Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Chương 21



Editor: Mộ

Từ khi bước vào phòng đến giờ, Tiểu Hắc chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của Tô Ly, có lẽ nó trốn kỹ quá hoặc cũng có thể là do thiếu ánh sáng nên cô không nhận ra sự tồn tại của nó.

Bây giờ cô nghĩ lại, chính nó đã đưa mình đến đây.

Cô thực sự quên mất đây là một con chó có lòng trung thành vô cùng cao cả. Chủ nhân của nó ở đâu thì nó sẽ ở đó.

Tiểu Hắc ngồi xổm ở đó thi thoảng chớp chớp mắt, phần lớn thời gian nó đều bất động và im lặng. Chứng tỏ nó đã được huấn luyện một cách bài bản.

“Có vẻ như nó đang canh chừng em.” Tô Ly không yên tâm. Cô nhìn nó một lúc lâu mới nói với chủ nhân của nó.

Người bên trên lại nổi lên dục vọng, cô cũng không biết phải làm sao để thỏa mãn anh. Hiệp thứ hai đã bắt đầu rồi, lần này anh làm chậm hơn lần trước, vừa di chuyển vừa để ý sắc mặt của cô.

Có vẻ anh rất thích hôn lên gương mặt của cô. Anh mổ một cái xuống phần tóc mai của cô sau đó lại chuyển sang hôn môi: “Em đừng lo, nó không ăn thịt em đâu.”

Anh cố tình chắn tầm mắt của cô, không để cô phân tâm và nhìn sang chỗ khác.

Có anh ở đây, cô không lo lắng về điều đó nhưng cô có một câu hỏi. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cô vẫn nói ra:

“Nó ở bên anh bao lâu rồi?”

“Trong một khoảng thời gian dài.”

“Từ khi anh còn độc thân đến bây giờ?”

“Anh vẫn luôn độc thân.”

Tô Ly nghĩ mình không nên hỏi như thế. Cô đổi cách hỏi khác: “Vậy lúc anh mang nó ra ngoài, tối nào nó cũng ngồi ở góc giường của anh sao?”

“Xem như thế đi.” Anh đâm một cái vừa sâu vừa mạnh như sắp chạm đến trái tim cô. Anh đột nhiên dừng lại, và hỏi: “Em ghen à?”

Giọng cô nhỏ dần: “Ai ghen với chó chứ.”

Anh áp sát chóp mũi vào cô, hơi thở nóng rực phả lên đó. Anh nhìn cô và khẽ cười: “Vậy sao em lại hỏi cái này?”

Cô cảm thấy khó xử hồi lâu, sau đó cô đột nhiên ôm chặt lấy anh và hỏi: “Nó đang nhìn em chằm chằm, nó chưa thấy phụ nữ bao giờ sao?”

Anh bị câu hỏi đột ngột này làm choáng váng. Anh nghĩ một chút đành dừng lại, lau phần tóc bết dính vì mồ hôi nóng hổi trên trán của cô. chắc là do vận động nên mới toát ra. Anh biết vừa nãy mình hơi tàn nhẫn, nhiều lúc anh không kiềm chế được, suýt nữa khiến cô đập đầu vào thành giường.

Cô không cần nói anh cũng biết ý nghĩa đằng sau lời nói của cô là gì.

Anh nghĩ một lát và cảm thấy phải thẳng thắn với cô: “Em là người đầu tiên anh đè lên giường. Em nói xem nó đã từng nhìn thấy chưa?”

Đây là lần đầu tiên? Khác hoàn toàn với dự đoán của cô.

Anh biết cô đang suy nghĩ cái gì. Anh bấm vào da thịt trên eo cô rồi bóp nhẹ: “Trong câu nói có hàm ý khác, em cứ vòng vo để hỏi chuyện này thôi sao?”

“Ừm.”

“Sau này em đừng hỏi như thế nữa.”

Cô tưởng anh khó chịu nên không quay lại chủ đề đó nữa.

