùng “Phác Trí Mân! Cậu ở bên trong làm gì! Mau ra đây! Cậu muốn chết à! Nhanh đi ra đây cho tôi!”

Sau tiếng cuối cùng còn kèm theo âm thanh đạp cửa đáng sợ…

Xin lỗi… Thái Hanh…

Thái Hanh a… Tôi không phải cố ý muốn làm như thế… Tôi chỉ vì.. Ngã bệnh…

Tận lực sửa sang chính mình xong, tôi hít sâu một hơi, mở cửa ra.

“Cam lòng đi ra?” Kim Thái Hanh âm thanh đúng như dự đoán xuất hiện.

Từ khi tôi mở cửa, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, bất kể là đối mặt chuyện gì.

“Xin lỗi… Cái kia… Tôi…” “Cậu câm miệng cho tôi.” Kim Thái Hanh âm thanh không có bất kỳ chập trùng, so với bất cứ lúc nào đều đáng sợ.

“Cậu quên mất tôi và cậu đã nói cái gì sao? Lá gan rất lớn a, cần tôi gọi Kim Nam Tuấn lại đây trở không.”

Không phải như thế a, Thái Hanh.

Tôi dùng sức lắc lắc đầu, bi thương nhìn cậu ấy

“Không phải như thế… Thái Hanh… Tôi…”

“Tôi có cho cậu nói chuyện sao?”

Tôi sững sờ, cúi đầu, không tiếp tục nói nữa.

“Đêm qua coi tôi là Kim Nam Tuấn sao? Cho nên hiện tại nhìn thấy tôi không cao hứng đi?

Kim Thái Hanh câu nói trong nháy mắt khiến tôi nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, liền hiểu lầm đi.

Bất quá không liên quan, tôi cũng muốn chết, đợi thêm mấy tháng, sẽ không lại khiến cho cậu sinh khí.

“Cậu là tưởng câu dẫn Kim Nam Tuấn sao? Đã Trịnh Hào Tích còn thêm Kim Nam Tuấn, thực sự là coi thường cậu a Phác Trí Mân.”

Đây là lần thứ bao nhiêu bị cậu ấy hiểu nhầm tôi cũng không nhớ rõ, bất quá tôi cũng sẽ không tức giận.

Tôi như trước không nói lời nào, không dám nói, không muốn nói.

“Chấp nhận sao?” Kim Thái Hanh âm thanh không còn gay gắt như lúc trước, thanh âm run rẩy.

Cậu ấy sợ? Tại sao cậu ấy lại có giọng điệu thế này?

Như là trở về nhiều năm trước, tôi thấy cậu ấy có một tia bi thương cùng cừu hận.

Cái biểu cảm kia là bao lâu không gặp.