Vật Vong Ngã

Chương 3: Phác trí mân



– Không có cậu tôi mất đi nụ cười, nước mắt cũng khô cạn, không thể như thế sống tiếp. –

Tôi không biết Kim Thái Hanh muốn mang tôi đi chỗ nào, chỉ có thể ngồi ở trong góc xe.

Bây giờ tôi chỉ muốn tìm được một chỗ nào đó để trốn, tôi thậm chí đã quên, trên người tôi không một mảnh vải che thân.

Tôi là không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Kim Thái Hanh đối với tôi như vậy, tôi trong ánh mắt của cậu ấy, chỉ có buồn nôn, thậm chí là đê tiện.

Lạnh… Đây là cảm giác duy nhất tôi đang cảm thấy hiện tại, máy điều hòa trong xe để nhiệt độ rất thấp, tôi có chút bận tâm không biết vì thế mà tôi bị cảm mạo hay không.

Tôi ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, thật giống… Thật quen thuộc…

Cậu ấy muốn mang tôi đi chỗ nào? Tôi không dám hỏi Kim Thái Hanh, bởi vì tôi biết, cậu ấy sẽ không trả lời tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, lẳng lặng mà nhìn lưng Kim Thái Hanh. Tôi đã sớm không dám nhìn thẳng vào cậu ấy, cũng đã sớm không có tư cách.

Kim Thái Hanh đã thay đổi, đến mức khiến tôi không dám tin.

Trước đây cậu ấy thường thường hay hướng tôi làm nũng, mỗi ngày đều là cười khanh khách.

Nhưng bây giờ, tôi không nhìn thấy cậu ấy mỉm cười, cậu ấy còn không thèm cho ta một cái nhếch môi.

Tại sao lại như vậy… Tôi cũng không biết vì sao lại bi thương như thế, có lẽ là từ lúc tôi phản bội cậu ấy đi.

Lúc trước tôi không nên làm việc đó, một việc bẩn thỉu giữa tôi và Trịnh Hào Tích làm mà không thể cho người khác biết.

Nhưng là tôi bị ép buộc a… Tôi thật sự không có chút nào muốn cùng Trịnh Hào Tích làm chuyện đó…

Từ sau lần đó, tôi không có ngày không khóc, tôi hận Trịnh Hào Tích, càng hận hơn chính bản thân mình…

Khi Kim Thái Hanh nhìn thấy tôi tại làm loại sự tình này, cậu ấy gọn gàng nhanh chóng mà tát tôi một cái bạt tay, cường độ rất lớn, khóe miệng tôi lập tức chảy máu.

Là tôi đáng đời a… Cũng khó trách Kim Thái Hanh hận tôi – là thứ mà mọi người đều không chịu nổi…

“Cậu còn muốn nhìn tới khi nào.” Trong xe, thanh âm lạnh như băng của Kim Thái Hanh vang lên.

“Xin lỗi.” Tôi vội vàng xoay đầu, hiện tại tôi ngay cả muốn nhìn Kim Thái Hanh cũng phải lén la lén lút …

“A, nếu sớm biết cậu hèn như vậy, trước đây tôi đã giết cậu rồi.” Thân thể của tôi run lên, Kim Thái Hanh, cậu ấy thật sự trở nên thật là đáng sợ…

“Cậu không cần sợ sệt.” Kim Thái Hanh như là biết đến tôi đang suy nghĩ cái gì trong đầu, “Giết cậu, chỉ làm ô uế tay tôi.”

Nguyên lai Kim Thái Hanh đã hận tôi đến mức độ này…

Tôi tự giễu bản thân, cúi đầu, đem đầu chôn giữa bên trong hai tay.

Cũng không biết yên lặng bao lâu, xe tựa hồ ngừng lại, Kim Thái Hanh xuống xe.

Tôi không xuống cùng, tôi không có tư cách, cũng không dám tiếp tục như vậy.

“Cạch ——” Cửa bên cạnh tôi tựa hồ mở ra, tôi ngẩng đầu lên, là Kim Thái Hanh…

“Xuống xe.” Cậu băng lãnh cực kỳ, cho nên tôi có chút hoài nghi rằng cậu ta có phải là Kim Thái Hanh mà ta biết hay không.

“Tôi…” Tôi mình trần như nhộng còn có mấy dấu hôn trên thân thể.

“Lúng túng?” Ngữ khí của cậu ấy tràn ngập trào phúng, “Trước đây tại sao lại không biết xấu hổ như vậy? Xuống xe cho tôi.”

Vừa nghe Kim Thái Hanh nói xong, tôi ngây ngẩn cả người.

Cậu ấy nói cái gì? Không biết xấu hổ…

Tôi không nhúc nhích, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói lúc nãy của Kim Thái Hanh.

Cậu ấy nói tôi không biết xấu hổ… Tim thật sự rất đau…”Cậu không xuống được sao?” Ngữ khí Kim Thái Hanh đã trở nên thiếu kiên nhẫn.

Cậu ấy lập tức kéo tôi từ trong xe ra, để thân thể trần như nhộng của tôi nằm trên mặt đất lạnh lẽo kia, lý trí của tôi tất cả đều hỏng mất.

