Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Chương 35



Editor: Mộ

Tô Ly đẩy anh ra nhưng người trước mặt vẫn không nhúc nhích.

Thấy cánh cửa sắp bị mở ra, cô không có thời gian suy nghĩ lung tung, nhanh chóng kéo Lăng Diệu đến phòng ngủ bên cạnh và đẩy anh ra sau cánh cửa.

Lăng Diệu thụ động tiếp nhận mọi sự sắp đặt của cô. Anh bị ép vào một khoảng không gian nhỏ, anh không khỏi mỉm cười: “Có chắc là em muốn anh trốn ở đây mãi không?”

“Mẹ em chỉ đến một lúc thôi, chẳng bao lâu nữa bà ấy sẽ về.” Cô dịu dàng dỗ dành anh như dỗ dành một đứa trẻ: “Anh cố chịu đựng một chút, đừng ra ngoài. Chuyện này quá đột ngột, em sợ mẹ chưa chuẩn bị tâm lý.”

Khi họ đang nói chuyện có một giọng nói truyền đến từ huyền quan: “Ly Ly!”

Tô Ly chớp mắt nhìn anh rồi vội vàng ra ngoài.

Cô bước đến phòng khách với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến đây?”

“Mẹ tình cờ đi ngang qua, mẹ định mang cho con một ít đồ. Nhìn thấy xe của con ở dưới nhà nên mẹ biết con về rồi.”

Uông Mỹ Di cúi đầu thay giày, trong tay xách một cái túi lớn, Tô Ly vội vàng nhận lấy nó.

Cô lại nhân cơ hội nhìn về phía tủ giày. Cũng may lúc nãy anh đến, cô thuận tay nhét giày của anh vào tủ nên mới không bị lộ.

Uông Mỹ Di sẽ không kiểm tra tủ giày. Sau khi vào nhà, bà đi loanh quanh giữa phòng khách và nhà bếp, hết ngó đông rồi lại ngó tây. Sau đó bà bắt đầu cằn nhằn về vấn đề vệ sinh và thói quen sinh hoạt của cô.

Đến tận khi hết chuyện để chê bà mới ngồi xuống ghế sô pha và bảo: “Đây là thuốc bổ mà mẹ nhờ một người bạn mang từ nước ngoài về. Cuộc sống của con chẳng có tiết tấu gì cả. Bao nhiêu chất dinh dưỡng đã bay sạch rồi. Con phải thường xuyên bồi bổ cơ thể, tối nay bắt đầu uống đi.”

Tô Ly đồng ý từng vấn đề, không dám nói nhiều với bà.

Thấy cô lơ đễnh, Uông Mỹ Di hỏi: “Ăn tối chưa?”

Tô Ly: “Ăn rồi.”

“Ăn bên ngoài?”

“Ừm.”

Uông Mỹ Di thở dài, sau đó bà mò trong cái túi của mình và lấy ra một hộp giữ nhiệt: “Mẹ biết con ăn bên ngoài không đủ no nên hầm cho con một ít thịt, nhân lúc còn nóng thì ăn vài miếng đi.”

Tô Ly hơi khó xử, biết rằng bà sẽ không về ngay nên chỉ có thể nhắm mắt nghe lời.

Uông Mỹ Di đi vào bếp lấy đũa, sau đó ngồi vào bàn nhìn cô ăn. Thỉnh thoảng bà lại hỏi về độ mặn ngọt của hương vị và lần sau cô muốn ăn gì.

Tô Ly lặng lẽ trả lời, nhưng lúc nào cũng vô tình liếc về phía phòng ngủ. Độ mở rộng của cánh cửa vẫn không hề thay đổi, anh vẫn trốn sau cánh cửa đó và có lẽ anh cũng đang nhìn cô thông qua khe cửa nhỏ.

Nghĩ đến đó, cô lập tức ngồi thẳng lưng nhưng không tránh được hơi sốt ruột. Cô không biết có nên nhân cơ hội này để nói ra chuyện đó không.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, một giây sau cô đã thông suốt và cảm thấy mình nên chọn một thời điểm thích hợp khác, tốt nhất là trong vài ngày tới.

Cô đang âm thầm tính toán và chậm rãi nhai miếng thịt trong miệng, Uông Mỹ Di đột nhiên chuyển sang chủ đề khác: “Con còn nhớ lần bác sĩ Trương lần trước không?”

Suýt chút nữa Tô Ly đã bị nghẹn, cô cúi đầu ho khan vài tiếng rồi mơ hồ nói: “Bác sĩ nào?”

