Vén Bào

Chương 2: Lan Tiểu Xuyên bị chơi trên cốp xe



Edit + Beta: Juri

"Ăn chút gì đi rồi lại đi tiếp." Thường Cửu đẩy cửa xe ra, Lan Tiểu Xuyên nhảy xuống xe, chạy trước hai bước, hai tay chắp sau lưng, còn ra vẻ vô tình cố ý ngoắc ngoắc ngón tay.

Màu vàng của ánh nắng ban mai thuận theo ngói nhà màu đỏ trải một hàng dài đến tảng đá xanh bên đường, tài xế đỗ xe của Thường Cửu ở đầu con phố, rồi rồ ga xe thật mạnh, khiến đuôi xe phun ra một làn khói đen ngòm, như thể muốn váy bẩn cả cơ thể Lan Tiểu Xuyên.

"Cửu ca, hay là tí nữa chúng ta quay lại rồi ăn sau?" Lan Tiểu Xuyên do dự đi cà nhắc từng bước.

Thường Cửu lôi cậu tới hàng ăn: "Thế thì đói chết em."

"Sao thế được?" Lan Tiểu Xuyên chạy hai bước đuổi theo hắn, "Em quen rồi."

Thường Cửu quay đầu lại liếc cậu một cái, trong mắt có ý trách cứ. Lan Tiểu Xuyên vội vã im lặng, xách tà áo sườn xám lên chạy mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp Thường Cửu.

Trong quán cơm tràn ngập mùi mỡ lợn, Lan Tiểu Xuyên lấy tiền từ trong tay Thường Cửu chạy đến tiệm ăn gần đấy đưa mấy cho chủ quán đồng bạc.

"Em thích ăn cái này?" Thường Cửu hơi kinh ngạc.

Lan Tiểu Xuyên cười híp mắt gật đầu, mỉm cười mềm mại ghé vào lỗ tai Thường Cửu nói: "Giá rẻ."

Thường Cửu không nói thêm nữa, chỉ đứng cạnh Lan Tiểu Xuyên chờ cùng cậu. Đầu bếp đang mặc tạp dề bên trong không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú gắp bánh quẩy từ trong nồi cơm nóng hổi ra, Lan Tiểu Xuyên vội vã nói: "Đừng cho hành thái vào phần của cháu."

Thường Cửu nghe thế, liền lẳng lặng khắc nó vào trí nhớ, hai tay đút trong túi áo gió, nhìn về nơi xa xăm: "Tiểu Xuyên, tôi đi mua hai bát sữa đậu nành đây."

Lan Tiểu Xuyên "Ò" một tiếng, chờ Thường Cửu đi xa mới hoảng hốt đuổi theo: "Em muốn thêm đường."

"Không thể quên được." Thường Cửu xoa đầu cậu, ôm Lan Tiểu Xuyên trở về quán cơm, "Mua xong tới tìm em."

Lan Tiểu Xuyên dùng đầu ngón tay gãi gãi mu bàn tay của Thường Cửu: "Được."

Đầu bếp làm cơm giương mắt lên liếc bọn họ một cái, tiện đà lại nháy mắt với Lan Tiểu Xuyên. Đều là những người giãy giụa để sống sót dưới tầng thấp nhất của xã hội, tức là vốn từ lúc sinh ra, bọn họ đã có sự thân thiết nương tựa lẫn nhau. Lan Tiểu Xuyên thích nhất là buôn chuyện với người bán hàng rong ngoài lề đường, đúng là có chút thoải mái hơn so với việc tán gẫu với một Cửu ca mặt mũi lịch thiệp. Dù sao thì khoảng cách với địa vị của cậu, cái nào cũng cách xa Cửu ca, cứ coi như Thường Cửu đối đãi tốt với cậu, Lan Tiểu Xuyên cũng không dám trèo cao. Đam Mỹ Hài

Phần cơm mới vừa làm xong được bọc vào giấy dầu, lúc cầm lấy Lan Tiểu Xuyên có hơi phỏng tay, liền vội vàng chạy tới chỗ Thường Cửu mua sữa đậu nành, vừa vặn đâm sầm vào lồng ngực Thường Cửu.

"Thứ này sắp khiến em bỏng chết rồi." Lan Tiểu Xuyên vừa cười vừa âm thầm dúi phần cơm vào tay Thường Cửu, "Anh nếm thử xem?"