Anh bổ sung thêm: “Nếu em muốn hỏi thì hỏi thẳng, anh sẽ trả lời.”

Vừa rồi cô cảm thấy hơi ảm đạm nhưng ngay lập tức đã trở lên tươi tỉnh. Cô chạm lên ngực anh, vừa hay sờ đến một vết sẹo nông, cô vừa vuốt ve vừa hỏi: “Anh còn cảm giác gì không?”

“Đã lâu thế rồi, em tưởng anh là thuỷ tinh à?” Anh cười: “Cảm giác thì có đấy, ngay khi em chạm vào nó.”

Cô liên tục bị anh trêu chọc, cả trái tim và cơ thể đều bị anh chiếm mất. Sau khi ngọt ngào qua đi, cô cố ý hỏi: “Anh biết nói chuyện như thế chắc ngày xưa tán tỉnh con gái hơi nhiều nhỉ?”

“Không.”

“Thế anh đã từng thích…”

Anh đột nhiên vùi đầu vào ngực cô phá vỡ âm tiết cuối cùng trong giọng nói của cô thay vào đó là những tiếng rên rỉ yếu ớt.

Cuối cùng khi anh ngẩng đầu lên, cô không biết mình vừa nói đến đâu. Cô định vươn tay đẩy anh ra nhưng đã đổi thành ôm lấy mặt anh và chuyển sự chú ý sang một chuyện khác.

Một lúc lâu sau, khi ý thức để mặc cho cơ thể chìm nổi, anh lại áp lên người cô và thì thầm vào tai cô: “Bây giờ là em.”

Tô Ly không hiểu, hoặc có lẽ cô không nghe thấy. Cơ thể mềm mại như con mèo nhỏ nép vào ngực anh, không biết từ lúc nào cô ấy đã trở thành khúc xương khảm vào trong đó.

Vừa rồi họ vận động mạnh bị toát mồ hôi nên đã tắt lò sưởi ấm trong phòng từ lâu. Bây giờ, giữa mùa đông lạnh giá hai người ôm nhau nằm trong chăn, anh sợ cô ngã xuống nên dành cho cô gần hết diện tích của chiếc giường.

Sau đó, cô thật sự rất mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Còn anh vẫn mở mắt và không hề buồn ngủ. Anh nhìn khuôn mặt thoải mái khi đang say giấc của người phụ nữ trong lòng như thể được trở về đêm hôm qua hay là vô số đêm trước khi bình minh hửng nắng.

Gương mặt này không hề xa lạ với anh.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh được gặp lại cô và họ còn cùng ngủ chung trên một chiếc giường.

Anh thở dài. Ôi, mình nên trân trọng khoảnh khắc này và đặt lên trán cô ấy một nụ hôn.

Tô Ly tỉnh dậy lúc bốn giờ sáng, có lẽ bởi vì cô ngủ trong một không gian quá chật chội nên cô vừa trở mình đã phải đối mặt với người đàn ông phía sau.

Bên ngoài cửa sổ vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn chẳng có chiếc xe nào đi qua nhưng có một giọng nói loáng thoáng ở dưới lầu, chắc là người trực trong nhà trọ.

Giấc ngủ của Lăng Diệu rất nông, khi cô vừa động đậy anh đã tỉnh lại.

Hai ánh mắt đối diện nhau, anh bình tĩnh và cười hỏi: “Không ngủ được à?”

Cô xoa bụng: “Em hơi đói.”

Anh đặt lên tay, xoa cái bụng mịn màng và bằng phẳng của cô vài lần rồi hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Cô nhớ lại một vài cửa hàng mà cô để ý khi đi dạo trên phố đêm qua, cô nói: “Cái gì cũng được, em muốn ăn nhiều một chút.”

Cô đã tiêu hóa hết tất cả những gì cô ăn tối hôm qua và bây giờ cô thực sự khó chịu vì cái bụng trống rỗng.

Anh biết cảm giác đó, anh ôm cô chặt hơn và nói: “Hơn một tiếng nữa mấy tiệm bán đồ ăn sáng mới mở cửa. Em ngủ thêm một lát đi.”

