Vén Bào

Chương 29: Lan Tiểu Xuyên phát hiện nội dung trên báo



Edit + Beta: Juri

Tên tài xế này đã ở Thường gia khá lâu, tính ra thời gian gã ở bên cạnh Thường Cửu còn lâu hơn nhiều so với Lan Tiểu Xuyên.

Thường Hành không cần chờ Thường Cửu xuống lầu đã đánh ngất người ném vào phòng khách, còn mình thì ngồi bên cạnh bàn ăn mẩu bánh mì. Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của anh trai mình mới ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa hỏi: "Cửu ca, việc mấy năm trước anh cưới một Omega vào nhà là sao vậy?"

Thường Cửu hơi dừng lại, xoa hàng lông mày: "Nhỏ giọng tí, chị dâu em đang ngủ." Kế tiếp lại ngồi xuống bên cạnh bàn nhíu mày giải thích, "Năm ấy quyền quyết định trong gia đình vẫn chưa vào tay anh, cha thừa dịp anh không ở nhà liền tự tiện nhận một Omega vào làm con dâu, sau đó tuyên bố với người ngoài là anh kết hôn rồi, hai gia đình cũng cứ theo đà đó thuận lý thành chương tiến hành hôn nhân."

"Còn có chuyện như vậy?" Thường Hành nghe được liền trợn mắt ngoác mồm, "Vậy chẳng phải mặt người ta anh cũng chưa được thấy..."

"Không phải thì sao?" Thường Cửu buồn cười lắc đầu, "Omega kia cũng thật đáng thương, nghe nói là bị cha mẹ hai bên lừa gạt, tới lúc vào nhà rồi mới biết mình đến đây là để kết hôn."

"Hai người thực sự... xui xẻo." Thường Hành vắt hết óc cũng chỉ có thể nghĩ ra được một từ, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh về nhà thấy vậy thì đầu óc choáng váng, nhưng cũng không thể nào làm hại đời người ta được, đúng không?" Mỗi khi Thường Cửu nhớ lại việc này, vẫn luôn có chút chột dạ, "Vậy nên anh đã lén lút đưa người đi, lại không ngờ rằng cô ấy mắc bệnh chết sớm, một đi không trở lại."

Thường Hành sau khi nghe xong bất chợt thổn thức không thôi: "Thật đúng là trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi, nói ra cũng không ai tin, chẳng trách người nhà bên kia lại mua chuộc gã tài xế hại anh và chị dâu."

"Hại anh còn chưa tính, chủ yếu là chị dâu em..." Thường Cửu thở dài, "Thôi, giải quyết tên đấy nhanh chút, chị dâu em còn chưa qua khỏi kỳ động dục, anh vừa lấy áo cho cậu ấy ôm, lừa cậu ấy để chạy ra đây mấy phút. Tí nữa tỉnh dậy mà không thấy anh đâu, chắc cậu ấy lại khóc nháo lên mất."

"Cửu ca, anh nhắc em mới nhớ, hôm nay em nghe lỏm được một bài thuốc dân gian." Thường Hành bỗng nhiên đứng bật dậy bước tới bên cạnh anh trai y, "Nghe bảo Omega uống vào có thể mang..."

"Ai tin mấy chuyện hoang đường của em." Thường Cửu buồn bực đá văng y ra ngoài, "Còn nữa, chị dâu em từng dùng rất nhiều thuốc ức chế, thời kỳ động dục vẫn chưa ổn định, anh nào muốn có con?"

Thường Hành ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ cũ, sờ mũi giải thích: "Em chỉ thuận miệng nói thế thôi, anh đừng xem là thật."

"Tâm tư cả ngày nay dùng lên cái gì vậy?" Thường Cửu hừ lạnh đứng dậy, từ trong lồng ngực gã tài xế mò ra được một phong thư.

"Em đọc rồi." Thường Hành cướp lời Thường Cửu vội vàng giải thích, "Bọn họ tưởng mối quan hệ giữa hai anh em chúng ta không tốt lắm, muốn ngồi đỉnh núi nhìn hổ đánh nhau nha."

"Ngồi đỉnh núi nhìn hổ đánh nhau?" Thường Cửu cười nhạo đem thư xé nát, "Không sợ bị hổ cắn chết sao."

"Cửu ca, đầu tiên nên cắn ai đây?" Thường Hành hưng phấn đến nỗi đứng ngồi không yên.

Thường Cửu lại trực tiếp giội một gáo nước lạnh lên người y: "Không được cắn ai hết, bọn họ chưa ra tay chúng ta cũng không có cơ hội phản công."

