Vén Bào

Chương 19: Lan Tiểu Xuyên được Thường Cửu cứu về



Edit + Beta: Juri

Lan Tiểu Xuyên không chỉ bị thương nặng trên người, mà thời kỳ động dục cũng bởi vì tác dụng của thuốc nên mãnh liệt ập tới.

Thường Cửu nhíu mày ôm cậu cắn tuyến thể sau gáy, Lan Tiểu Xuyên nhẫn nhịn không nói tiếng nào, đến nước mắt cũng không thèm rơi.

"Tiểu Xuyên, để ý đến tôi này." Thường Cửu ôm cậu, gần như tuyệt vọng khẩn cầu, "Nói chuyện cùng tôi có được không?"

"Cửu ca..." Lan Tiểu Xuyên ánh mắt như trước trống rỗng, "Anh nói xem, nếu em không còn tuyến thể thì có phải hay không có thể rời bỏ anh?"

"Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên em nhìn tôi." Thường Cửu đem cậu đặt ở trên đùi, lòng như lửa đốt mà dỗ, "Em là Omega của tôi, tôi sẽ không rời bỏ em.

Lan Tiểu Xuyên bình thản "Ồ" một tiếng, nhìn Thường Cửu bằng ánh mắt đặc biệt xa lạ.

Thường Cửu không nhịn được trầm giọng kêu: "Lan Tiểu Xuyên!"

Lan Tiểu Xuyên như là bị người khác dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, thanh tỉnh nhìn Thường Cửu, đôi mắt từ từ hiện lên một mạt sương mù, từng giọt nước mắt rơi xuống, sau đó khóc to nhào vào cái ôm của Thường Cửu: "Cửu ca... Mặt dây chuyền hỏng rồi..."

"Hỏng không quan trọng, sau này chúng ta lại làm cái mới." Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên khàn giọng nói, "Chỉ cần em không có chuyện gì là tốt rồi."

"Cửu ca, " Lan Tiểu Xuyên khóc lóc lắc đầu, "Em có phải là sai rồi không? Em không nên ở cùng với anh, em không xứng với anh...

"Nói bậy! Là tôi thích em, là tôi buộc em ở cùng với tôi, em muốn trách thì trách tôi." Thường Cửu xoa vết máu loang lổ sau gáy cậu nói nhỏ, "Tiểu Xuyên, em không có sai, sai chính là tôi... Là tôi không bảo vệ em cho tốt."

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy khóc lóc đến gần hôn Thường Cửu, vừa mới tiếp xúc còn mang theo quyến luyến ngắn ngủi, sau đó lại thật nhanh bị tình dục nhen lửa, cậu nâng mặt Thường Cửu hôn khóe miệng, không ngừng lộ ra tiếng rên rỉ sền sệt, thời kỳ động dục dậy sóng trong nháy mắt như muốn nổ tung, tin tức tố ngọt ngào tràn ngập buồng xe chật hẹp.

Thường Hành cười khổ quay đầu lại nhìn lướt qua: "Cửu ca, anh mau nghĩ cách, bằng không tí nữa em về tới nhà làm sao làm việc được nữa đây."

Thường Cửu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ấn gáy Lan Tiểu Xuyên lại dùng sức cắn xuống, nỗ lực dẹp loạn dục vọng nóng bức trong thân thể Lan Tiểu Xuyên.

"Cửu ca..." Lan Tiểu Xuyên nằm nhoài trên đầu gối Thường Cửu yên lặng rơi lệ, "Em có phải là rất vô dụng hay không, luôn tìm thêm phiền phức cho anh."

"Việc bị hạ thuốc làm sao có thể trách em?" Thường Cửu liếm đi dòng máu tanh ngọt ở tuyến thể cậu, lo lắng hỏi, "Đỡ nhiều chưa?"

Bắp đùi Lan Tiểu Xuyên bị thấm ướt một mảng, miệng lại nói: "Đỡ lắm rồi."

Thường Cửu liếc mắt đã nhìn ra cậu đang nói dối, bỗng tức giận, đem người ôm ở trước người tàn nhẫn mà hôn: "Tôi thật vất vả mới đem em thương đến gan lớn hơn chút, giờ thì tốt rồi, em lại bắt đầu gạt tôi."

Lan Tiểu Xuyên nước mắt lưng tròng ngồi trong lòng Thường Cửu, vừa định tập trung hôn môi, trước mắt bỗng hiện lên tiêu đề chói mắt của bài báo, nhất thời khóc lóc đẩy Thường Cửu ra hướng bên cạnh bò.