Uông Mỹ Di hận không thể rèn sắt thành thép: “Con gặp một lần rồi mà không để ý à? Con muốn mẹ tức chết đúng không?”

Tô Ly không dám khiến bà tức giận, cô sờ chóp mũi và nói: “Con nhớ ra rồi.”

Uông Mỹ Di hừ một cái rồi bảo: “Con có muốn biết người ta đánh giá con thế nào không?”

Tô Ly cảm thấy đau đầu. Cô không muốn biết chút nào, đặc biệt hơn là cô không muốn người đang trốn trong phòng ngủ nghe thấy.

Nhưng trong thâm tâm cô biết rõ đứng ở đó có thể nghe thấy tất cả mọi thứ họ nói ở trong phòng khách.

Cô không nói gì, Uông Mỹ Di tự động tiếp tục: “Người ta nói với mẹ con vừa xinh đẹp lại có khí chất tốt. Trông có vẻ hào phóng và có năng lực. Có lẽ hai đứa sẽ hợp nhau đấy. Nếu con thấy cậu ta không tệ, bây giờ mẹ có thể cho con thông tin liên lạc của cậu ấy…”

Tô Ly khẽ ngắt lời: “Mẹ, con đã nói là con không cần rồi mà.”

“Sao lại không cần nữa?” Uông Mỹ Di vừa nói xong mới kịp thời phản ứng lại: “À, lần trước con nói con tìm được rồi? Tìm được người đó rồi chứ? Con không thèm nói tên cũng không dẫn người ta đến gặp mẹ, mẹ thấy con đang lừa mẹ vì ngại cân nhắc đến vấn đề cá nhân đúng không?”

Uông Mỹ Di càng nói thì giọng càng to. Tô Ly vội vàng nuốt nước bọt, để đũa sang một bên và rút khăn giấy ra lau miệng.

Cô đè thấp giọng năn nỉ “Mẹ nói nhỏ một tí được không?”

Uông Mỹ Di không hiểu ý đồ của cô, bà còn tiếp tục nói: “Con cũng biết phải nói nhỏ sao con không biết chủ động gì thế.”

Tô Ly thở dài. Cô không biết tại sao mình lại vướng vào vấn đề này, xem ra hôm nay cô phải cho bà một câu trả lời hẳn hoi.

Phải nói thế nào thì mới tốt nhỉ?

Cô đứng dậy bảo đi vệ sinh. Khi cô đi ngang qua phòng ngủ cô nhìn vào trong, nhưng đến gần thì không thấy gì, cánh cửa đã chặn lại mọi thứ ở phía sau.

Cô không biết anh đang nhìn gì, hay đang nghĩ gì về những điều họ vừa nói lúc nãy, cô hy vọng anh không nghĩ nhiều.

Uông Mỹ Di thấy cô cố ý né tránh, bà bình tĩnh lại không nói nữa, vì nói nhiều sẽ khiến cô thấy phiền. Bà cất đồ ăn thừa vào tủ lạnh, sau đó vào phòng tắm.

Tô Ly đang rửa tay thấy mẹ đi vào không khỏi kinh ngạc, nghĩ đến người bên cạnh chỉ cách họ một căn phòng, cô nuốt nước miếng và hỏi: “Sao vậy?”

Uông Mỹ Di không đề cập đến chuyện vừa rồi. Sau khi bước vào, bà ấy đi vào góc tường và nói: “Sàn bếp của con bẩn quá. Mẹ tìm cây lau nhà để lau qua vài lần.”

Tô Ly cảm thấy tinh thần không yên ổn. Cô tránh vào trong nhường đường cho bà đi ngang qua để tìm chổi lau nhà.

Phòng tắm rất nhỏ, Uông Mỹ Di tìm được cây chổi lau nhà ở trong góc cửa, sau đó bà kéo cánh cửa ra vừa định ra ngoài nhưng mới ngẩng đầu lên đã thấy một người đứng ngay tại đó, bà lập tức kinh hãi.

Bà trợn tròn mắt ngạc nhiên, không nói được mạch lạc: “Cậu… Đây… là ai?”

Tô Ly đang lau tay, cô cũng hoảng hốt không hề nhẹ. Vội quay người bước ra ngoài thì thấy Lăng Diệu đang đứng thẳng ở cửa, ánh mắt thận trọng rơi lên người mẹ cô sau đó lại quay sang cô.

