Vết Bớt Hoa Điền

Chương 24: Tự do



Tặng Vương phi? Ánh mắt thâm tình của Lý Tú Dung nháy mắt vụn vỡ, chỉ còn lại sự bàng hoàng, thất lạc.

An Thái tiến lên, vỗ vai Lý Tú Dung nói: “Bây giờ tẩu tẩu chắng khác nào miếng thịt đầu quả tim của Cửu ca, đến cả muội muội như ta cũng không sánh nổi.”

Kỳ thực nhìn Lý Tú Dung, An Thái như thấy được chính bản thân mình, hai nàng đều giống nhau, đem lòng yêu người đàn ông không thuộc về mình, si mê thứ tình cảm chẳng bao giờ có được.

“Tình cảm của vương phi và điện hạ vô cùng khăng khít, mặn nồng. Trong kinh thành, chẳng ai không biết.” Lý Tú Dung ảm đạm đáp.

Tiểu Viện nghe nàng ta nói như vậy, không những không cảm thấy chút ghen tuông nào, ngược lại nhìn ánh mắt đầy tình ý kia còn thấy thoáng đau lòng. Nếu như nàng là Tiền Thục Viện thật, có lẽ còn có tư cách ghen với người. Nếu nàng là nữ nhi của Tả tướng thực sự chắc có thể ganh đua với tiểu thư của phủ Hữu tướng, nhưng nàng không phải Tiền Thục Viện, nàng còn chẳng xứng đáng được đố kỵ với cô nương xinh đẹp, cao quý như Lý Tú Dung.

Hơn hết nàng ngưỡng mộ Lý Tú Dung, nàng ấy sinh ra đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuôi dưỡng tại danh môn, từ nhỏ đã cùng Trịnh Lan lớn lên, cũng vì vậy mà đến cả những chuyện riêng tư thầm kín của chàng nàng ấy cũng biết rõ.

Thời điểm Trịnh Lan vẫn còn là thiếu niên, hoặc vẫn còn là một đứa trẻ đơn thuần, vô tư, tính tình chàng có lẽ chưa thay đổi thất thường, âm dương quái khí như hiện tại, Lý Tú Dung nhất định hiểu rõ bản chất con người chàng còn hơn Tiểu Viện rất nhiều.

Thấy Ngân Tuệ và Vạn An bưng hoa quả lên, Tiểu Viện chủ động đề nghị: “Trong phòng bí bách, ngột ngạt, hay là chúng ta ra bên ngoài thưởng trà, thuận tiện đi dạo xung quanh hoa viên hít thở không khí.”

Dùng xong bữa trưa. Tiểu Viện dẫn An Thái công chúa và Lý Tú Dung cùng dạo chơi hậu hoa viên vương phủ. Đương mùa hè, thời tiết có chút oi nóng, ba người đều mang theo nha hoàn của mình, thả bước đi về phía lầu hóng mát.

Tầng ba của Siêu Nhiên Lầu, ngay bên cửa sổ, có đặt sẵn một bộ bàn ghế bằng gỗ hoa lê thiết kế trang nhã. Ba người cùng ngồi xuống phóng mắt nhìn ra mặt hồ bao la bên dưới, từ vị trí này có thể ngắm trọn khung cảnh tốt tươi, tràn đầy sức sống của cả vương phủ.

Bách Linh sau lưng bưng băng tới, nháy mắt không khí mát mẻ thoải mái ùa tới. Ba người ăn chút dưa ướp lạnh, cùng hoa quả khô và nước ô mai. Tâm trạng buồn bã, ủ dột của Lý Tú Dung vừa rồi cũng dần dần buông lỏng.

“Đang vào hè, thời tiết oi nóng, ngay cả trong cung cũng không phải khi nào cũng có sẵn băng, chẳng ngờ vương phủ lại trữ nhiều băng như thế. Sau này muội phải thường xuyên tới làm phiền tẩu tẩu thôi.”

An Thái gặm một khối bánh ngọt lạnh, mặt mày tràn đầy sự hài lòng, thích ý. Mặc dù nàng là công chúa, nhưng từ nhỏ đã được Đế Hậu cưng nựng, yêu thương, tính cách cởi mở, nhiệt thành, không câu nệ tiểu tiết.

“Dĩ nhiên là được. Hoan nghênh hai người thường xuyên ghé chơi.”