Thường Hành nghe vậy lập tức ngã người về ghế salông, mệt mỏi mà rầm rì: "Sặc, không vui gì hết."

"Em như vậy mà cũng có thể kết hôn à?" Thường Cửu dở khóc dở cười lấy chân đạp y, "Anh diễn một màn kịch để dụ rắn ra khỏi hang, tất nhiên là phải chờ thời cơ tốt mới ra tay rồi, bắt lấy nhược điểm mới có thể đánh rắn 7 tấc*, đạo lý đơn giản như vậy em còn không hiểu?"

(*Đánh rắn bảy tấc: Ý bảo muốn diệt tận gốc một ai đó thì phải nắm bắt được điểm yếu của họ)

Thường Hành lúc này mới ồ lên: "Hiểu rồi hiểu rồi, Cửu ca anh đi làm việc của anh đi, em sẽ tự biết nên làm thế nào mà."

Thường Cửu tức giận lắc đầu, đứng dậy bước lên tầng, vừa bước tới cửa phòng ngủ chợt nghe thấy một tiếng súng vang lên, tiếp theo đó lại là tiếng nức nở ngột ngạt từ phía sau cửa của Lan Tiểu Xuyên.

"Tiểu Xuyên!" Thường Cửu vội vã xông vào phòng, thấy Lan Tiểu Xuyên đang ôm áo khoác của mình nức nở khóc, vạt áo dính ướt một mảng lớn, chẳng biết đã khóc bao lâu.

"Tiểu Xuyên, tôi về rồi." Thường Cửu vén chăn lên vừa định ôm Lan Tiểu Xuyên, Omega đã tránh ra.

"Tiểu Xuyên?" Thường Cửu nheo mắt đến gần, lấy đi áo khoác của mình.

Lan Tiểu Xuyên do dự sờ hai má Alpha, sau đó liền nhào vào lồng ngực Thường Cửu thút thít: "Anh gạt em."

"Tôi làm sao lại lừa em?" Thường Cửu nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dụ dỗ nói, "Tiểu Xuyên, đừng nghĩ bậy."

"Anh đi chỉ để lại một cái áo... Tên lừa đảo..." Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu oan ức đến nỗi không ngừng nức nở, "Đây là quần áo chứ có phải là anh đâu?"

Thường Cửu âm thầm than thở, dùng mu bàn tay thay cậu lau nước mắt: "Khó chịu như vậy sao? Vậy trước kia, ai là người lúc bị tôi đánh dấu tạm thời lại cứng đầu cứng cổ bảo chỉ cần áo khoác của tôi? Bây giờ nhìn lại đều là em gạt tôi."

"Em... Em khi đó còn chưa bị anh đánh dấu hoàn toàn mà..." Tiếng khóc của Lan Tiểu Xuyên hơi ngừng lại, "Không giống nhau."

"Vậy làm sao bây giờ?" Thường Cửu ôm eo cậu trở mình, "Lại để cho tôi đâm thêm tí nữa đi."

"Cửu ca!" Lan Tiểu Xuyên mắc cỡ đến nỗi không thể khóc được nữa, trừng đôi mắt hồng hồng che miệng Thường Cửu lại, "Xấu hổ chết đi được."

"Lúc muốn tôi chơi em liền không biết xấu hổ." Thường Cửu sờ tấm lưng trơn bóng của cậu, trêu chọc, "Cũng không biết là ai gào khóc không chịu để tôi đi, nhất định phải để đồ vật của tôi cắm vào mới ngủ được đây."

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy ngượng đến cả người đỏ bừng, gập ghềnh trắc trở nói: "Cửu ca, anh... anh bắt nạt em..."

"Tôi chỉ thích bắt nạt em." Thường Cửu lấy chăn che thân thể cậu lại, thu lại tâm tư muốn đùa cợt, "Thân thể có chỗ nào bất ổn không?"

"Cửu ca, anh cắn em một cái đi?" Lan Tiểu Xuyên nhíu mày suy nghĩ một hồi, chủ động cúi đầu xuống trước mặt Thường Cửu.

Thường Cửu hôn lên dấu răng sau gáy, ôn nhu cắn vỡ tuyến thể.

Lan Tiểu Xuyên cả người cứng lên, sau đó lại từ từ thả lỏng, nhẹ giọng rên rỉ, cơ thể bắt đầu run lên, eo cũng theo đà mà hướng về phía trước, lộ ra miệng huyệt chảy đầy d*m thủy ấm áp.

