Vật Vong Ngã

Chương 4: Kim thái hanh



– Thực sự, ta còn hận người đã bỏ ta mà đi, trái tim ta lại đang dần dần nguội lạnh –

Ta mang theo ngữ khí sỉ nhục hỏi cậu ta, ánh mắt Phác Trí Mân rõ ràng không dám nhìn tới ta.

Cậu ta đang sợ hãi. Thân thể cùng đồng tử đều đang run rẩy.

“Làm sao? Lần đầu tiên bị người khác coi là nam sủng, không dễ chịu?” Tay của ta dần dần leo lên lồng ngực Phác Trí Mân.

Ta chính là muốn sỉ nhục Phác Trí Mân, muốn cho cậu ta hưởng thụ cái cảm giác bị người khác vũ nhục một chút.

Đúng như dự đoán, thân thể của cậu ta càng run rẩy, trong mắt cũng đọng chút nước.

Mà ta cũng lập tức xé áo tắm của Phác Trí Mân, lồng ngực trắng nõn của cậu ta liền như vậy mà lộ ra.

Thấy câu ta không có phản ứng, tay của ta càng thêm không kiêng kị mà đi xoa xoa thân thể của cậu ta.

Rốt cục, ta vươn mình, đem Phác Trí Mân đặt ở trên ghế salông, tưởng tiến thêm một bước làm chuyện nào đó.

“Không… Đừng làm như vậy…” Phác Trí Mân rốt cục e ngại, kêu ra tiếng.

Thân thể của cậu ta cũng bắt đầu dãy dụa lung tung, ta đành dùng khí lực mạnh hơn đè cậu ta xuống salông lậi.

“Đừng lo lắng…” Ta nhẹ nhàng ngậm vành tai Phác Trí Mân, “Tấm thân thể này của cậu cho ta, ta còn ngại bẩn.”

Ta câu nói này cũng đau như Phác Trí Mân, cậu ta nhất thời không phản kháng, như muốn mặc người làm thịt dê không nhúc nhích.

Ta khẽ cười một tiếng, hướng về môi của cậu ta hôn lên, cậu ta nhẹ nhàng phản kháng một chút, mà rất nhanh, liền bất động.

Trải qua bao nhiêu năm, thân thể Phác Trí Mân vẫn rất dễ chịu như trước, chỉ có điều đã để lại vết tích của Trình Hạo.

Nếu như cậu ta với ta không có ở cùng một chỗ, ta cũng không có tư cách nói cậu ấy bẩn.

Nhưng là tại cậu ta cùng Trịnh Hào Tích lên giường trước, trong khi Phác Trí Mân đã đem thên thể của cậu ấy giao cho ta.

Đêm ấy, Phác Trí Mân không biết bị ta yêu cầu bao nhiêu lần, đem cậu ta làm đến kiệt sức không biết bao nhiêu lần.

Tất cả này nọ, ta đều không nhớ rõ.

Ta duy nhất nhớ ở trong lòng, là khi cậu ta lần cuối nằm trong lồng ngực ta, dùng thanh âm yếu ớt nói với ta rằng: Tôi yêu cậu.

Vào lúc ấy, ta rất vui vì nghe đến Phác Trí Mân nói như vậy, nói rõ cậu ta quan tâm ta.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Nhưng là Phác trí Mân phản bội ta trước, nếu sớm biết cậu ta là loại người như vậy, lúc trước sẽ không quen cậu ta.

Đoạn hồi ức này đã từng nói với ta mà nói, là ngọt ngào, nhưng bây giờ, ta chỉ có thể cảm giác được đắng chát.

Ta không ngừng hồi tưởng Trịnh Hào Tích cùng Phác Trí Mân cùng nhau dáng dấp hạnh phúc, khí lực cũng thay đổi nặng.

Ta không đau tiếc mà xuyên qua thân thể Phác Trí Mân, đỉnh đầu, liền thọt tới nơi sâu xa nhất.

Nhìn thấy bộ dáng thống khổ bất kham của Phác Trí Mân, trong thâm tâm ta liền cười nhạo cậu ta.