Tiểu Viện đáp, lại nhịn không được liếc nhìn Lý Tú Dung đang đứng bên lan can nhìn về phía xa. Đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận quan sát tướng mạo nàng ấy. Trước kia chỉ cảm thấy cô nương này dung mạo thanh tú, bây giờ nhìn kỹ ngoài sự trong trẻo lạnh lùng còn có nét tao nhã đoan trang, hàng mi thon dài, mắt phượng sáng trong, khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng ngỗng, dáng người cao gầy hơn nàng một chút, chính là kiểu mỹ nhân không quá chói mắt nhưng càng ngắm càng cảm thấy đẹp.

Đặt lên bàn cân so sánh, An Thái với khuôn mặt tròn bụ bẫm, cùng đôi mắt to long lanh, càng nổi bật vẻ non nớt, thẳng thắn. Chẳng lẽ lý do Tần Chí Thành không thích tiểu cô nương này vì ngoại hình quá mức thanh thuần, trẻ con của nàng ấy sao? Tiểu Viện suy đoán.

“Tên khốn Khổng Dương gần đây có đến vương phủ không?” An Thái thả dưa lạnh trong tay xuống, đôi mắt lấp lánh chớp chớp nhìn Tiểu Viện.

“Khổng Dương?” Tiểu Viện chưa từng nghe qua cái tên này, Lý Tú Dung nhanh chóng giải thích, “Khổng Dương là nhũ danh của Tần tiểu tướng quân.”

Tiểu Viện thoáng giật mình, nhỏ nhẹ đáp: “Gần đây không thấy điện hạ nhắc đến ngài ấy.”

An Thái gật đầu nói: “Một thời gian nữa hắn phải về lại biên ải, gần đây chắc cũng tương đối bận rộn.” An Thái cúi đầu, được một lát lại liếc nhìn Lý Tú Dung bên cạnh.

Lý Tú Dung cũng là bạn thời thơ ấu của An Thái. Hai người từ bé đã quen biết. An Thái biết nàng nhân phẩm tốt, con người chính trực cho nên nhiều năm qua vẫn luôn thân thiết. An Thái cũng chẳng kiêng kị điều gì, nói với Tiểu Viện: “Cửu ca ca có từng nhắc đến nữ nhân Khổng Dương đem về từ Hậu Sơn không?”

Tiểu Viện có hơi kinh ngạc, nàng chỉ biết Tần Chí Thành và Ngô Phàm Khâm xảy ra tranh chấp tại Hậu Sơn, dẫn đến xô xát, nhưng lý do vì sao nàng cũng không rõ tường tận. An Thái thấy nàng có vẻ thực sự không nắm được tình hình, thì buồn bã nói: “Nữ nhân kia tên Tử Vân.”

Lúc này Tiểu Viện mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới dáng vẻ tiền hô hậu ứng tại Hậu Sơn của Tử Vân, cũng nhớ tới vẻ đẹp khiến bao nhiêu thế gia công tử sẵn sàng làm hạ thần dưới váy của nàng ấy, chẳng ngờ rằng, cuối cùng người chuộc thân cho nàng ta lại là Tần Chí Thành.

Lý Tú Dung ngạc nhiên hỏi: “Gần đây ta cũng nghe được vài lời đồn từ các thúc bá trong nhà. Nghe nói Tần tiểu Tướng quân có chuộc thân cho một nữ tử phong trần, còn đón nàng ta vào phủ làm thị thiếp. Nữ tử kia hình như khá nổi tiếng trong giới câu lan.”

An Thái ở trong cung tin tức đương nhiên không nhanh nhạy bằng Lý Tú Dung, bèn hỏi: “Nữ nhân đó, rất nổi tiếng ư?”

Tiểu Viện thầm nghĩ trong lòng, đâu chỉ nổi danh bình thường, có thể nói danh tiếng của Hậu Sơn một nửa đến từ nhan sắc diễm lệ của Tử Vân. Nhưng nàng không thể lên tiếng, hiện tại nàng là Tiền Thục Viện, sự tình trong chốn phong trần nơi ngõ hẻm tường hoa, ‘nàng’ đương nhiên không biết.

Nhưng nhìn biểu cảm thất hồn lạc phách của An Thái, Tiểu Viện có thể rút ra một kết luận, nữ tử tuyệt đối không nên tuỳ tiện phó thác trái tim mình cho nam tử. Dù nữ nhân này có là người địa vị cao quý không thể chạm tới như công chúa, khi dính vào chữ tình cũng không tránh được nỗi đau xé gan, đứt ruột.