“Không! Không được như vậy!” Tôi kêu khóc, nỗ lực bò vào lại trong xe.

Thân thể trần truồng mà nằm ở trên mặt đất bị người khác dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn, làm sao tôi cũng không thể tiếp nhận.

Thế nhưng Kim Thái Hanh cũng không có cho tôi trở lại, sức mạnh của cậu ấy rất lớn, vẫn cứ thế giữ chặt thân thể của tôi, mạnh mẽ đè xuống đất.

“Không… Không muốn…” Tôi cầu xin, gào khóc toàn bộ đều vô dụng, Kim Thái Hanh vẫn là bộ dáng này.

“Cậu sợ cái gì? Huống chi cậu đã từng để Trịnh Hào Tích thượng trên giường, tấm thân thể này còn có chỗ nào sạch sẽ sao?”

Trong giọng nói của cậu ấy tất cả đều là trào phúng, tôi cũng biết, cậu ấy căn bản cũng sẽ không quan tâm tôi.

Tóc của tôi bị cậu ấy lôi dậy, suýt chút nữa liền đem chân tóc của tôi kéo đứt.

Cậu ấy vẫn cứ đem tôi kéo vào trong một ngôi nhà – đó là nhà của cậu ấy.

Tôi hiện đang sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy. Tôi biết, trong nhà của cậu ấy không thể đếm hết người hầu, tôi rất sợ ánh mắt khi nhìn tôi của họ.

“Cậu run cái gì a? Cho dù có người nhìn thấy, tôi liền nói cậu là nam sủng của ta, không có gì đáng sợ.”

Nam sủng… Chữ này sâu sắc đâm vào trong lòng tôi.

Hiện tại tôi ở trong mắt cậu ấy cùng lắm chỉ như MB(*), không một chút cao quý.

Cửa mở, thật bất ngờ chính là, ta cũng không nhìn thấy bao nhiêu người, nói đúng ra, là không có bất kỳ ai, nhìn qua rộng rãi hơn rất nhiều.

“A ——” tôi còn không phản ứng lại, Kim Thái Hanh đã đem tôi tàn nhẫn mà đẩy xuống, tôi lập tức ngã ở trên sàn nhà lạnh như băng.

Cậu ấy liền đem tôi từ trên mặt đất lôi dậy, trực tiếp đi tới một cái phòng, tôi chỉ có thể mặc cho cậu ấy như thế kéo.

Đầu của tôi còn rất choáng, không có bao nhiêu lý trí, hiện tại bị cậu ấy kéo như thế, tôi triệt để không còn chút khí lực.

Thời điểm bị sặc nước, tôi mới bắt đầu tỉnh táo lại, “Khụ khụ khụ… Khụ khục…”

Tôi bị cậu ấy ném vào một cái bồn nước.

“Tắm sạch liền ra ngoài.” Cậu ấy mới vừa nói xong, liền “Rầm” một cái mà đóng cửa lại, tựa hồ xem tôi không dáng để nói nhiều thêm một chữ.

Tôi có chút thắc mắc, cậu ấy đem tôi về, đơn giản chỉ để tôi làm nam sủng, một nam sủng không có tôn nghiêm.

Nhưng làm nam sủng cũng phải rửa sạch sẽ rồi nói sau đi…

Tôi tự giễu cười, Kim Thái Hanh cũng đã ghét bỏ tôi như thế rồi.

Tôi tựa hồ phát rồ, mặc kệ thân thể đau nhức mà chà xát.

Bẩn… Toàn thân tôi đều bẩn, không có một chỗ nào sạch sẽ…

Thời điểm tôi phục hồi tinh thần lại, tôi mới phát hiện, trên người tôi đã là một mảnh màu đỏ sẫm, đỏ như sắp muốn chảy máu…

Tôi cắn răng, nhịn xuống kích động muốn khóc, đều ô uế như thế, mày khóc làm cái gì…

Tôi vẫn cứ nhịn xuống nước mắt, cũng không biết tại sao, tôi cư nhiên lại biến thành nhu nhược như vậy, tôi cư nhiên khóc.

Trong đầu của tôi không còn thứ gì, tôi chỉ là muốn nhắc nhở chính mình: Kim Thái Hanh không yêu mày.

Tôi ở trong lòng nỗ lực an ủi mình, an ủi mình đừng khóc, không nên đau lòng, tôi còn vô dụng như vậy…

Tôi ngừng thở, đem đầu chôn thật sâu ở trong nước, tựa hồ phải đem mình tỉnh táo trở lại.

Sau một hồi tẩy rửa chà xát, tôi cuối cùng từ trong nước bước ra, hoàn hảo, trong phòng tắm còn có một cái áo choàng tắm, vừa vặn có thể mặc.

Tôi từ trong phòng tắm mở cửa đi ra, Kim Thái Hanh ngồi an vị ở trên ghế sa lon, thấy tôi, không một chút nào sốt ruột hỏi: “Đã tắm sạch?”

Tôi gật gật đầu.

“Lại đây.”

Tôi đi tới.

Cậu ấy nhìn tôi vài lần, mở miệng: “Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy bẩn như thế nào a.”
(*) MB: moneyboy: trai bao.