Anh hơi gật đầu với vị trưởng bối ở ngay cửa và mím môi chào hỏi: “Chào dì, cháu là Lăng Diệu.”

Uông Mỹ Di há miệng, đứng hình vài giây. Sau đó bà lại nhìn con gái và hỏi: “Cậu ta là ai?”

Tô Ly không ngờ anh sẽ đi ra như thế này, nhưng sự việc đã đến nước này cũng không cần phải giấu giếm. Cô dứt khoát ngẩng đầu lên và thừa nhận: “Mẹ, anh ấy là người của con nói với mẹ.”

Một phút sau.

Cả ba người từ cửa phòng tắm chuyển đến phòng khách.

Hai bên nhìn nhau, bầu không khí ngượng ngùng và tĩnh lặng.

Tô Ly pha cho mỗi người một tách trà. Cô đặt nó xuống bàn và thầm cầu nguyện cho bầu không khí này nhanh chóng dịu lại.

Uông Mỹ Di đã quan sát anh rất lâu. Bà ấy mở miệng trước, giọng điệu đầy khách sáo: “Cậu nói tên cậu là Lăng Diệu?”

Lăng Diệu gật đầu: “Vâng.”

Tô Ly lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Lăng Diệu, liếc xéo anh và mỉm cười như đang cổ vũ.

Anh nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay của mình và xoa xoa vài lần để cô bớt căng thẳng.

Uông Mỹ Di nhìn thoáng qua hành động nhỏ giữa hai người, trong lòng âm thầm theo dõi nhưng ngoài mặt không khỏi nghiêm túc. Bà tiếp tục hỏi: “Hai đứa quen nhau thế nào?”

Tô Ly nói trước: “Lần trước ở trên núi, anh ấy cứu con. Bọn con ở cùng nhau vài ngày.”

Uông Mỹ Di nghi ngờ: “Cứu con?”

Tô Ly chưa bao giờ nhắc đến chuyện tai nạn lần đó nên cô không biết phải giải thích thế nào. Sau khi cô siết chặt tay, Lăng Diệu nói: “Cô ấy bị lạc, chiếc xe lao xuống rãnh, bọn cháu tình cờ nhìn thấy nên đã giúp đỡ một chút.”

Sau khi Uông Mỹ Di biết được điều đó, bà gật đầu tỏ vẻ tươi cười: “Đó là duyên phận, thế cháu làm nghề gì?”

Vấn đề mấu chốt đã đến, Tô Ly đã tưởng tượng nhiều lần nhưng cô không biết nên giải thích thế nào mới ổn. Người trong cuộc thì khiêm tốn trả lời: “Cháu làm việc cho một bộ phận của cục cảnh sát.”

Uông Mỹ Di vô cùng ngạc nhiên nhưng bà ấy càng có hứng thú để hỏi thêm: “Cụ thể là bộ phận nào?”

Lăng Diệu không do dự trả lời: “Phòng chống ma túy ạ.”

Tô Ly không ngờ anh cứ thế mà nói thẳng ra, không hề do dự cũng không hề dừng lại như thể anh biết rõ đối phương đang muốn hỏi gì.

Uông Mỹ Di hơi lúng túng, bà xác nhận lại lần nữa: “Thuộc bên văn phòng sao?”

Lăng Diệu vuốt ve bàn tay của cô và nói: “Cháu làm việc bên ngoài.”

“Bên ngoài à.”Uông Mỹ Di nhắc lại sau đó bà lại hiểu ra: “Đi thăm dò ma túy sao?

Lăng Diệu nhẹ giọng nói: “Cháu cũng đến chỗ của đối phương để thăm dò.”

Lúc này Uông Mỹ Di vẫn thấy thắc mắc nhưng lát sau bà mới hiểu anh có ý gì nên tạm thời không bình luận gì cả. Bà cúi đầu cầm tách trà lên miệng thổi.

Tô Ly cảm thấy không ổn nên ngắt lời: “Mẹ, hiện tại anh ấy đang giải quyết một vụ án lớn. Con muốn chờ vụ án kết thúc rồi cho hai người gặp nhau.”

Uông Mỹ Di không đáp lại. Hình như bà ấy đang suy nghĩ nên đã coi những gì Tô Ly nói như là không khí.

Tô Ly càng ngày càng bất an.

Đúng lúc đó, Lăng Diệu đã phá vỡ bầu không khí, anh nghiêm túc nói: “Thưa dì, mặc dù cháu quen Tô Ly chưa được bao lâu nhưng cháu đã biết cô ấy từ lâu rồi. Cháu ở bên cô ấy không phải là suy nghĩ nhất thời. Mong dì yên tâm về điều đó.”

