Vén Bào

Chương 7: Lan Tiểu Xuyên nằm bẹp ở trên giường dính lấy Alpha



Edit + Beta: Juri

Lan Tiểu Xuyên nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Em... Em đã sớm là người của Cửu ca..."

Thường Cửu hôn cậu vài cái, rồi tiếp tục tàn nhẫn dây dưa. Lan Tiểu Xuyên tựa như nước chảy bèo trôi, Thường Cửu làm gì cậu cũng ngoan ngoãn hùa theo, một chân thả ở bên giường, một chân miễn cưỡng quấn bên hông Thường Cửu, ga trải giường bị dịch thể chảy ra phản chiếu ánh nước lấp loáng. Lan Tiểu Xuyên động tình đến mức to gan, chủ động ngồi ở giữa hai chân Thường Cửu, dùng tiểu huyệt ẩm nhuyễn chọc chọc côn th*t nóng bỏng dưới thân.

"Tiểu Xuyên, em như vậy làm sao tôi nhịn được?" Hơi thở Thường Cửu dần mất ỏn định, ghì chặt Lan Tiểu Xuyên vào lòng, ngửa đầu hôn hầu kết cậu.

"Cửu ca... Cửu ca thương em nhất..." Lan Tiểu Xuyên run lên vì nhột, ngồi xổm dùng miệng huyệt đang không ngừng tràn ra dịch thể cọ cọ căn dục vọng của Thường Cửu.

Thường Cửu cười khổ nắm cằm cậu: "Em biết tôi không nỡ."

Cằm Lan Tiểu Xuyên nhẹ nhàng rung một cái, ôm cổ Thường Cửu ngã xuống giường. Thường Cửu hôn đôi môi mềm mại của cậu, hạ thân va chạm lung tung, tin tức tố lan nhanh như sóng biển, khiến Lan Tiểu Xuyên bị nuốt chửng trong mùi vị của thuốc súng. Tin tức tố của hắn bá đạo vuốt ve từng tấc da thịt trần trụi, lại điên cuồng tràn đầy vào thân thể của cậu.

"Tiểu Xuyên..." Thường Cửu mê muội xoa lưng Lan Tiểu Xuyên, trên cơ thể Omega dính đầy hơi thở của hắn.

Lan Tiểu Xuyên giật giật ngón tay, bàn tay chặt chẽ nắm lấy ngón út của Thường Cửu. Thường Cửu liền hôn cậu, vừa hôn vừa điên cuồng ra vào bắp đùi Lan Tiểu Xuyên, tiện đà bắn toàn bộ tinh dịch đặc sệt vào miệng huyệt sưng tấy của cậu.

"Cửu... Cửu ca!" Lan Tiểu Xuyên hoảng loạn cong hai chân lên, tinh dịch thuận theo miệng huyệt mấp máy chảy sâu vào trong huyệt đạo, còn lại trượt xuống bắp đùi, toàn bộ tràn hết lên đệm.

"Đừng sợ." Thường Cửu trầm giọng, ấn cố định hai chân Lan Tiểu Xuyên, thay cậu lau chùi, "Trời rất mau sáng, em còn câu dẫn tôi nữa thì sáng mai xác định sẽ ngủ nướng cả ngày."

Lan Tiểu Xuyên chợt nhớ việc sau khi bị đánh dấu tạm thời thì phải uống thuốc ức chế, nếu không thời kỳ động dục sẽ đến. Cậu vội vã ôm eo Thường Cửu giả bộ ngủ, mặc cho miệng huyệt và bắp đùi vẫn còn đang đau rát. Dù sao thì ngón tay Alpha đã là quá sức chịu đựng đối với cậu, Lan Tiểu Xuyên không tự chủ được suy nghĩ, nếu thực sự thành kết thì sẽ đau đến nỗi nào nhỉ? Nghĩ đến đây, cơ thể Lan Du đột nhiên run bật lên.

"Tiểu Xuyên, em sợ tôi?" Thường Cửu ôm Lan Tiểu Xuyên vào lòng, thở dài.

Lan Tiểu Xuyên mở mắt ra nhìn Thường Cửu, lắc đầu: "Không sợ."

Thường Cửu chăm chú nhìn đôi mắt trong veo của Lan Tiểu Xuyên, sau đó xoa gáy dỗ cậu ngủ.