"Tiểu Xuyên, em đừng sợ." Thường Cửu ôm eo cậu vội vàng nói, "Tôi về sau sẽ không bao giờ để em lại một mình."

"Cửu ca, mặt dây chuyền đâu?" Lan Tiểu Xuyên quay người lại cố chấp hỏi, "Em muốn xem mặt dây chuyền của Cửu ca."

Thường Cửu vội vã lấy dây chuyền của bản thân từ trong túi tiền ra, đưa cho Lan Tiểu Xuyên: "Ở đây này, tôi vẫn luôn mang bên người."

Lan Tiểu Xuyên dùng ngón tay đầy rẫy vết thương động vào mặt dây chuyền, rồi lại khó chịu thu tay về: "Em bẩn."

Thường Cửu nghe vậy lòng tràn đầy chua xót, đem người ôm vào trong lòng hôn môi, Lan Tiểu Xuyên trốn tránh, hắn lại đuổi theo, Lan Tiểu Xuyên lấy tay cào hắn, hắn cũng nhẫn nhịn, mãi đến tận khi đem người hôn thành một vũng xuân thủy mới thả ra.

"Lan Tiểu Xuyên, em nếu lại cảm thấy chính mình dơ bẩn, tôi liền cùng em dơ bẩn, đôi tay này của tôi đã giết qua bao nhiêu mạng người, muốn đếm cũng đếm không hết." Thường Cửu lồng tay mình vào mười ngón tay lạnh lẽo của Lan Tiểu Xuyên, "Em so với tôi còn sạch sẽ hơn, tốt hơn tôi, nói đúng cũng phải là tôi không xứng với em."

"Cửu ca, đừng nói bậy..." Lan Tiểu Xuyên không giải thích được liền ngẩng đầu lên, bị đôi mắt nổi đầy tơ máu của Thường Cửu nhìn đến sợ cứng người, rốt cuộc nửa chữ cũng không nói ra được.

"Em kỳ thực chỉ là một nhóc ngựa gầy được tôi mua lại, nhưng trái tim em so với tất cả các Alpha tôi đã thấy qua, đều sạch sẽ hơn họ." Thường Cửu cọ trán mình vào trán Lan Tiểu Xuyên, "Là tôi đem em làm bẩn, cũng là tôi buộc em đi đăng ký, em muốn hận muốn trách thì toàn bộ đều trách lên người tôi..." Giọng Thường Cửu càng nói càng khàn, "Như vậy còn tốt hơn em trốn tránh tôi."

Lan Tiểu Xuyên cúi thấp đầu nửa ngày không hé răng, thời điểm xe dừng ở cửa bệnh viện, cậu bỗng nhiên khóc òa lên ôm lấy eo Thường Cửu: "Cửu ca tốt như vậy... Em căn bản hận... Hận không nổi..."

"Vậy thì cứ tiếp tục yêu tôi." Thường Cửu thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thường Hành một cái sau đó ôm Lan Tiểu Xuyên chạy vào trong bệnh viện, "Giống như trước đây luôn ở bên cạnh tôi."

Lan Tiểu Xuyên nghe xong lại tiếp tục khóc lớn hơn nữa, bác sĩ thấy cậu cả người đầy máu tươi thì cùng nhau tiến lên, đầu tiên là xử lý vết thương rồi cầm máu, Lan Tiểu Xuyên sợ đau, ôm cánh tay Thường Cửu khóc thút thít nghẹn ngào rơi nước mắt, khiến Alpha đau lòng đến hận không thể thay cậu chịu khổ.

Nhưng là vết thương trên người cậu thực sự quá nhiều, hai đầu gối cùng ngón tay đều bị băng bó cẩn thận. Thường Cửu xốc sườn xám của cậu lên, nhìn thấy trên eo trải đầy vệt máu ứ đọng, tay đột nhiên nắm chặt: "Tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

Lan Tiểu Xuyên đau đến cau mày, đầu ngón tay nắm tay Thường Cửu chợt run lên, sau đó lại vì thời kỳ động dục dậy sóng mà tuyệt vọng rên rỉ, liều mạng chui đầu vào lồng ngực Thường Cửu cọ cọ. truyen bjyx

Bác sĩ xử lý xong vết thương do dự hỏi Thường Cửu có muốn cho Lan Tiểu Xuyên uống thuốc ức chế hay không.

