Vén Bào

Chương 1: Tiểu Xuyên mặc sườn xám bị sờ chảy nước



Edit + Beta: Juri

Cuối mùa hè đầu mùa thu, một làn gió buổi sớm mang theo chút lạnh lẽo thổi vào trong căn phòng nhỏ.

Lan Tiểu Xuyên ngồi ở bên giường, tấm lưng trơn bóng phản chiếu lại một vạt ánh sáng màu vàng, thì ra là trên cửa sổ gỗ có dán một lớp giấy màu vàng nhạt, ánh vàng kim thuận theo xương cột sống của cậu lướt xuống đến bên eo, trải dài đến hoa văn hình hoa lê bên hông, càng khiến cậu có thêm vài phần kiều diễm.

"Cửu ca, đừng lười nữa." Lan Tiểu Xuyên xoay người, lấy mũi chân đá đá Alpha đang nằm trên giường. "Hôm nay phải đi đón người đấy."

Tay Thường Cửu từ trong chăn mò ra, lục lọi nắm lấy mắt cá chân trắng mịn của Lan Tiểu Xuyên, hơi dùng sức đem người kéo vào trong chăn.

Lan Tiểu Xuyên trầm tiếng cười hờn, cũng hùa theo nghịch ngợm với Thường Cửu đang trốn bên trong chăn. Náo loạn một hồi, cậu bỗng im lặng, tiện đà giận trách: "Cửu ca, đừng có sờ."

Thường Cửu vén chăn lên, đưa ngón tay dính đầy niêm dịch trong suốt lên môi liếm, liếm xong lại ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên, hôn hôn đôi môi hồng đào của cậu.

Lan Tiểu Xuyên thở hổn hển giãy dụa, ngón chân phấn nộn trượt ra khỏi đệm chăn, đá lung tung mấy lần tới nỗi không còn khí lực, ngã oặt trong lồng ngực Thường Cửu, giơ nắm đấm nện lên vai hắn.

"Hôm nay em làm sao vậy?" Thường Cửu hôn xong liền ôm cậu đứng dậy khỏi giường, khiến thân thể trần truồng đầy rẫy dấu hôn của Lan Tiểu Xuyên lộ ra bên ngoài, "Bướng bỉnh quá đấy."

"Hôm nay Cửu ca phải đi đón người, không thể làm lỡ thời gian." Lan Tiểu Xuyên đỡ cánh tay Thường Cửu, đi tới cạnh chiếc gương to đang được đặt ở một bên, nhíu mày sờ sờ bắp đùi của mình, "Lần sau đừng cắn chỗ này, lúc đi đau lắm."

Thường Cửu ôm cậu, đứng trước gương tách hai chân cậu ra, trêu ghẹo: "Cắn chỗ nào?"

Lan Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn Thường Cửu một cái, tức giận nói: "Chỗ nào anh cũng cắn."

Thường Cửu chỉ chăm chú xoa miệng huyệt đỏ sẫm của cậu, lôi ra một lượng lớn dâm thuỷ, sau đó lại hít sâu một hơi: "Ngày nào anh cũng ngóng cho kỳ động dục của em tới sớm một chút."

Lan Tiểu Xuyên thoát khỏi cánh tay Thường Cửu, chạy đến bên tủ quần áo cười cười, cầm một bộ sườn xám màu đỏ thẫm đi ra: "Tới luôn đi, Cửu ca, dù sao thì anh cũng không thể thực sự đánh dấu em."

Thường Cửu nghe vậy bèn nhíu mày bước tới, đặt Lan Tiểu Xuyên lên trên bệ cửa sổ giúp cậu mặc sườn xám.

Lan Tiểu Xuyên không khác với những omega bình thường khác là mấy, thân hình tinh tế, vòng eo mềm mại, tuyến thể sau gáy cũng xinh đẹp đến đáng yêu, cánh tay trắng mịn bị ánh sáng nhạt của buổi sớm chiếu lên trông gần như trong suốt. Thường Cửu kéo làn váy sườn xám xuống, khiến cho màu vàng nhạt của ánh nắng ban mai dần bò lên trên chiếc sườn xám có thêu hình hoa mân côi. Lúc kéo đến bắp đùi hắn chợt ngừng lại, đầu ngón tay dọc theo rãnh đùi của Lan Tiểu Xuyên, trượt vào nơi sâu xa.

"Cửu ca!" Lan Tiểu Xuyên cuống lên, quay đầu xấu hổ mắng Thường Cửu, dịch thể sền sệt thuận theo bắp đùi mềm mại uốn lượn mà chảy xuống, "Không còn thời gian đâu."

Thường Cửu đột nhiên ôm cậu lên, hàm răng cắn lấy làn da sau gáy Lan Tiểu Xuyên, hô hấp dồn dập thêm mấy phần. Cả người Lan Tiểu Xuyên cứng đờ, hai đầu gối mềm nhũn, tin tức tố có mùi hương hoa lê mà hồi nhỏ Thường Cửu thích nhất chợt lan tỏa khắp cả căn phòng.