A. Ngươi không phải đang tưởng tượng Trịnh Hào Tích bên ngươi sao? Ta ngược lại muốn xem xem bộ mặt dâm đãng này của ngươi, làm sao thấy hắn?

“A a… Thái… Thái Hanh… Không muốn… Ân… Đau… Nhẹ chút…”

Ta nghe được, Phác Trí Mân là muốn nhịn xuống không rên, nhưng cậu ta căn bản là không làm được.

Thật nực cười. Dáng dấp Phác Trí Mân như vậy thật buồn cười, như con mèo nhỏ yếu ớt.

Ta nâng cằm Phác Trí Mân lên, võng lên môi một cái hôn sâu, ta muốn làm cho môi cậu ta hỏng mất.

Phác Trí Mân như là chấp nhận hành vi của ta, không phản kháng.

Coi như ngươi đã thức tỉnh.

Ta đem đầu lưỡi duỗi tiến vào, cùng cậu ta quấn lấy cùng nhau, tuy rằng cảm giác vẫn là buồn nôn.

Thừa dịp lúc Phác Trí Mân còn đang chú ý đến miệng của ta, ta liền đem đỉnh đầu của hạ thân, đụng lên chỗ mẫn cảm của cậu ta.

“Ân a…” Cậu ta phát ra tiếng rên rỉ, cùng lúc đó thân thể trở nên mềm nhũn.

Ta lại đưa tay mò tới bộ ngực của Phác trí Mân, mà cậu ta vẫn luôn run rẩy.

Ta mò tới hai hạt nhũ hoa màu hồng trước ngực cậu ta, bắt đầu dằn vặt nó.

Ta không ngừng lấy tay vò bộ ngực của Phác Trí Mân, đôi môi cũng không tự chủ được buông lỏng môi cậu ta.

Mà ta vừa buông Phác Trí Mân ra trong nháy mắt, cậu ta liền phát ra tiếng rên ngọt ngào.

“A ân… Ân… Không muốn… A… Không được… Ân a…”

Phác Trí Mân tựa hồ cũng không muốn rên lên, mà lại không nhịn được, một tiếng lại một thanh đấm vào màng nhĩ của ta.

Ta đột nhiên đưa tay thả ra, “Phác Trí Mân, cậu có biết dáng dấp này có bao nhiêu đê tiện không?”

Cái này nằm ở dưới thân Kim Thái Hanh rên rỉ Phác Trí Mân cậu có biết đê tiện bao nhiêu không?

“Tôi… Tôi…” Lý trí Phác Trí Mân hình như khôi phục lại không ít, mà lại không biết phải làm sao.

“Cậu ở dưới thân Trịnh Hào Tích cũng là như thế này phải không?” Mặt của ta lập tức thay đổi.

Nhìn thấy Phác Trí Mân ở dưới thân ta rện rỉ, ta lại nhớ tới cậu ta đã từng như thế nào dưới thân Trịnh Hào Tích.

“Tôi không có…” Phác Trí Mân âm thanh tựa hồ có hơi oan ức, như là muốn hướng ta giải thích cái gì.

“Câm miệng!” ta không chút lưu tình ngắt lời cậu ta, ngữ khí thực tức giận đến ngay cả ta cũng không thể tin được.

Bây giờ Phác Trí Mân, đã sớm không phải là người yêu của ta.

Trong ánh mắt của cậu ta chợt lóe một chút sợ hãi, sau đó yếu ớt mà nói: “Xin lỗi…”

Nhìn lại Phác Trí Mân hiện giờ, cả người lõa thể, da trắng như tuyết chằng chịt vết hôn do ta để lại, dáng vẻ kia tựa hồ là cố ý đến câu dẫn ta, hạ thân ta đã trướng đến phát đau.

Bên cạnh ta chỉ có Phác Trí Mân để phát tiết dục vọng, nhưng cậu ta chẳng qua cũng chỉ là nam sủng của ta.

Khi ta đem hạ thân đã căng phồng để sau Phác Trí Mân, cậu ta bỗng nhiên trở nên sợ hãi.

“Không được! Thái Hanh! Tôi van cầu cậu! Không được!” Cậu ta cầm lấy ta cầu khẩn nói.