"Lần sau còn dám uống thuốc ức chế hay không?" Thường Cửu buồn cười vuốt ve bắp đùi cậu.

Lan Tiểu Xuyên vành mắt đỏ hoe lắc đầu: "Cửu ca, em lại muốn..." Lời còn chưa dứt đã bị Thường Cửu hôn chặn lại, rất nhanh quần áo đều bị cởi ra. Hắn ôm Lan Tiểu Xuyên lăn vào chăn, không lâu sau dưới chăn liền truyền ra tiếng Omega nghẹn ngào rên rỉ.

Liên tiếp mấy ngày liền Lan Tiểu Xuyên đều ở trên giường dính lấy Thường Cửu, tới tận lúc làm mệt rồi mới coi như qua khỏi kỳ phát tình. Cơn mê man của cậu rút đi, toàn thân liền trở nên thoải mái, thức dậy còn sớm hơn cả Alpha, vui vẻ mặc áo khoác Thường Cửu nhảy nhảy nhót nhót thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ.

Thường Cửu tỉnh dậy đầu tiên là theo thói quen ở trên giường tìm Lan Tiểu Xuyên, sờ soạng nửa ngày không thấy liền bị dọa tới mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, mới vừa mở mắt ra đã bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu đến hoảng hốt không thôi.

Lan Tiểu Xuyên ôm rèm cửa sổ cười đến không dừng được, tiếng gọi tựa như đang làm nũng: "Cửu ca, nên rời giường rồi."

"Lại đây." Thường Cửu dựa vào bên giường bất đắc dĩ cười, "Để tôi hôn một lát."

Lan Tiểu Xuyên chạy đến bên giường ôm cổ Thường Cửu để hắn hôn, trong miệng lại nói: "Thật vất vả mới đè nén được thời kỳ động dục, Cửu ca đừng tiếp tục chọc em."

"Không được, tôi chưa hôn đủ." Thường Cửu ấn Lan Tiểu Xuyên vào trong ngực mình, động tác như muốn sờ bắp đùi cậu.

Lan Tiểu Xuyên sợ đến giãy dụa lung tung, đến cùng vẫn là bị Alpha sờ đến chảy nước.

"Tiểu Xuyên?" Thường Cửu đang hứng khởi mò, đột nhiên thấy Lan Tiểu Xuyên cắn môi không nói lời nào, nhất thời thu tay lại ôm người vào giữa hai chân dỗ.

"Cửu ca... Cửu ca xấu lắm..." Lan Tiểu Xuyên ủy khuất cúi đầu nghịch ngón tay của chính mình, "Khi dễ em lâu như vậy còn chưa đủ sao?"

"Đùa em thôi." Thường Cửu vội vã giúp cậu kéo quần áo lên, "Không nỡ dằn vặt em."

Lan Tiểu Xuyên nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Thật?"

Thường Cửu không đành lòng thấy cậu sợ sệt, đành phải cắn răng gật đầu: "Thật, tôi chưa từng lừa em."

Lan Tiểu Xuyên lúc này mặt mày mới hớn hở lên, vươn mình qua hôn cằm Thường Cửu một cái, đứng dậy vừa hát vừa dọn phòng. Thường Cửu ngồi ở bên giường một hồi, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lan Tiểu Xuyên, một lát sau bỗng nhiên nói: "Tiểu Xuyên, chúng ta có con đi."

Lan Tiểu Xuyên cả kinh, suýt nữa trượt tay làm vỡ chén trà trên bàn, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng: "Cửu ca, em... em đi làm bữa sáng cho anh."

"Tiểu Xuyên?" Thường Cửu không ngờ rằng lời nói của mình lại dọa tới Lan Tiểu Xuyên, dở khóc dở cười lật chăn lên đuổi theo, "Em không thích thì không cần nữa, chạy cái gì?"

Lan Tiểu Xuyên lạch bạch chạy vào phòng khách, trốn ở sau bàn ăn che lỗ tai nói: "Cửu ca anh không biết xấu hổ!"

"Tôi làm sao không biết xấu hổ được?" Thường Cửu cùng cậu chạy vào phòng ăn, thấy Lan Tiểu Xuyên đang nấp sau tấm khăn trải bàn màu hồng, đỉnh đầu nho nhỏ không ngừng lấp ló bèn làm bộ không tìm thấy cậu, gọi to: "Tiểu Xuyên, em trốn đâu rồi?"