“Cửu tẩu tẩu, tẩu mau mau dạy ta cách để buộc chặt trái tim của một nam nhân đi.” An Thái kéo tay áo Tiểu Viện năn nỉ.

“Cái này…” Tiểu Viện nhất thời không biết trả lời sao cho phải.

“Tẩu tẩu người biết không? Ánh mắt Cửu ca nhìn người hoàn toàn khác biệt với ánh mắt huynh ấy nhìn người khác. Cây tỳ bà huynh ấy vẫn coi như trân bảo, yêu thương, nâng niu hết mực cũng có thể đem tặng tẩu. Huynh ấy trước giờ chán ghét tiệc tùng, lại có thể kiên nhẫn cùng tẩu tham gia Bách Hoa yến. Mau nói cho ta biết, tẩu đã làm gì khiến huynh ấy thay đổi đến vậy?” An Thái chân thành nhìn Tiểu Viện. Lý Tú Dung cũng ném đến một ánh mắt đầy dò xét.

“Kỳ lạ là ta cũng không biết, có lẽ là cảm giác mới mẻ.” Tiểu Viện nghĩ thầm trong lòng cảm thấy lý do này rất đúng với hoàn cảnh của nàng. Có lẽ bởi vì chưa từng tiếp xúc với hạng người như nàng cho nên chàng mới cảm thấy hứng thú.

“Cảm giác mới mẻ…” An Thái chậm rãi nhắc lại bốn chữ này.

Lý Tú Dung nhìn hai người, chán nản nói: “Có lẽ đây là một vấn đề không thể miêu tả một cách rõ ràng được. Không phải có một so sánh thế này sao? Thích một người giống như ho khan, không nhịn được.”

An Thái tinh ý liếc trộm Tiểu Viện một cái, lo lắng tẩu tẩu có nhận ra Lý Tú Dung lòng vẫn luôn không nguôi nhung nhớ Trịnh Lan hay không? Nhưng Tiểu Viện không có vẻ gì ghen tức, khó chịu, còn cực kỳ đồng cảm gật đầu tán thành lời này.

Nàng ấy không quan tâm có nữ nhân khác tơ tưởng phu quân của mình à? Vì tẩu tẩu quá rộng lượng ư?? Hay vì không thèm để tâm? An Thái thầm nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không tin trong thiên hạ lại có nữ nhân có thể bao dung hạt cát ngay dưới mí mắt mình. Giống nỗi uất hận của mẫu hậu dành cho ả Du phi đang đắc sủng nhất hậu cung vậy. Người chỉ hận không thể rút gân, lột da ả hồ ly tinh đó, vẻ ngoài điềm đạm, khoan dung chỉ là giả vờ mà thôi.

Tiểu Viện trầm tư một lát, nói với hai người: “Ta nghĩ nam nữ có thể vui vẻ ở bên nhau là một chuyện vô cùng phức tạp. Có lẽ một người sẽ rung động vì tài hoặc hoặc dung mạo của một người khác, nhưng để bầu bạn bên nhau đến thiên trường địa cửu, mãi mãi không thay đổi, thì cần sự chia sẻ, động viên tôn trọng lẫn nhau từ cả hai phía. Chỉ khi thấu hiểu đối phương như hiểu chính bản thân mình, như thế mới là tình yêu đích thực.”

Lý Tú Dung nhìn Tiểu Viện, trên đời tại sao lại có một nữ tử không những sở hữu dung nhan tuyệt sắc, còn mang trong mình trái tim thông tuệ, sâu sắc như thế. Nàng dường như đã hiểu được tại sao Trịnh Lan lại rung động với người con gái này. Giai nhân xinh đẹp còn thông minh, sao có thể không yêu.

An Thái lại hoàn toàn không thể lý giải điều Tiểu Viện nói, chỉ khi thấu hiểu lẫn nhau mới gọi là tình yêu sâu đậm. Nàng yêu Tần Chí Thành nhưng hoàn toàn không hiểu được hắn.

“Nếu nói như thế, vậy ta và Tần Chí Thành thì sao?” An Thái khổ sở cúi đầu, “Ta không hiểu hắn, tuyệt nhiên không thể giải thích được hắn nghĩ gì. Vì sao hắn có thể đưa một nữ nhân đã vấy bẩn vào phủ ngày đêm sênh ca, chẳng thèm đoái hoài đến kim chi ngọc diệp như bổn cung.”