Uông Mỹ Di ngẩng đầu, bà kinh ngạc nói: “Sao cậu biết nó từ lâu được?”

Lăng Diệu nhìn đối phương: “Từ ba của Tô Ly ạ.”

Quả nhiên Uông Mỹ Di lại ngẩn người. Bà đặt cái tách trà xuống, dùng ánh mắt để xác nhận với Tô Ly.

Tô Ly nhẹ nhàng gật đầu.

Ngay sau đó, vì thấy thái độ của Lăng Diệu quá thẳng thắn, cô cũng dứt khoát giải thích với mẹ về mối quan hệ ngày xưa của ba với cảnh sát.

Uông Mỹ Di nghe hết tất cả thì lắp bắp nói: “Hoá ra là như vậy.”

Bà gật đầu. Mặc dù bà không nói gì cả nhưng trông bà có vẻ rất buồn, có lẽ chuyện đó đã khơi dậy nỗi đau trong lòng bà.

Đợi bà điều chỉnh tâm lý, bà lại hỏi về gia đình Lăng Diệu. Anh trả lời từng câu một và thẳng thắn nói bây giờ anh chỉ có một mình.

Uông Mỹ Di đã hiểu tường tận, bà muốn hỏi tiếp nhưng thấy không còn gì để hỏi. Bà nhìn đồng hồ rồi nói mình phải về bệnh viện. Sau đó bà đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tô Ly thấy bà hỏi xong nhưng không nói gì. Cô vô cùng thấp thỏm bèn đòi tiễn bà xuống dưới.

Uông Mỹ Di không từ chối. Có lẽ bà cũng muốn nói chuyện riêng với con gái. Lúc bà ra đến cửa, bà quay lại bảo Lăng Diệu: “Cậu Lăng cứ ở đây một lát đi. Tô Ly thường ở một mình nên tôi cũng không yên tâm lắm.”

Lăng Diệu lịch sự trả lời: “Chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của cháu.”

Tô Ly thấy họ khách sáo như thể đang cố ý kéo dài khoảng cách. Cô nhanh chóng đẩy mẹ về phía thang máy để xuống dưới lầu.

Khi cửa thang máy đóng lại, bóng dáng của Lăng Diệu cũng biến mất. Trong không gian chật hẹp, họ lại khôi phục hình thức sống chung giữa hai mẹ con như bình thường.

Uông Mỹ Di nhìn vào cánh cửa thang máy và nói với giọng điệu nghiêm nghị: “Con thực sự hiểu cậu ta sao?”

Lúc Tô Ly ra ngoài, cô quên cầm theo áo khoác, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng nên bây giờ cô phải vòng tay ôm lấy cơ thể của mình vì lạnh. Cô không khỏi than thở: “Vừa rồi mẹ hỏi nhiều quá. Nghe cứ như đặc biệt nhắm vào anh ấy vậy.”

Uông Mỹ Di nói: “Mẹ chỉ hỏi vài câu bình thường, người mẹ nào cũng hỏi như thế.”

Bà vừa nói vừa quay đầu nhìn con gái, “Bây giờ con đã quay khuỷu tay ra bên ngoài, trông con thế này mẹ có nói cái gì con cũng không nghe lọt tai đúng không?”

Tô Ly nghe xong dường như đã có kết luận. Cô vội vàng sửa lại thái độ, trìu mến khoác tay mẹ cô và hiếm khi làm nũng: “Mẹ cũng thấy anh ấy rồi, nếu mẹ đồng ý thì con cũng nói dễ nghe thôi mà.”

Uông Mỹ Di không mắc bẫy vì điệu bộ này của cô: “Trước kia con giấu giếm vì con biết mẹ sẽ không đồng ý à?”

Đương nhiên, Tô Ly không thể bám theo lời bà vì cô sợ mình sẽ đuối lý. Cô bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Con muốn đợi thời cơ chín muồi sẽ cho mẹ gặp anh ấy.”

“Hôm nay không phải cơ hội đó sao?”

Tô Ly biết mình không thể tranh cãi về điều đó nữa, cô đành phải nhượng bộ và nói nhỏ: “Nhưng hai người cũng gặp nhau đấy thôi…”

“Đó là bởi vì cậu ta không muốn trốn.” Uông Mỹ Di lập tức vạch trần cô: “Chỉ cần nhìn cũng biết đó là chủ ý của con. Nếu hôm nay cậu ta thật sự trốn mẹ thì có lẽ cậu ta không phải là một người đàn ông có trách nhiệm.”