"Không đút tôi sao?" Thường Cửu thay Lan Tiểu Xuyên cầm cơm, liền tìm một cái bàn bên ven đường ngồi xuống.

Lan Tiểu Xuyên che miệng ngáp một cái, không yên lòng xé mảnh giấy bọc cơm dính đầy dầu ra, đưa tới bên mép Thường Cửu, đôi mắt lại nhìn về ánh bình minh xán lạn phía chân trời: "Cửu ca, em bỗng nhiên nhớ lại trước đây có học Côn khúc(*), có một câu hát gì mà "Ta kiếp trước không trải qua ái tình, liền như thiếu đi mất nửa cuộc đời...""

(*Kunqu (崑曲) hay Kunju (崑劇) là một trong những hình thức lâu đời nhất của nhạc kịch Trung Quốc. Ca kịch Côn khúc phát triển từ giai điệu Côn Sơn, và thống trị sân khấu Trung Quốc từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 18. Bạn nào muốn có thể lên tìm hiểu thêm.)

"Đó là "Mẫu Đơn đình"." Thường Cửu ăn một phần cơm, vừa nuốt miếng cơm xuống đã vội thở dài, "Em lại đi học những thứ này à?"

"Thì ra là "Mẫu Đơn đình"... Ở với Cửu ca một thời gian dài, em sắp quên hết sạch những thứ đã học được rồi." Lan Tiểu Xuyên nhai phần cơm từng chút một, tiện đà chống cằm cảm khái, "Lúc vừa mới bị bán tới Thượng Hải, cái gì em cũng phải học hết, bởi em không biết Alpha các anh muốn nghe cái gì."

Thường Cửu thả phần cơm xuống, bàn chân dưới bàn nhẹ nhàng cọ cọ mắt cá chân Lan Tiểu Xuyên.

"Cửu ca muốn nghe, vậy bữa nào đó em sẽ hát một bài." Lan Tiểu Xuyên ngẩn người.

Thường Cửu lại lắc đầu: "Tôi không thích nghe cái này".

Lan Tiểu Xuyên cũng không cảm thấy mất mát hay khổ sở, trái lại ôm lấy khóe miệng hỏi: "Cửu ca thích gì? Em đi học."

"Thích em." Thường Cửu nhẹ nhàng mà liếc cậu một cái, giơ tay tiếp nhận hai bát sữa đậu nành chủ quán đưa tới, "Nếm thử xem cái nào là bát của em."

Lan Tiểu Xuyên vội vã đến gần, sợ bị nóng nên đưa đầu lưỡi quý báu của mình lần lượt nhấm nháp từng chút, tiện đà nhận một bát chậm rãi uống, uống xong miệng nhỏ còn muốn thổi nửa ngày cho bớt nóng. Thường Cửu nhìn chằm chằm khóe miệng dính vết sữa trắng nhàn nhạt của Lan Tiểu Xuyên, nhìn hồi lâu, chợt nhấc chân cọ mắt cá chân cậu: "Dùng chút thuốc* đi, tôi nhịn không được."

(*Ở đây là thuốc thúc đẩy kỳ phát tình.)

Lan Tiểu Xuyên trong lòng lộp bộp một tiếng, không biết chính mình vừa nãy trêu chọc Thường Cửu cái gì, sắc mặt cũng không biến: "Cửu ca khi nãy còn nói không nỡ tổn thương em, vừa mới qua bao giờ đồng hồ liền thay đổi?"

Thường Cửu nắm chặt tay đang cầm cốc sữa đậu nành của cậu, khẽ vuốt: "Đùa em để em vui vẻ chút thôi, đừng xem là thật."

"Em biết." Lan Tiểu Xuyên thờ ơ cười cười, thời điểm cúi đầu uống sữa đậu nành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lan Tiểu Xuyên tuổi còn nhỏ sức ăn cũng ít, ăn nửa phần cơm là no rồi, ngồi đối diện Thường Cửu nhìn hắn ung dung thong thả ăn sáng. Thường Cửu cùng với những khác Alpha không giống nhau, không có gì gọi là khuôn mẫu, trước mặt đối xử với Lan Tiểu Xuyên cũng tốt, tuy rằng bẩm sinh trong tủy có máu Alpha, không thể giấu hết đi được khí tức bá đạo, nhưng Thường Cửu tóm lại là có thể nhịn được thì nhịn, ngay cả tin tức tố mùi thuốc súng cũng bị hắn triệt để che giấu đến không còn tính công kích.