“Chúng ta sẽ đi ngay khi chúng ta thức dậy à?”

“Dậy thì đi luôn.”

Cô lại ôm anh.

Cô nhắm mắt một lúc vẫn chưa buồn ngủ, cô chợt nhớ ra thứ cứ lấp ló ở cuối giường. Quả nhiên nó vẫn còn ở đó.

Những tia sáng yếu ớt lọt vào qua khung cửa sổ. Tiểu Hắc uể oải nằm trên mặt đất trong góc căn phòng. Tấm rèm cửa sổ sát đất phủ lên người nó, nó ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

Tô Ly thấy kỳ quái bèn hỏi: “Tại sao cả đêm mà nó không động đậy tí nào vậy?”

Anh đè đầu cô lại, thân dưới bắt đầu rục rịch và chạm vào người cô: “Muốn động à?”

Sau khi hồi tưởng lại, cô chủ động nghênh đón: “Em biết rồi, đều do anh quyết định.”

Anh bực bội thở dài và lật người lại, ngay sau đó một cuộc vận động mạnh mẽ lại bắt đầu.

Khi họ tỉnh lại, bầu trời bên ngoài khung cửa sổ đã sáng được một nửa rồi.

Tiểu Hắc phát ra những âm thanh ư hử. Nó đã đợi trước giường của chủ nhân từ rất lâu như thể đó là một thói quen.

Tô Ly vùi mình trong đống chăn, cô hỏi Lăng Diệu: “Có phải nó đói không? Tối qua nó không ăn gì cả.”

Anh nói: “Anh ăn cả đêm nhưng anh vẫn đói đấy.”

Cô buồn bực đánh anh một cái nhưng cô phát hiện thân thể anh rất cứng giống như đao thương bất nhập vậy.

Tô Ly ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo, anh thấy thế thì ra lệnh cho Tiểu Hắc: “Đi, chờ ở cửa.”

Tiểu Hắc phản ứng rất nhanh, nó ngoan ngoãn vẫy đuôi đi ra cửa.

Tô Ly không khỏi bật cười: “Nó biết nghe lời thật đấy.”

Anh tự hào nói: “Là của anh thì phải nghe lời anh.”

Cô nghĩ đến sự điên cuồng đêm qua rồi tự hỏi liệu trong câu nói đó của anh có bao gồm cả cô không? Nhưng cô chỉ nghĩ về nó chứ không hỏi.

Quần áo bị vứt rất xa, cô không với tới. Cô hơi mệt khi phải cúi xuống nên đã than thở: “Cái ván giường này cứng quá.”

Anh đang mặc quần và bỏ vài thứ vào trong túi. Anh quay người lại và nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Cô đang cài cúc áo thì nghe thấy hai chữ “lần sau”, cô đột nhiên ngừng lại và hỏi: “Chú ý cái gì?”

Anh vội vàng giúp cô nhặt quần áo vương vãi trên sàn, đến bên mép giường và nhìn cô chằm chằm: “Cho em nằm trên.”

Tầng dưới của nhà trọ vẫn như lúc cô đến nhưng có một điểm khác biệt rất lớn đó là tâm trạng của Tô Ly đã thay đổi.

Lúc đi bộ, cô luôn theo sát anh, anh cũng tự nhiên nắm lấy tay cô. Còn Tiểu Hắc đi ở phía bên kia của anh, thỉnh thoảng nó sẽ chạy sang chỗ Tô Ly.

Đôi bạn trẻ hôm qua không ngồi ở quầy lễ tân nữa thay vào đó là một ông chú trung niên. Có lẽ họ luân phiên nhau trực.

Tô Ly kể cho anh nghe về những gì đã xảy ra đêm qua, thay vào đó anh chỉ hạ thấp vành nón của cô và nói, “Ở đâu cũng có những người như vậy. Em cẩn thận là được. Có thể do em xinh quá.”