Lan Tiểu Xuyên xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, lẩm bẩm oán giận: "Cửu ca anh làm sao không tìm được em?"

Thường Cửu nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng Lan Tiểu Xuyên, mạnh mẽ đem người bế từ trên mặt đất lên: "Tìm được em rồi."

Lan Tiểu Xuyên sợ hãi kêu lên, hai chân vẫy đạp giữa không trung, sau đó che ngực quay đầu trừng Thường Cửu: "Cửu ca lại bắt nạt em."

"Em nói bắt nạt thì chính là bắt nạt đi." Thường Cửu đặt Omega xuống dưới đất ôm thật chặt, "Vậy sau này tôi có được bắt nạt em nữa không, nói không đúng là tôi bắt em sinh con đấy."

"Cửu ca... Cửu ca có muốn không?" Lan Tiểu Xuyên một bên nghịch đầu ngón tay Thường Cửu, một bên dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu hỏi.

"Nếu em nguyện ý thì tôi muốn." Thường Cửu cúi người ôm cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, "Em không muốn, vậy tôi cả đời chỉ có một mình em."

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy liền cảm thấy mũi hơi chua chua, vừa cảm động vừa tức giận, đạp chân Thường Cửu rầm rì oán trách: "Đó... đó đều là chuyện của sau này, em khó nói chắc được."

"Tiểu Xuyên muốn thì tôi phải cố gắng hơn một chút." Thường Cửu nhịn cười cắn chặt vành tai Omega trêu ghẹo, "Quan trọng là ở người làm."

"Cửu ca!" Lan Tiểu Xuyên triệt để tức giận, cả khuôn mặt đều ngượng đến đỏ bừng, lật tay Alpha ra, không thèm quay đầu đi thẳng vào phòng bếp làm bữa sáng.

Thường Cửu ở trong phòng ăn vừa cười vừa lắc đầu, kéo ghế tựa ra một bên xem báo một bên chờ Lan Tiểu Xuyên làm xong bữa sáng. Mà bên trong phòng bếp, Lan Tiểu Xuyên đang cầm một mẩu bánh mì che mặt cười khúc khích, thỉnh thoảng lại rên rỉ lên, cuối cùng quên luôn lọ mứt hoa quả, chỉ bưng một khay đầy lát bánh mì chui vào lồng ngực Thường Cửu ngọ nguậy.

"Bữa sáng em làm ngon hơn nhiều so với việc chỉ ăn mỗi bánh mì không đấy." Thường Cửu ôm cậu, mặt không đỏ tim không đập mà nói, "Mứt vừa ngọt lại vừa nhiều."

Lan Tiểu Xuyên bị Thường Cửu đùa đến bối rối, sống chết không chịu ngẩng đầu, vùi trong lồng ngực Alpha phả hơi nóng vào.

"Được rồi, để tôi đi lấy mứt hoa quả." Thường Cửu vỗ vỗ đầu Lan Tiểu Xuyên, đem người đặt ở trên ghế đứng dậy đi vào nhà bếp.

Lan Tiểu Xuyên thất thần một hồi lâu, trên mặt còn vương lại vài nét đỏ ửng chậm chạp chưa chịu tan, nhìn xung quanh vài vòng, ánh mắt rốt cục rơi lên tờ báo.

"Ô, Thường Hành và Cửu ca cãi nhau?" Lan Tiểu Xuyên đột nhiên mở to hai mắt, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của Thường Cửu thì lật tờ báo lại.

"Thích vị nào?" Thường Cửu đặt mứt hoa quả xuống trước mặt Lan Tiểu Xuyên, "Tôi cho em ăn."

Lan Tiểu Xuyên chưa kịp hoàn hồn, ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt Thường Cửu, nửa ngày sau khóe mắt chợt rơi xuống một giọt nước mắt.

Thường Cửu sợ hết hồn: "Thời kỳ động dục không phải đã qua sao? Tôi nghĩ chỉ rời đi một chút như vậy em sẽ không khó chịu."

Lan Tiểu Xuyên hoảng hốt lắc đầu, cắn răng kéo tay Thường Cửu lại: "Không phải, Cửu ca, em chỉ là... cảm động."

Thường Cửu lúc này mới thả lỏng thân thể: "Này thì cảm động cái gì? Tiểu Xuyên, tôi còn muốn đối xử với em tốt hơn."

Lan Tiểu Xuyên như nghẹn thứ gì ở cổ họng, há miệng hồi lâu cũng chỉ có thể phát ra một tiếng than thở "Cửu ca".