Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát

Chương 37: Rừng thiêng nước độc



Chu Hiên Di nhanh chóng ngồi xuống xem chân cho anh ta thì thấy có một vết sưng mưng mủ lớn gần bằng nắm tay.

Binh lính bắt đầu kêu gào đau nhức.

Thấy tình hình chuyển biến xấu cô liền dùng tay cố nặn ra mủ trong vết sưng cho anh ta. Chất dịch đặc xanh bắt đầu xảy ra bốc mùi hôi thối như xác chết.

- Thầy kết nối bộ đàm về doanh trại kêu người tới đây đưa anh ta về.

- Được.

Giáo quan Phạm đi sang một bên kết nối về doanh trại.

Chu Hiên Di sau khi sơ cứu vết thương xong chầm chậm đứng dậy, vừa đứng vừa trấn an binh lính:

- Lát nữa sẽ có người đến đưa anh về.

Đoàng.

- Cẩn thận!

Chu Hiên Di bị một lực mạnh đẩy ngã. Choáng váng một lúc cô nhìn lên trên người là Tô Kiều Ân đang đè lấy cô.

Tô Kiều Ân vừa cứu cô một mạng.

Nhìn theo hướng tiếng súng phát ra, cô thấy một bóng người mặc đồ quân đội đang lẻn chạy đi.

Viên đạn vừa rồi suýt găm vào đầu cô đang bốc khói nóng trên thân cây.

Sau khi cả hai đứng dậy, Tô Kiều Ân lạnh lùng hỏi:

- Là người lớp một à?

- Ừm.

- Tại sao không đuổi theo?

Cô nhún vai, nhàn nhạt đáp:

- Đuổi không kịp, không cần phí sức.

Tô Kiều Ân nghĩ cô đang xem thường tính mạng của mình. Nếu là người thường ai lại không làm ầm chuyện này lên.

- Đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe thấy tiếng súng.

- À, em vừa thử súng.

Cô nói dối vì không thể để nhiều người biết chuyện này, càng nhiều người xen vào sẽ càng rối.

Cô dám chắc kẻ đứng sau chuyện này cũng là kẻ ám sát cô khi trước mà không thành. Sử dụng súng từ xa mà ngắm chuẩn như vậy, không phải là một người tầm thường. Cô có thấy Triệu Phước bắn, khá vụng về, nhưng không thể loại bỏ trường hợp cô ta giả vờ.

- Để anh ta ở lại, chúng ta xuất phát tiếp thôi.

Cô lại dẫn đường, giáo quan Phạm đứng đó láo liên nhưng cô và Tô Kiều Ân. Cô đã làm gì mà trông Tô Kiều Ân tức giận ra mặt như vậy?

Ba người lại đi vào sâu trong rừng mà không biết khi nào là điểm cuối. Trời đã xế chiều, giáo quan Phạm lên tiếng:

- Chúng ra nên quay về để ngày mai rồi đi tiếp. Buổi tối trong rừng có rất nhiều sói.

Ba người lại quay về, trên đường Phạm Hành tìm cách kết nối bộ đàm với trợ lý, may sao lại được:

- Cậu dẫn người của tôi đi đâu vậy hả?

Đầu dây bên kia, trợ lý Lưu hoảng loạn đáp:

- Tôi tưởng mình đã đi đúng đường, nhưng lại không gặp được ai trên đường đi nên tôi biết mình đã lầm.

- Thôi cậu bảo các binh sĩ lớp một mau chóng về doanh trại. Không được chậm trễ.

Giáo quan Phạm tức giận tắt bộ đàm, mắt vẫn nhìn về phía trước để đi.

Một hồi im lặng, như có linh cảm mách bảo, Phạm Hành quay đầu lại.

- Chu Hiên Di đâu?

- Em tưởng cô ta đi đằng sau.

Tô Kiều Ân quay lại thì không thấy Chu Hiên Di đâu.

Trời mỗi lúc một tối, đường đi vào trong rừng cũng bị cây cối và bóng đêm bao phủ.

- Chúng ta có nên đi tìm…

- Không được, trước mắt ta phải về doanh trại. Em ấy cứng đầu như vậy có tìm được cũng không chịu về. Tôi không muốn cả ba đều gặp nguy hiểm. Đàn sói xám ở đây có tiếng hung dữ, sơ sẩy chút là có thể thành con mồi cho chúng ngay.

- Nhưng mà…

- Không nhưng nhị gì hết. Tôi nói em phải nghe.

Tô Kiều Ân ỉu xìu đi sau giáo quan Phạm, lúc lúc lại quay đầu nhìn vào trong rừng.

- Tôi biết em lo lắng cho em ấy. Tin tôi đi, em ấy không phải loại người dễ chết thế đâu.

- Thầy đừng cố trấn an em làm gì. Nếu thầy là một ngừoi có trách nhiệm cao thì đã không để cô ấy một mình trong rừng.

Phạm Hành cười khổ:

- Cứ xem như tôi nhát gan đi, nhưng em phải ghé tôi cùng trở về.

Trên đoạn đường sau đó hai người không giao tiếp với nhau một lời nào nữa.

Trở về đến doanh trại, trợ lý Lưu đã dẫn lớp một về đông đủ dưới sân.

Giáo quan Phạm ra lệnh đóng cổng doanh trại.

- Thầy! Lỡ như Hiên Di có về.

Phạm Hành vờ như không quan tâm, vẫn quyết định ra lệnh đóng cửa.

Tô Kiều Ân thật hết nói nổi với một người thầy mà cô ấy đã từng xem trọng. Lúc này cô thất vọng về anh hơn bao giờ hết.

Phạm Hành đi lướt qua người Tô Kiều Ân vào trong, mắt sắc lẹm nhìn tên trợ lý:

- Giải thích đi, tại sao không theo con đường đã định?

- Tại vì… tôi nghe thấy tiếng súng ở đoạn đường đó. Sợ môn ngược chưa chuẩn bị chiến đấu nên tôi đưa họ đi đường khác.

Một vài binh sĩ cũng lên tiếng:

- Phải đó thầy, em cũng nghe thấy.

- Các em im lặng hết cho tôi! Đã trang bị đầy đủ như vậy đáng lẽ tâm trí phải luôn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nghe thấy tiếng súng phải vào cuộc lỡ như thượng tướng ở đấy thì thế nào? Mọi người thật sự làm tôi rất thất vọng.

Bọn họ chỉ biết cúi đầu im lặng.

Phạm Hành lắc đầu mệt mỏi phẩy tay:

- Về nghỉ hết đi. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ dẫn đường.

…….

Tiếng tró tru vang vọng khắp cánh rừng.

Chu Hiên Di lần theo lối mòn đến trước một cửa hang. Rất có thể đó là hang sói.

Và cô cũng đang bị một đàn sói xám mắt đỏ trước cửa hang vây quanh.