Lan Tiểu Xuyên thường để ý đến giá cả đồ ăn, Thường Cửu cũng không cản, đem phần còn dư của cậu ăn sạch sẽ mới lôi kéo người đi tới đầu phố.

"Cửu ca, anh nghe kịch không?" Lan Tiểu Xuyên bày ra cái tư thế, làm bộ hát một câu, "Trương sinh đâu! Cho dù là mười hai ngọn núi cao vạn trượng, cũng xem như mây mưa trong giấc mộng cao Đường." Giọng nói của cậu đầy tinh tế, khóe mắt ngậm lấy chút tình, hát xong không chờ Thường Cửu mở lời, đã tự mình nở nụ cười nói, "Cửu ca, em nhớ cái này, là "Tây sương ký"."

Thường Cửu kéo cánh tay của cậu, cười nói: "Cái này tôi thích nghe."

Lan Tiểu Xuyên không giống những con hát khác trong thành phố, hiện nay đang lưu hành việc ca kịch, phái đoàn Omega người nước ngoài sang đây du học. Trong khi bọn họ đều bán sống bán chết cố gân cổ lên hát, thì chỉ có mỗi Lan Tiểu Xuyên gầy yếu không thể nào toát ra được khí tức cổ điển, mặc cho dòng thời gian có cọ rửa như thế nào, cậu vẫn y nguyên không thay đổi, thậm chí còn giữ được một phần ngây thơ. Mà phần ngây thơ này lại không hợp với thân phận cậu. Thường Cửu mỗi khi nhớ tới chuyện này đều sợ hãi không thôi, lỡ như ngày đó mình không đánh dấu Lan Tiểu Xuyên, thì có phải lúc gặp lại sẽ hối hận lắm hay không.

Lúc này trời đã không còn sớm, Lan Tiểu Xuyên bị ánh nắng chiếu cho ấm cả thân người, không khí ngày hè phảng phất vẫn còn đó, Thường Cửu nắm tay cậu đi đến bên cạnh xe, tài xế này chọn chỗ đỗ nhỏ nhưng lại có thể đậu hết nửa đuôi xe vào ngõ.

Lan Tiểu Xuyên bước tới xe làm bộ dáng như muốn mở cửa, đầu ngón tay vừa mới đụng vào cửa xe đã bị Thường Cửu chặn ngang ôm lấy đặt lên trên cốp.

Trong ngõ liền im lặng hẳn đi, ngay cả cái lồng chim phủ vải xanh khi nãy còn cất cao tiếng hót giờ cũng đã ngừng phát ra âm thanh.

"Cửu ca?" Lan Tiểu Xuyên vừa quay sang liếc đầu phố, cúi đầu liền thấy tay Thường Cửu đang dò vào làn váy.

"Không sao đâu, sẽ không ai thấy được chúng ta." Thường Cửu ôm cậu đến cốp sau ngồi, tách mở hai chân, tay lần qua lớp vải mỏng mò vào miệng huyệt ướt át, "Sao lại chảy nước rồi?"

Lan Tiểu Xuyên bị ngón tay Thường Cửu đâm đến cả người phát run, hai má ửng hồng, chỉ có thể dùng tay nắm vạt áo sườn xám kéo xuống: "Thời gian... Thời gian không còn nhiều đâu Cửu ca."

"Muốn tôi rồi sao?" Thường Cửu dùng lực mạnh mẽ xoa bóp mấy lần, "Tiểu Xuyên, sau này em đừng hát mấy ca khúc thê lương nguội lạnh đó cho tôi nghe nữa."

Lan Tiểu Xuyên bị bóp đến nói không ra lời, khóe mắt đỏ ửng ôm lấy vai Thường Cửu, bộ dáng nhìn cực kỳ câu người, khiến Thường Cửu không nhịn được mà cắn chặt bên gáy yếu đuối của cậu, dùng răng thưởng thức hầu kết tinh xảo đang run rẩy.

"Tôi càng nghĩ càng đau lòng." Thường Cửu cắn xong liền hôn lên miệng nhỏ của Lan Tiểu Xuyên, "Em đừng học theo những người trong vở kịch nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được."