"Đừng sợ, tôi chức chắn sẽ chờ thời kỳ động dục của em đến mới đánh dấu em." Thường Cửu khàn giọng cười, giúp cậu chỉnh lại vạt áo sườn xám, xong liền vỗ vỗ cái mông Lan Tiểu Xuyên, "Nỡ nào thương tổn em, tôi lại đau lòng chết mất."

Lan Tiểu Xuyên liếc nhìn Thường Cửu một cách đầy ẩn ý, đi cà nhắc tới bên giường, nhấc một chân lên lấy bộ vòng màu đen mang vào bắp đùi.

Thường Cửu dựa vào bên cửa sổ chống cằm, thưởng thức gò má Lan Tiểu Xuyên bị ánh mặt trời chiếu sáng. Dạo này lưu hành việc buộc thứ này lên trên đùi, Thường Cửu không nghĩ Lan Tiểu Xuyên cũng sẽ học theo, liền vẫy tay gọi cậu đến bên mình, ngón tay từ tà áo sườn xám tiến vào, soi mói sờ vào.

"Cửu ca không thích sao?" Lan Tiểu Xuyên làm bộ muốn cởi ra.

Thường Cửu đè tay cậu xuống: "Em như thế nào tôi cũng thích hết."

Lan Tiểu Xuyên được khen liền vui vẻ hẳn lên, cậu chủ động bước tới, hôn lên hai gò má Thường Cửu, sau đó chạy đến trước gương chỉnh lại vạt áo, nói to: "Cửu ca, chất liệu này rất tốt, anh đừng vò nát nó nữa."

"Em thích tôi lại mua thêm cho em." Thường Cửu dựa vào bên cửa sổ như trước, chăm chú nhìn cậu, "Thân hình em mặc bộ này rất đẹp mắt, mà dù cho trang phục của em có là đồng phục học sinh đi chăng nữa thì tôi cũng thích."

Lan Tiểu Xuyên không quay đầu lại, chỉ thở dài: "Bộ này là do anh mua mà."

Thường Cửu nhíu mày hỏi: "Vậy sao chưa từng thấy em mặc nó?"

Lan Tiểu Xuyên rốt cuộc cũng chỉnh xong làn váy, cậu bước từ góc tường tối tăm ra đến chỗ có ánh sáng chiếu vào, kéo kéo cánh tay Thường Cửu: "Chất liệu quá tốt, còn là thứ anh tặng em ngay lần đầu gặp mặt, sao em dám mặc chứ?"

Thường Cửu nghe vậy liền không nhịn được cúi đầu hôn cậu: "Còn chưa chịu chuyển đến chỗ tôi ở?"

Lan Tiểu Xuyên né tránh: "Nói tầm bậy cái gì đó?"

"Tôi nói tầm bậy nhưng chưa bao giờ lừa gạt em." Giọng nói Thường Cửu trầm thấp hơn chút.

"Cửu ca chắc chắn sẽ không lừa gạt em, điều đó giúp em biết được trong lòng Cửu ca em chiếm vị trí lớn thế nào." Lan Tiểu Xuyên cười híp mắt kéo tay Thường Cửu đi ra ngoài, "Ca kỹ viện cũng không được, vậy thì nơi nào mới có thể xứng với nhân vật có máu mặt như Cửu ca đây?"

Thường Cửu híp mắt, nắm tay cậu bước ra ngoài mấy bước, sau đó đột nhiên ôm ngang cậu lên: "Tiểu Xuyên, kỳ động dục của em sao còn chưa tới?"

Lan Tiểu Xuyên vội vã liếc mắt xuống dưới lầu một cái, bà chủ nhà tỉnh rồi, đang ở trong nhà bếp ồn ào nấu bữa sáng, cậu liền vội vàng che miệng Thường Cửu: "Đừng làm ồn ở trong phòng nữa, tới lúc anh đi mất người ta lại tỏ thái độ với em."

"Đi theo tôi đi." Thường Cửu rón rén ôm cậu xuống lầu, tấm gỗ ken két vang lên, "Tôi ngày nào cũng muốn trói em mang về."

Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu cười hì hì, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: "Cửu ca hiểu em nhất."

Thường Cửu nghiêm mặt hừ nhẹ: "Thương em mới chịu chờ tới khi em động dục, bằng không thì sao tôi lại phải nhẫn nhịn lâu như vậy mà vẫn chưa đánh dấu em?"

"Cửu ca, em sợ đau." Lan Tiểu Xuyên sờ sờ dấu răng trên gáy, "Thành kết có đau không?"

Thường Cửu âm thầm than thở, dỗ cậu: "Không đau, đến lúc đó tôi sẽ nhẹ nhàng một chút."