Lan Tiểu Xuyên vừa nghe ba chữ thuốc ức chế liền rơi nước mắt, mặt chôn ở hõm cổ Thường Cửu không chịu ngẩng đầu. Thường Cửu thở dài cự tuyệt ý tốt của bác sĩ, ôm Lan Tiểu Xuyên tiến vào phòng bệnh đổi đồng phục bệnh nhân.

Thường Cửu cởi sườn xám đã bẩn trên người Lan Tiểu Xuyên ra, phát hiện đôi mắt Omega vẫn luôn chăm chú đặt trên làn váy, liền nói: "Chờ thân thể em khỏe lại, tôi đưa em đi làm cái mới."

Lan Tiểu Xuyên lưu luyến thu hồi ánh mắt, khó khăn cọ cọ tiến vào lồng ngực Thường Cửu. Thường Cửu sợ động đến vết thương trên người Lan Tiểu Xuyên, liền để cậu cưỡi ở trên hông mình, đôi tay sờ đến quần lót viền sợi hoa của Omega lôi kéo, chỉ mới cởi tới đầu gối, đã không kịp chờ đợi mà động tay sờ.

"Cửu ca..." Lan Tiểu Xuyên cong eo lên, đầu ngón chân cuộn tròn. Miệng huyệt của cậu tràn đầy dịch thể sền sệt, tiểu huyệt ẩm nhuyễn co lại chờ đợi Thường Cửu xâm phạm.

"Thật không nỡ làm em." Thường Cửu cẩn thận vòng qua eo Lan Tiểu Xuyên, lấy ngón tay đem huyệt đạo của cậu căng ra một chút, càng nhiều d*m thủy chảy vào lòng bàn tay hắn, "Thời kỳ động dục mới qua đi, giờ trở lại, lại phải cực khổ một hồi rồi."

"Em không sợ... Em phải cho Cửu ca đâm..." Lan Tiểu Xuyên cúi đầu nhìn tiểu huyệt của mình bị ngón tay Thường Cửu tách ra, "Em là của Cửu ca..."

Thường Cửu nghe vậy nhịn không được động thân tiến vào, Lan Tiểu Xuyên đột nhiên ngồi thẳng người, hô hấp tràn đầy tiếng rên rỉ run rẩy. Bên trong đôi mắt mở to chứa vài giọt nước mắt động tình. Thường Cửu tiến vào rất chậm, cắn răng một chút lại một chút tách huyệt đạo ẩm nhuyễn ấm áp của Lan Tiểu Xuyên ra, cuối cùng chen vào khoang sinh sản ôm cậu thở dốc.

"Cửu ca em rất thích anh..." Lan Tiểu Xuyên đỡ hai tay Thường Cửu, nức nở.

"Tôi cũng rất thích em." Trên mặt Thường Cửu rốt cục cũng lộ ra chút ý cười, "Đừng nghĩ lung tung nữa, để tôi cho em ăn no."

Lan Tiểu Xuyên siết chặt đồng phục bệnh nhân khéo léo gật đầu, phiền hà cởi bỏ quần lót, sau đó liền ngồi trở lại trên rễ căn dục vọng sưng to. Thường Cửu động eo đánh đưa, đâm vừa sâu vừa ôn nhu, vừa vặn có thể động viên Omega đang mang trên mình đầy rẫy các vết thương. Tin tức tố thơm ngọt của Lan Tiểu Xuyên hòa lẫn với mùi máu tanh không thể xua đi được trong không khí, Thường Cửu đoán đó là mùi của vết thương trên đầu gối cậu đang chảy máu, hoặc là mùi của vết thương hắn tạo ra khi cắn tuyến thể của cậu. Tóm lại là, tiểu Omega đáng thương đang rúc trong lồng ngực Thường Cửu hiện tại cùng với người sáng nay còn vui vui vẻ vẻ bước ra khỏi cửa cứ như là hai người khác nhau.

Thường Cửu lần đầu tiên cảm thấy hoảng loạn, không biết mình đời này còn có thể nhìn thấy Lan Tiểu Xuyên không buồn không lo, khuôn mặt luôn mang nụ cười hay không. Lan Tiểu Xuyên kia, người đã từng đứng ở trong vườn tưới hoa rồi ngẩng đầu mỉm cười với hắn, có khả năng đã chết mất rồi.