Lan Tiểu Xuyên nằm gọn trong lồng ngực Alpha thì thấy an tâm cực kỳ, rất nhanh liền mơ màng chìm vào giấc ngủ, kề sát lồng ngực Thường Cửu nói mớ: "Cửu ca."

Thường Cửu đang ôm Lan Tiểu Xuyên nhẫn nhịn lại dục vọng, vừa nghe thấy thế, tính khí hắn bất chợt sưng lên, đành phải bất đắc dĩ cắm ở khe đùi Lan Tiểu Xuyên, côn th*t bị dịch thể sền sệt dính đến bóng loáng, ngón tay của hắn đặt tại miệng huyệt Lan Tiểu Xuyên, do dự không đâm vào, lúc hắn định cắn răng chuẩn bị mạnh mẽ tiến tới, Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên tiếp tục nói mớ: "Chỉ có Cửu ca... Cửu ca thương em nhất..."

Thường Cửu nhất thời như bong bóng xì hơi, bàn tay nắm thành quyền nhẹ nhàng nện lún cả đệm chăn, tiện đà ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên ngủ cùng cậu.

Ngày thứ hai Lan Tiểu Xuyên thức dậy khá sớm, cậu dính vào lồng ngực Thường Cửu không chịu rời giường, lúc Alpha thức giấc, tin tức tố cũng tỏa ra một vạt ôn nhu ấm áp, như là giữa trưa đầy nắng mặt trời, Lan Tiểu Xuyên thoải mái đến nỗi ngón chân đều cuộn tròn lại.

Thường Cửu ngồi ở bên giường đọc báo, thỉnh thoảng đọc vài câu cho Lan Tiểu Xuyên nghe, Lan Tiểu Xuyên lắng nghe một chút, bỗng đứng dậy cướp báo từ tay Thường Cửu, liếc mắt đọc mấy đoạn báo nói bóng nói gió chuyện hắn qua lại với một Omega ở quán rượu, đọc xong liền trả tờ báo lại cho hắn, rồi chui vào chăn nằm cuộn tròn.

"Để ý mấy cái này làm gì?" Thường Cửu cách chăn vỗ nhẹ lưng cậu.

Lan Tiểu Xuyên không lên tiếng, lại đưa chân đến bên giường, mũi chân lộ ra khỏi chăn, để cho ánh náng ban mai khẽ đung đưa chiếu vào, cái bóng màu xám tựa như từng con bướm nhỏ vỗ cánh tung bay, uyển chuyển uốn lượn trên vách tường phòng ngủ. Cậu nhìn nó một hồi, liền giơ tay kéo rèm cửa sổ ra, sau đó chìm trong ánh mặt trời chói chang, chui vào lồng ngực Thường Cửu làm nũng.

"Cửu ca, phải đưa em trở lại chứ." Lan Tiểu Xuyên ôm eo Thường Cửu nhỏ giọng thì thầm.

Thường Cửu đem báo đặt ở một bên, khẽ cười nói: "Em bây giờ rời khỏi tôi được sao?"

Lan Tiểu Xuyên vén chăn lên rời giường, cầm sườn xám lên chậm rãi mặc, cánh tay tinh tế từ bên trong vải vóc màu đỏ sậm bỗng hiện ra, tiện đà vuốt lại đầu tóc hơi có chút bù xù, Thường Cửu nhìn làn váy sườn xám dần dần nuốt chửng eo nhỏ hình hoa lê của Lan Tiểu Xuyên, tim như bị lưỡi dao cứa đi một phần, lại như bị kim đâm vào khiến hắn ngứa ngáy cả người.

"Cửu ca, mau tới ôm em một cái." Lan Tiểu Xuyên mặc xong bỗng thở dài.

Thường Cửu liền vội vàng đi tới ôm eo cậu, thân thể Lan Tiểu Xuyên hơi phát run, co rúc trong lồng ngực Thường Cửu một chút mới lấy lại được tinh thần, quay người ôm cổ Thường Cửu nói thầm: "Thật sự là mấy ngày nay đều không thể rời khỏi anh."

"Muốn đi đâu chơi?" Thường Cửu ôm cậu đi xuống lầu dưới, "Ăn xong điểm tâm tôi mang em đi ra ngoài lắc lư quậy phá."