Tô Ly phản bác: “Là con bảo anh ấy trốn. Nếu anh ấy không muốn nói con sẽ không khiến anh ấy khó xử.”

Cô vừa dứt lời, thang máy đã đến tầng trệt. Họ ra khỏi thang máy và đi ra con đường nhỏ phía trước.

Uông Mỹ Di kìm nén rất lâu, đợi đến khi không có ai ở xung quanh bà ấy mới nói: “Nếu mẹ phản đối chắc chắn con sẽ không nghe lời mẹ. Mẹ biết con thích cậu ta nhưng cậu ta không có lai lịch hẳn hoi, con cũng không biết quá khứ của cậu ấy không thế nào. Mặc dù mới tiếp xúc một thời gian ngắn mẹ cũng thấy cậu ta rất trưởng thành và chững chạc nhưng mẹ khuyên con vẫn nên âm thầm quan sát một cách kỹ càng hơn.”

Tô Ly nhìn con đường phía trước, cô không hiểu ý bà: “Ý của mẹ là?”

Uông Mỹ Di nói: “Nghề nghiệp không thể phá huỷ một con người, ngược lại nó cũng không đại diện cho nhân cách của họ. Con hiểu không?”

Tô Ly được bà nhắc nhở cô mới tỉnh táo hơn một chút nhưng cô vội vàng gật đầu: “Con chắc chắn.”

Uông Mỹ Di nhìn cô: “Con chắc chắn cái gì?”

“Con muốn cùng anh ấy sống qua ngày.”

Một cơn gió đêm thổi qua, cơ thể cô run lên vì lạnh nhưng lời nói của cô thì vô cùng kiên định.



Khi Tô Ly quay lại một lần nữa, Lăng Diệu đã mở cửa cho cô.

Tô Ly xoa tay vào nhà. Cô thấy anh đi giày rồi thì sửng sốt: “Anh phải đi sao?”

“Ừ.” Vẻ mặt của anh hơi bình tĩnh và lạnh lùng, như thể anh bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện vừa rồi.

Cô đóng cửa lại và chặn trước cửa không thèm nhúc nhích: “Anh chờ em sao?”

Lăng Diệu gật đầu: “Anh muốn chào tạm biệt xong mới đi, em vào đi.”

Cô không nghe lời mà nhìn anh chằm chằm: “Anh không nói gì đã đi rồi, anh định tránh né chuyện gì chứ?”

Anh không trả lời thẳng thắn mà lảng sang chuyện khác: “Em cứ nói chuyện với mẹ là được rồi, bà ấy thực sự rất quan tâm đến em. Bà ấy làm tất cả mọi thứ đều vì em thôi.”

Cô gật đầu: “Ba em mất rồi, bà ấy là người duy nhất đối xử tốt với em. Bây giờ em hy vọng có thể tìm được một người đối xử tốt với mình như thế.”

Vốn dĩ anh đang cúi đầu nhưng bây giờ anh lại ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cô nói tiếp: “Trước đây, em đã từng tiếp xúc với những người đàn ông khác nhưng nói thật em không có cảm giác gì cả. Họ đối xử với em rất tốt, cũng rất quan tâm và chăm sóc em nhưng em vẫn không thích họ nên em chỉ có thể từ chối. Đối với em, việc tìm được một người em thích trong khoảng thời gian thích hợp nhất là một việc rất khó khăn nhưng bây giờ anh đã giúp em giải quyết vấn đề khó khăn ấy.”

Anh vẫn luôn nhìn thẳng, một dòng cảm xúc chợt loé lên trong ánh mắt nhưng anh không nói gì cả.

“Anh đã giải quyết xong vấn đề đó nhưng bây giờ anh vẫn bỏ đi?” Cô hỏi một cách bình tĩnh.

Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Đôi khi thích nhưng không thể đảm bảo một cuộc sống bình thường thì không đáng để nhắc đến.”

Nói xong, anh tiến lại gần định đẩy cô tránh khỏi cánh cửa.

Cô lùi lại phía sau và giữ chặt tay nắm cửa: “Anh nói đúng, thế nên em đã nói chuyện với mẹ xong rồi.”

Anh hơi khựng lại nhưng không ngẩng đầu: “Thật không?”

Cô kéo tay anh: “Em nói chúng ta sẽ kết hôn.”