Tuy anh nói rất nghiêm túc nhưng Tô Ly nghĩ anh rất khéo mồm khéo miệng, hoá ra những bộ mặt trước kia đều là giả vờ.

Sau khi ra khỏi quán trọ, họ rẽ sang bên trái. Ở đó có nhiều cửa hàng vẫn đang đóng cửa và một cửa hàng bán đồ ăn sáng mới mở ở ngã tư phía trước.

Khi hai người vừa đến cửa hàng và ngồi xuống, Tô Ly đã gọi một bát cháo và bánh tiêu.

Lăng Nghiêu hỏi: “Một chén đậu hũ non?

“Quán này có ngon không?” Cô hỏi.

Chủ quán cướp lời: “Ngon lắm, nó là món tủ cửa hàng.”

Lăng Diệu: “Cho tôi hai cái bát.”

Ông chủ hỏi: “Ngọt hay mặn?”

Tô Ly: “Mặn.”

Lăng Diệu nói: “Tôi cũng mặn.”

Ông chủ xác nhận lại một lần nữa, Lăng Diệu phải trả tiền tại chỗ. Anh móc chiếc ví từ trong túi ra.

Tô Ly thật sự cho rằng anh không cần dùng đến ví.

Cô ngồi đối diện và chờ đợi trong sự nhàm chán. Điện thoại gần như đã hết pin rồi nên cô háo hức nhìn anh.

Lúc anh mở chiếc ví ra, Tô Ly nhìn thấy Lăng Diệu có vẻ hơi sửng sốt, nhưng anh nhanh chóng rút tiền sau đó đóng lại rồi đặt xuống ngăn bàn. Lúc thối tiền, anh cũng nhét vào bên dưới, không cho cô nhìn nữa.

Tô Ly không nhìn rõ nhưng có lẽ cô cũng hiểu tại sao lúc đó anh dừng lại vì trong ví có một tấm ảnh nhỏ.

Đó là ai, cô cúi đầu và tự hỏi.

Nó vụt qua quá nhanh, có lẽ chỉ trong một giây ngắn ngủi.

Là anh sao? Không thể nào, nếu thấy chính mình anh sẽ không phản ứng mạnh như thế.

Cô vẫn nhớ những gì anh nói đêm qua, chỉ cần cô hỏi, anh sẽ trả lời.

Nhưng hành động vừa rồi của anh rõ ràng là đang giấu giếm. Cô đột nhiên đặt câu hỏi chính là một hành động không hề sáng suốt.

Làm gì có ai không có bí mật? Cô cũng có. Cô chưa bao giờ nói với anh về trong cuộc sống hiện tại và công việc hàng ngày của cô một cách đàng hoàng.

Một khi họ đã có tình cảm với nhau, quả nhiên mối quan hệ đó sẽ trở nên muôn hình vạn trạng.

Cô không nghĩ nhiều, ngoài mặt cũng không tỏ ra nghi ngờ. Trong cửa hàng càng ngày càng có nhiều khách, hai người bình tĩnh ăn xong bữa sáng.

Sau khi ăn xong họ không lập tức rời đi mà đợi Tiểu Hắc ăn no rồi mới ra khỏi cửa hàng và tiếp tục đi dạo trên phố.

Lăng Diệu đưa cô đến một gara ở gần đó, ông chủ nhận ra anh. Mặc dù ông nói bằng giọng địa phương nhưng quá trình thương lượng diễn ra rất suôn sẻ. Ông nói không cho thuê xe một chiều nhưng là anh thì không thành vấn đề.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc mô tô địa hình được đẩy ra. Trông nó có vẻ mới đến bảy phần.

“Được chứ?” Ông chủ hỏi.

Lăng Diệu nhìn tổng thể và nói: “Không thành vấn đề.”

Ông chủ còn đảm bảo: “Lần trước tôi có đổ xăng rồi, chắc chắc sẽ đủ để đi đường dài.”