“Chát ——” ta không chút do dự mà cho cậu ta một cái tát, ta muốn làm cho cậu ta rõ thân phận của chính mình.

Phác Trí Mân nghiêng đầu qua một bên, trên má phải còn in rõ dấu bàn tay năm ngón.

Ta vẫn cứ nắm cằm của cậu ta, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt Phác Trí Mân có nước mắt.

“Phác Trí Mân cậu bất quá chỉ là nam sủng của tôi! Có tư cách gì để nói! Cậu cho tôi thấy rõ thân phận của cậu! Cậu bây giờ chẳng qua chỉ có thể dùng thân thể thỏa mãn tôi thôi!” Ta quát.

Không chờ cậu ta có phản ứng, ta liền lập tức xuyên vào

“A ——” Tiếng kêu thê thảm của Phác Trí Mân đấm thẳng đến trái tim của ta, ta rõ ràng nhìn thấy khóe mắt cậu ta có nước mắt.

Ta biết hậu quả của việc trực tiếp đi vào, hạ thể của Phác Trí Mân sẽ bị nứt, sẽ chảy máu.

Lần đầu tiên ta cùng câu ta làm chuyện đó, bởi vì không có kinh nghiệm cùng với cường độ quá mạnh, mới khiến hậu huyệt của cậu ta bị thương, còn làm Phác Trí Mân mấy ngày không xuống giường được, mới bước xuống đi được một bước liền lập tức ngã.

Vào lúc ấy, ta mỗi ngày đều hối hận vì đã dùng quá sức, nhưng bây giờ không như vậy nữa.

Ta không có một tia hối hận, tất cả đều là Phác Trí Mân nợ ta.

Rất nhanh, ta chuyển động trong cơ thể của Phác Trí Mân, kéo máu chảy ra.

Mà lần này Phác Trí Mân khác những lần trước, câu ta liều mạng cắn chặt môi, ẩn nhẫn.

Ta căn bản là không thể nào tiếp thu được như vậy Phác Trí Mân, nhượng ta cảm thấy buồn nôn.

“Làm sao? Vừa nãy ở dưới thân ta rên rỉ! Hiện tại lại giả vờ cái gì! Cậu không phải là một kỹ nam sao! Giả cái gì mà giả!”

Tự dưng lửa giận từ trong lòng ta nổi lên, ta cũng không biết tại sao ta lại tức giận như vậy.

Phác Trí Mân tựa hồ bị câu nói đó của ta làm tổn thương, trong mắt chảy ra chất lỏng óng ánh.

Ta đột nhiên buồn bực mất tập trung, ta đã thấy quá nhiều bộ mặt nhu nhược của Phác Trí Mân.

“Xin lỗi…” Cậu ta đột nhiên nói rằng: “Nếu như cậu cảm thấy chán ghét… Tôi sẽ thay đổi… Tôi sẽ học cách không làm cậu tức giận… Thật sự xin lỗi…”

Phác Trí Mân một tiếng xin lỗi này nọ khiến cho ta càng thêm hoảng hốt, mà ta còn đang nỗ lực khống chế chính mình không mất khống chế.

Ta vẫn như cũ liên tục công kích thân thể Phác Trí Mân, tựa hồ chỉ có cách này, mới có thể khiến ta không buồn bực mất tập trung.

Mấy lần cậu ta có chút không chịu nổi muốn nắm lấy ta, đều bị ta hất ra.

Đột nhiên, ta chỉ cảm thấy phía trước phóng ra, một luồng chất lỏng trực tiếp đi vào cơ thể Phác Trí Mân.

Mà Phác Trí Mân cũng giống là được giải phóng, thân thể lập tức mềm nhũn ra.

Ta rời khỏi thân thể của cậu ta, chuẩn bị rời đi.

Lúc ta quay lại, Phác Trí Mân lại kéo tay của ta.

“Đừng đi… Cầu cậu…” Thanh âm của cậu ta yếu ớt như con muỗi.

Ta lập tức vung tay cậu ta ra, đối với ta mà nói, Phác Trí Mân không có gì đáng để ta lưu luyến.

Thời điểm ta rời đi, ta tựa hồ nghe tiếng khóc nức nở của Phác Trí Mân.