Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát

Chương 35: Nhiệm vụ đầu tiên



Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường cho đến khi vào đầu giờ chiều. Những tia nắng gắt chiếu xuống càng làm cho không khí trở nên căng thẳng.

Lần đầu tiên mọi người được thấy vẻ mặt nghiêm trọng của giáo quan Phạm. Anh ta có vẻ như rất khó nói nhưng dường như đã có chuyện hệ trọng xảy ra khiến cho anh ta không thể không nói.

Các binh sĩ nữ cũng nhận biết tình hình không ổn, nháo nhào bàn tán.

- Các em trật tự đi, chuyện này rất nghiêm trọng đấy.

Có vài người cất tiếng hỏi trong sự bất an:

- Chuyện gì vậy ạ? Thầy không nói sao bọn em biết được.

Trao đổi cùng với trợ lý một lúc, giáo quan Phạm hắng giọng, dáng đứng chỉnh tề, lớn giọng thông báo:

- Sau đây là nhiệm vụ đầu tiên mà các em lớp một nhận được.

Lớp một chính là lứa binh sĩ của Tô Kiều Ân, Triệu Phước… Ngoài ra còn lớp hai, lớp ba là những binh sĩ được đánh giá thấp hơn.

- Cái gì? Nhiệm vụ của bọn em năm cuối mới phải thực hiện, bây giờ có phải là quá sớm rồi không?

- Sớm! Nhưng tình thế cấp bách, không thể không làm.

Nói rồi giáo quan Phạm chỉ tay vào những chiếc rương chứa đầy áo giáp và súng đạn:

- Các em tự trang bị cho mình vật tư. Tôi sẽ phổ cập sơ lược tình hình.

Sau khi trang bị xong vật tư, mỗi người cầm trên tay một khẩu súng và túi đạn, vẻ mặt ai cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Xuyên Chi Tú nói nhỏ với Chu Hiên Di:

- Đúng thật là đen đủi mà, em mới vào đây không lâu đã phải xuất trận.

Chu Hiên Di tập trung mặc đồ nhàn nhạt đáp:

- Chắc là nhiệm vụ có độ khó bình thường thôi.

Lớp một đã chuẩn bị xong, xếp ngay ngắn thành hàng. Lúc này giáo quan Phạm mới cho mọi người biết tình hình:

- Như mọi người đã thấy, thượng tướng Chu Dạ Quân cùng thuộc hạ của ngài từ sớm đã biến mất đều là có lý do. Vừa đêm qua, lực lượng cảnh sát đã triệt phá được một đường dây ma tuý xuyên quốc gia có quy mô lớn nhất từ trước đến nay do có sự tham gia của vài nước lân cận. Bọn chúng rất xảo quyệt, đã lên kế hoạch lập ra đường chạy trốn từ trước nên cảnh sát không thể bắt được. Mà đường bọn chúng bỏ chạy chính là khu rừng nơi doanh trại của ta tập kết. Thượng tướng cùng thuộc hạ đã đi triệt phá đường dây từ sớm.

- Vậy tại sao chúng em cũng phải đi ạ?

Sau một hồi thở dài, Phạm Hành bất lực trả lời:

- Tượng tướng cùng thuộc hạ cũng chỉ có tầm hai mươi người. Trong khi đường dây buôn ma tuý có đến hàng trăm người. Cho dù xuất chúng hơn người cũng khó có thể địch lại huống hồ bọn chúng lại rất xảo quyệt, dùng mọi cách để khống chế thượng tướng.

- Thượng tướng xảy ra chuyện ư?

- Theo thông tin tình báo thì ngài vẫn an toàn nhưng đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Vì thế cần có sự giúp đỡ của các em.

- Nếu là vì thượng tướng thì em sẵn sàng.

Đúng là mê trai đầu thai không hết.

Chu Hiên Di bĩu môi nghĩ.

- Các em đã sẵn sàng chưa?

- Rồi ạ!

- Được, bây giờ trợ lý của tôi sẽ dẫn các em vào sâu trong rừng. Nên nhớ hãy để an toàn của mình lên hàng đầu, không được mủi lòng trước địch bởi vì các em là con gái, dễ mềm lòng. Tất cả đã nghe rõ chưa?

- Rõ!

Đoàn binh sĩ lớp một theo chân trợ lý đi qua cánh cổng bắt đầu tiến sâu vào khu rừng.

Chu Hiên Di cũng nối đuôi họ bước đi gần đến cổng thì bị giáo quan Phạm gọi lại:

- Hiên Di, em vào đây với tôi.

Vào trong phòng riêng của Phạm Hành, anh ta trầm giọng yêu cầu:

- Em cởi bỏ trang bị xuống, ra ngoài tập cùng lớp hai lớp ba.

- Tại sao vậy ạ?

- Em là người của thượng tướng. Nếu em có mệnh hệ gì thì sọ của tôi sẽ ăn kẹo đồng của ngài ấy.

Cô tất nhiên rất bức xúc, cô không muốn được đặc cách kiểu này. Như vậy trong mắt mọi người là thiên vị. Trong khi bọn họ lâm vào nguy hiểm cô lại nhởn nhơ tập như những người bị đánh giá kém hơn. Những binh sĩ phải đi làm nhiệm vụ ít nhiều sẽ sinh ra đố kị. Cô không muốn. Cô muốn chứng minh năng lực của mình.

Với lại nghe được Chu Dạ Quân đang gặp nguy hiểm, tuy đã cố dằn lòng nhưng không thể kìm nén nỗi bất an trong lòng cô. Cô muốn tận mắt thấy anh bình an vô sự.

Cô rút khẩu súng trong lưng quần lên nòng rồi chĩa vào Phạm Hành.

- Thưa thầy, nếu thầy không cho em đi thì thầy sẽ chết sớm hơn dự tính đấy.

Phạm Hành bất ngờ nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút lay động, răng nghiến chặt. Đằng sau lớp giáp là một cơ thể nhỏ con tưởng chừng có thể dùng tay bẻ gãy. Vậy mà cô không màng nguy hiểm muốn thực hiện nhiệm vụ. Mà không đúng, chuyện này chắc chắn có liên quan đến thượng tướng.

Mối quan hệ của hai người này quả nhiên không tầm thường.

Nhưng dù sao anh ta cũng không sợ cô. Anh ta tiếp xúc đủ lâu để biết cô không phải người máu lạnh, sẽ không giết anh ta.

- Em nổ súng đi. Tôi sống cũng đủ rồi.

- Vậy thì như thế này thì sao ạ?

Cô lại quay họng súng chĩa vào mình. Đôi mắt to tròn mở ra hết cỡ, từng tơ máu cũng hiện rõ.