Lan Tiểu Xuyên tiến đến bên tai Thường Cửu, nỉ non: "Cửu ca, giúp em trở lại lấy chút quần áo ở phòng trọ."

Thường Cửu không để ý, chỉ nói: "Được thôi, chỉ là phải quay xe hơi nhiều."

Lan Tiểu Xuyên lúc này mới yên lòng lại, cậu cũng không phải thật sự muốn về phòng trọ đổi quần áo, chỉ là nếu không uống thuốc ức chế đúng thời điểm thì thời kì động dục có thể đến bất kì lúc nào. Lan Tiểu Xuyên kỳ thực rất muốn được Thường Cửu ký hiệu, cậu nghiêng đầu lặng lẽ hôn hai má Alpha, thời điểm đôi môi ẩm ướt lướt qua khóe miệng Thường Cửu liền dừng lại một chút, sau đó tiện đà chủ động dán tới.

"Thật ngoan." Thường Cửu nâng gáy cậu hôn sâu một cái, "Em chủ động như vậy làm tôi có chút không quen."

"Cửu ca nói cái gì vậy..." Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu, quyến luyến mà dùng hai má cọ cọ hõm cổ Alpha.

"Thích tôi thì phải ở lại bên tôi chứ." Thường Cửu nhìn bàn cơm đã được chuẩn bị từ sớm, thuận tiện đem Lan Tiểu Xuyên đặt ở ghế ngồi bên cạnh, "Tôi đỡ phải chạy tới chạy lui."

"Cửu ca, chờ một chút." Lan Tiểu Xuyên bưng cốc sữa tươi lên uống, âm thanh có chút hàm hồ.

"Tiểu Xuyên, em nói xem, thời điểm em phát tình có phải hay không sẽ nằm dưới thân tôi cao trào đến chết đi sống lại?" Thường Cửu nói xong liền giở trò lưu manh, lấy chân mình vuốt ve sờ soạng cẳng chân Lan Tiểu Xuyên.

Lan Tiểu Xuyên mắt nhìn thẳng mà uống sữa, đầu lưỡi cuốn lấy vệt sữa trắng đục quanh mép miệng: "Em muốn chết dưới thân Cửu ca bao giờ?"

"Thôi, lời này phải là tôi nói." Thường Cửu lưng dựa vào ghế thở dài, "Là tôi bị em câu dẫn đến hồn vía lên mây."

Lan Tiểu Xuyên dùng cái nĩa nhẹ nhàng gõ gõ lên bát: "Cửu ca, anh cũng đừng đùa em, nghe thật quái dị."

"Chỗ này làm gì có ai khác, sợ cái gì?" Thường Cửu đến gần cướp ly sữa bò của Lan Tiểu Xuyên mà uống, uống xong sau đó lại dùng miệng đút cậu ăn, Lan Tiểu Xuyên cưỡng không lại Thường Cửu, liền ngoan ngoãn thuận theo, cùng môi lưỡi tràn ngập hương sữa của Alpha lẳng lặng hôn. Cậu với Thường Cửu đều cảm thấy làm chuyện này cũng rất thoải mái, nên Lan Tiểu Xuyên đã quen thuộc với cách ăn uống này từ lâu.

Hai người cứ như thế nháo một hồi lâu, đến lúc bước ra khỏi cửa thì mặt trời cũng đã chiếu đến đỉnh đầu. Thường Cửu tự lái xe đến căn phòng trọ của Lan Tiểu Xuyên, căn nhà trọ kia chính là do hắn chọn, một bên tường mọc đầy dây thường xuân xanh mướt. Căn nhà Lan Tiểu Xuyên ở trọ đang mở một bên cửa sổ, khung cửa sổ màu đỏ loang lổ, nhìn như đã qua nhiều năm rồi.

"Cửu ca, anh ở trên xe chờ em là được." Lan Tiểu Xuyên trước khi xuống xe liền mổ lên môi Thường Cửu một cái.

Thường Cửu xoa xoa đầu của cậu: "Muốn tôi lên giúp thì hô một tiếng."

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy cười nện bờ vai hắn: "Mấy bộ quần áo thôi mà." Nói xong đẩy cửa xe ra chạy đến trước cửa, từ dưới chậu hoa móc chìa khóa ra, thân ảnh tinh tế biến mất phía sau cánh cửa màu đỏ.