Lý Tú Dung lần đầu tiên thấy An Thái thẳng thắn nói ra tâm tư mình như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ. Nàng ta giương mắt nhìn sắc mặt tiểu công chúa, chỉ thấy vẻ bi thương mất mát đến đau lòng.

Quen biết nhiều năm Lý Tú Dung không nhịn được nổi lòng trắc ẩn, an ủi: “Công chúa đừng quá đau khổ, không ai có thể hiểu được nỗi buồn của người hơn ta. Nhưng trong thiên hạ có vô số nam tử, chắc chắn sẽ có người nam tử ưu tú dành cho công chúa. Ép buộc một người không đặt trái tim nơi mình, không chỉ làm khó đối phương mà cũng làm khó bản thân ta, người thông minh không nên lao vào những chuyện điên rồ, thiệt thân.”

Tiểu Viện nhìn Lý Tú Dung, đột nhiên trong lòng tăng thêm sự thưởng thức với cô nương này. So với An Thái lỗ mãng, kiêu căng, Lý Tú Dung có sự trầm ổn, lý trí chẳng thua kém nam tử, tác phong hay lối suy nghĩ đều vô cùng quyết liệt, dứt khoát. Nàng ấy không ngại việc Tiểu Viện nhìn ra tâm tư của mình dành cho Trịnh Lan, nhưng lại dùng phương thức uyển chuyển, dịu dàng nhất để khuyên nhủ An Thái, đồng thời cũng tinh tế biểu đạt chính kiến của bản thân.

An Thái lại càng thêm buồn bã, nhẹ lắc đầu: “Không còn kịp nữa rồi.”

Tiểu Viện và Lý Tú Dung đều hết sức tò mò, trăm miệng một lời hỏi: “Cái gì không kịp nữa?”

An Thái bất đắc dĩ nói: “Phụ hoàng đã cho soạn thánh chỉ, chỉ hôn ta và Tần Chí Thành. Hiện tại chiến sự Tây Man là vấn đề cấp bách quan trọng của Đại Trịnh. Chiến tranh sắp nổ ra, vận mệnh quốc gia phụ thuộc rất lớn vào Đại tướng quân Minh Khải quân - Tần Hưởng. Từ xưa muốn quân thần một lòng, thông gia luôn là biện pháp nhanh nhất. Phụ hoàng nói đích công chúa chỉ có duy nhất mình ta. Muốn ta dù dùng cách nào cũng phải ổn định Tần gia, để Tần gia quân một lòng bán mạng cho Đại Trịnh, giữ yên biên giới.”

Tiểu Viện và Lý Tú Dung đều kinh ngạc không thốt lên lời.

An Thái là công chúa duy nhất của hoàng hậu, là viên minh châu trong lòng hoàng đế, hưởng tất thảy mọi cưng chiều, thiên vị, chẳng ngờ trong mắt Đế vương, đích công chúa duy nhất này cũng lắm cũng chỉ là một quân bài, chỉ có điều quân bài này đáng giá hơn một chút.

“Việc đó… còn có thể cứu vãn được không?” Lý Tú Dung dò xét hỏi, nàng cảm thấy dù không có nữ nhân Hậu Sơn kia, An Thái gả cho Tần Chí Thành cũng không thể sống hạnh phúc, huống chi bây giờ…

An Thái khoát khoát tay, nói: “Đối với Đại Trịnh mà nói, cha con Tần gia trong quân nhất hô bách ứng, rất có uy vọng, là người không thể thay thế. Hiện tại tình hình biên quan căng như dây đàn, địa vị của quan võ càng lúc càng cao. Ý của mẫu hậu ta, là muốn gả ta cho một thế gia tay nắm binh quyền, đây mới là mối hôn sự có giá trị với bà. Mẫu hậu không có con trai, Du Phi lại ỷ sủng mà kiêu, chỉ có quân quyền ủng hộ sau lưng, người mới có thể vững vàng ngồi chắc hậu vị.”

Tần Chí Thành không thích An Thái. An Thái hiểu rõ. Mặc dù nàng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng nơi Tần Chí Thành, nhưng cũng không còn sốt ruột gả cho hắn. Có điều qua ít ngày nữa Tần Chí Thành sẽ về biên ải phía Bắc, một lần đi này không biết qua mấy năm mới trở lại, hoàng hậu giữ chặt tay An Thái, cầu xin nàng nhất định phải nắm chắc thời cơ, giúp bà vững vàng ngồi trên bảo toạ. Nàng chưa từng thấy một vị mẫu nghi thiên hạ nào yếu đuối như thế, đành đồng ý hôn sự này.