Tô Ly chưa bao giờ ngồi xe này, đặc biệt cô nghĩ đi trên tuyết sẽ rất nguy hiểm, cô không tin nên hỏi anh: “Anh lái được không?”

Ông chủ tiếp lời: “Cô là bạn gái của cậu ấy phải tin tưởng cậu ấy. Đường dốc cậu ấy còn lái được thì tại sao không thể lái được đường bằng phẳng chứ.”

Tô Ly không thể cãi lại được. Cô dứt khoát im lặng và ngầm thừa nhận.

Lăng Diệu mỉm cười với cô. Anh tiến lên trước, sau đó đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm duy nhất.

Tô Ly cởi cái mũ len ra, mái tóc bù xù và thê thảm đến mức không dám nhìn thẳng. Anh nín cười kéo cô về phía trước, thuận thế giúp cô vuốt lại rồi cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho cô.

Tô Ly cài nút rồi ngồi vào ghế sau, bởi vì đệm ghế chìm ở giữa nên cô bị nghiêng về phía trước khiến cô phải dùng hai tay ôm lấy eo anh.

Tiểu Hắc cũng biết mình sẽ đi đâu. Nó tỏ ra rất có kinh nghiệm nhảy lên phía trước xe và nằm rạp xuống đó để tránh việc vô tình bị trượt xuống.

Lăng Diệu điều chỉnh tư thế cho nó, sau đó quay đầu hỏi người phía sau: “Sẵn sàng chưa?”

“Được rồi.”

“Đi nào.”

Chiếc xe khởi hành và chạy dọc theo con đường của thị trấn về những ngọn núi ở phía xa.

Tô Ly quay lại nhìn thị trấn Lưu Trì ở phía sau bọn họ đã càng ngày càng nhỏ, cho đến khi cô không thể nhìn thấy nữa.

Cô hoàn toàn không biết gì về con đường này nên cô chỉ có thể đặt niềm tin vào anh.

Ở những nơi có cư dân tham gia giao thông, phần lớn tuyết trên đường đều tan hết nhưng ở những con đường vắng vẻ vẫn còn xuất hiện một số đống tuyết.

Lăng Diệu nhanh chóng làm chủ được tốc độ của chiếc xe, đôi khi anh lái rất nhanh nhanh và đôi khi lại lái rất chậm nhưng Tô Li cảm thấy anh như thể đang chạy đua với thời gian.

Gió dữ dội hất tung mái tóc của cô, giọng nói của Tô Ly cũng bị gió cản lại: “Anh chạy chậm một chút.”

“Em lạnh à?” Anh hỏi.

Cô không lạnh. Anh chắn trước mặt cô, người bị lạnh là anh mới đúng.

Cô vừa lên tiếng đã bị cơn gió chặn họng. Cô chỉ có thể nói to hơn: “Gió lớn quá, lúc về anh sẽ bị cảm đấy.”

Anh nói: “Đừng lo lắng về chuyện đó.”

Một lúc sau, anh quay đầu lại và gọi cô: “Tô Ly.”

Anh gọi tên cô khiến cô có một cảm giác anh định nói gì đó rất nghiêm túc.

“Có chuyện gì sao?” Cô cố gắng tiến sát tai anh để nói chuyện nhưng lại chạm vào vành tai lạnh cóng của anh.

Anh sợ gió thổi làm bay mất mũ nên anh không đội bất cứ thứ gì trên đầu.

Cô lấy tay phủ lên tai anh và giúp anh che chắn thật kín.

Anh không quan tâm đến điều này. Anh nói tiếp: “Một lát nữa, bất kể em nghe thấy gì hay nhìn thấy gì cũng đừng phát ra tiếng. Em chỉ cần ngồi trong xe và không cần làm gì cả, biết chưa?”

Tô Li ngẩn người, cô không hiểu gì cả: “Tình huống gì thế?”

Anh nhắc lại: “Em không cần biết, chỉ cần nhớ những gì anh nói là được.”

Đầu óc cô vẫn đang mơ hồ nhưng không lâu sau cô đã thực sự hiểu ra.