Lan Tiểu Xuyên nhỏ giọng rên rỉ, nhẹ nhàng đặt cằm lên bả vai Thường Cửu, đôi mắt càng ngày càng ngập nước, chỉ một lát nữa sợ là nhịn không được sẽ kêu lên. Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng còi chói tai, khiến cậu sợ đến mức nước mắt trào ra, nấp vào trong lồng ngực Thường Cửu run lẩy bẩy.

Thường Cửu rút ngón tay dính đầy dịch thể ra, ôm Lan Tiểu Xuyên đá bay cửa xe, tin tức tố sắc bén như dao găm của hắn dọa cho tài xế chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Cửu ca..." Tài xế nơm nớp lo sợ đỡ vô-lăng, "Tôi... Tôi ấn nhầm..."

Thường Cửu không lên tiếng, chỉ lạnh lùng cười một tiếng.

"Cửu ca..." Tài xế không dám quay đầu, ấp úng nói, "Tôi... Tôi thật sự không phải..."

"Cửu ca." Lan Tiểu Xuyên khó khăn kéo kéo ống tay áo Thường Cửu, "Không cần lo lắng... Đi nhanh đi, thời gian không còn sớm."

Lúc này thần sắc Thường Cửu mới hòa hoãn lại một chút, hắn giúp Lan Tiểu Xuyên cởi quần lót đã ướt đẫm, vừa cắn tai cậu vừa than thở: "Đừng mặc nữa, bước đi cẩn thận chút."

Hai má Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên hồng lên, tay ấn vạt áo sườn xám nói thầm: "Như thế này làm sao em di chuyển?"

"Đợi lát nữa khoác áo của tôi vào, vạt áo em cao đến đâu đi cũng được." Thường Cửu ôm cậu hít sâu mấy hơi, "Tiểu Xuyên, tôi thích mùi vị trên người em."

"Cũng không phải mùi gì hiếm lạ." Lan Tiểu Xuyên vô lực cười, "Hoa lê ở đâu cũng có thể thấy được, Cửu ca chắc chắn thích mấy loại cây trong sân hơn."

"Mùi của em là thơm nhất." Thường Cửu ôm cậu hôn sâu, động tác có chút như muốn nuốt Lan Tiểu Xuyên vào bụng.

"Đừng..." Lan Tiểu Xuyên bị Thường Cửu đụng chạm đến nỗi hoảng sợ không thôi, liền cố gắng trốn, "Người Cửu ca hẹn đâu? Em thật sự không thấy ai hết."

Thường Cửu lúc này mới dừng lại, liếm vệt nước ở khóe môi Lan Tiểu Xuyên, bỗng nhiên hắn chui đầu vào hõm cổ cậu: "Đêm nay theo tôi đi."

"Đêm trước không phải đã theo anh rồi sao?" Lan Tiểu Xuyên thấy chuyện này không có gì to tát.

"Tiểu Xuyên." Thường Cửu trầm giọng gọi tên của cậu, "Theo tôi."

Lan Tiểu Xuyên nháy mắt run lên, rất nhanh liền thuận theo đồng ý: "Em chờ mấy ngày nữa Cửu ca đưa em về."

Thường Cửu nhíu mày lắc đầu: "Đừng chờ, trực tiếp đi, tỉnh ngủ tôi đưa em trở về."

Lan Tiểu Xuyên vừa nghe liền cuống lên: "Cửu ca, đừng mang em về nhà."

Sắc mặt Thường Cửu lạnh đi, tin tức tố như kim châm, không nhẹ không nặng đâm thấu làn da Lan Tiểu Xuyên, khiến cậu đau tới mức cuộn người lại phát run, nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống vai Thường Cửu.

"Chỉ một đêm." Thường Cửu không thể nhìn cậu khóc, khàn cổ họng lừa, "Không buộc em."

Lan Tiểu Xuyên bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng, nhắm hai mắt lại không trả lời Thường Cửu.

Thường Cửu là Alpha đã trưởng thành, dục vọng đối với Omega như Lan Tiểu Xuyên ngày càng sâu đậm hơn, từ khi hai người bọn họ ở cùng nhau đến tận bây giờ, Thường Cửu tuy rằng chưa đánh dấu cậu, mà cứ cách một khoảng thời gian, lúc nào nhịn không được đều sẽ cắn cổ đánh dấu tạm thời cậu.

Ngoại trừ thành kết, Thường Cửu với Lan Tiểu Xuyên cái gì cũng đã làm.