Khóa mắt Lan Tiểu Xuyên hiện lên ý cười nhàn nhạt, lại rũ mi mắt xuống không nói gì. Thường Cửu ôm cậu càng chặt hơn, ánh mắt phức tạp hơn trước. Lan Tiểu Xuyên là Omega, vậy mà tính cách lại không hề giống với những Omega khác, cậu là người thuộc tầng thấp nhất trong xã hội này, đến cả con hát cũng không bằng. Thường Cửu gặp Lan Tiểu Xuyên lúc cậu mới vừa thành niên, lần đầu tiên đi tiếp khách cậu đã được Thường Cửu để vào mắt, thế nên hắn bèn trực tiếp mua cậu. Lan Tiểu Xuyên nhỏ hơn Thường Cửu tầm mười tuổi, vẫn chưa trải qua kỳ động dục nào, lúc bò lên giường Thường Cửu vẫn có chút nơm nớp lo sợ, mỗi lần cậu nói chuyện còn mang theo khẩu âm mềm nhẹ của người phương nam.

Thường Cửu ôm cậu vào trong ngực cởi sạch sành sanh, sờ soạng mấy lần xong lại không nỡ buông tay, vốn chỉ muốn mua vui một chút, không ngờ lại tự khiến bản thân mình rơi vào lưới tình với Tiểu Xuyên, khiến hắn chẳng nỡ đánh dấu cậu, chỉ đành kiên nhẫn chờ thời kỳ động dục của Lan Tiểu Xuyên tới.

Lan Tiểu Xuyên vẫn còn nhỏ, tính cách cũng rất trẻ con, ban đầu cậu không thích Thường Cửu cho lắm, chê hắn quá mạnh mẽ, sau đó lại phát hiện Thường Cửu cũng có lúc ôn nhu đến bất ngờ, khiến cậu cũng tự đánh bạo thử quậy phá một hồi. Hai người bọn họ quen nhau đến bây giờ chưa đến nửa năm, tuy rằng chưa từng đánh dấu thật sự, nhưng cũng được coi như là như hình với bóng, chỉ có điều thân phận chênh lệch quá lớn, tạo điều kiện cho những hãng báo thượng lưu bên ngoài thừa nước đục thả câu, viết hàng loạt những tựa báo với ngôn từ mang tính phỉ báng. Bọn họ đứng trong bóng tối mỉa mai Lan Tiểu Xuyên phận chỉ là ca kĩ mà lại nghĩ mình tay dài đòi nắm cành cao, còn có thể dụ dỗ được nhân vật lớn số một số hai Thượng Hải.

Lan Tiểu Xuyên tuy rằng chưa từng tiếp xúc hay va chạm xã hội, nhưng công phu xem sắc mặt đoán tâm tình người khác lại rất lợi hại, trong đầu cậu luôn hiểu rõ, biết rằng mình không thể liên lụy Thường Cửu được, cho nên mới ngấm ngầm lén lút uống thuốc ức chế sau lưng hắn, chỉ mong sao tình cảm của Thường Cửu dành cho cậu có thể vơi dần theo năm tháng.

Quãng thời gian hai người bên nhau trôi nhanh như một cơn gió. Lan Tiểu Xuyên mê luyến tin tức tố của Thường Cửu, lại như mê luyến chính bản thân Thường Cửu, khi trước chỉ cần một tuần gặp nhau một hai lần là xong, hiện tại lại đêm nào cũng dính nhau thành một cục. Mỗi lần Thường Cửu thân mật với cậu hắn đều biết nhẫn nhịn, ngoại trừ hôn môi và sờ soạng bên ngoài ra thì chưa từng làm gì quá giới hạn.

Nói không rung động thì chắc chắn là giả, Lan Tiểu Xuyên lặng lẽ hôn một cái lên lỗ tai Thường Cửu, nhiệt độ cơ thể của Alpha cao hơn cậu, lúc nào cơ thể hắn cũng mang theo hơi nóng.

"Thực ra hôm nay em có thể không mặc sườn xám." Thường Cửu ôm cậu lên xe.

Lan Tiểu Xuyên nhìn tài xế của Thường Cửu một cái, thế mà người ta lại chẳng thèm trả lại cậu cái nhìn nào, chỉ mặt lạnh gọi một tiếng: "Cửu ca."

"Có thể em chính là người như vậy, " Lan Tiểu Xuyên vùi mặt vào hõm cổ Thường Cửu, giật mũi, "Thay quần áo cũng không đổi được thân phận."

"Em như nào tôi cũng thích hết." Thường Cửu vẫn khăng khăng câu nói này, ôm Lan Tiểu Xuyên tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Lan Tiểu Xuyên bĩu môi, nằm nhoài trong lồng ngực của hắn nhìn ra ngoài cửa xe, buổi sáng của thành phố chỉ vừa mới bắt đầu, các cửa hàng bên lề đường đều đã khai trương, Lan Tiểu Xuyên xoa xoa bụng dưới, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Thường Cửu hô một tiếng: "Dừng xe."