Thời điểm ba người ở Trạm Vương phủ, thánh chỉ tứ hôn đã được đưa tới Tần phủ. An Thái nói không kịp nữa, chính là ám chỉ việc này.

Nàng đã từng ngờ nghệch cho rằng mẫu hậu muốn nàng gả cho Tần Chí Thành là bởi vì bà biết nàng đem lòng thầm thương hắn. Không ngờ mình chỉ là một quân cờ của hoàng thất mà thôi.

Vì hôn sự của An Thái, Lý Tú Dung muốn vui cũng chẳng vui nổi, buồn bã nói: “Dân chúng đều cho rằng những tiểu thư lá ngọc cành vàng như chúng ta kiếp trước phải tích vô số đức nên kiếp này mới có thể sinh ra trong gia đình cẩm y ngọc thực. Nhưng lại không biết, từ xa xưa đáng thương nhất chính là những đứa trẻ sinh trong gia tộc vương hầu. Một khi nước mất nhà tan, chỉ có nước lang thang phiêu bạt chân trời góc bể. Cho dù may mắn sống trong thời bình, cũng bị phụ thân, huynh đệ lợi dụng, lấy ra làm con cờ chính trị nhằm trao đổi lợi ích, nào có nửa phần tự do tự tại?”

Tự do… Tiểu Viện thầm lặp đi lặp lại hai chữ này trong lòng. Từng có lúc nàng bị những kẻ buôn người cầm cố, bị Kim bà bà lợi dụng, thứ đời này nàng khao khát muốn có nhất chính là tự do.

Nàng cứ nghĩ rằng chỉ có mình không có tự do, chờ đợi tự do, khát cầu tự do, nhưng trêu ngươi thay hai vị quý nhân trước mặt nàng đây cũng không có tự do, họ cũng giống nàng bị đem ra trao đổi, lợi dụng, có điều dùng một kiểu cách nghe có vẻ tôn quý để che đậy bưng bít bản chất mà thôi.

Ba người đều trầm mặc không nói. Thùng trữ băng bên cạnh đã tan hết thành nước. Ba người cũng không cảm thấy nóng, thậm chí trong lòng còn cảm thấy thoáng lạnh run.

Cầu thang Siêu Nhiên Lâu vọng đến tiếng bước chân. Trịnh Lan chậm rãi đi lên, nhìn thấy ba người thẫn thờ ngồi đó, mặt đầy tâm sự. Hoa quả ướp lạnh trên bàn không ai động tới, băng trong thùng trữ băng tan hết thành nước chẳng ai đoái hoài, nhịn không được bật cười một tiếng: “Trời nóng như thế, cũng không sai hạ nhân thêm băng? Nhìn dáng vẻ ba người lại lạnh như băng. Sao mới từ hầm trữ băng đi ra à?”

Lý Tú Dung vội vàng đứng dậy thi lễ, Tiểu Viện và An Thái lúc này mới lấy lại phản ứng, làm lễ theo.

An Thái bĩu môi nói với Trịnh Lan: “Cửu ca huynh nói một câu hỏi thăm bình thường thì chết à? Chúng muội không kêu nha hoàn thêm băng là bởi vì đang hết sức chuyên chú thỉnh giáo công phu của Cửu tẩu, xem tẩu ấy dùng biện pháp gì mà có thể khiến huynh ngoan ngoãn nghe lời như vậy.”

Trịnh Lan không nóng không lạnh cười đáp: “Thật sao?? Vậy thỉnh giáo đến đâu rồi?”

“Đang giảng đến chỗ quan trọng thì Cửu ca đến, phá hỏng cả không khí.” An Thái tức giận thở phì phò nói: “Cho nên hôm nào muội lại đến học hỏi. Lần này chưa học được, lần sau sẽ chăm chỉ lĩnh giáo.”

An Thái kéo tay Lý Tú Dung, làm bộ muốn cáo lui, nàng không quên hẹn Tiểu Viện vài ngày nữa sẽ ghé qua, ngoài ra còn mong muốn Tiểu Viện nghĩ biện pháp mời cả Tần Chí Thành đến. Trước đại hôn, An Thái hi vọng có cơ hội khiến Tần Chí Thành hồi tâm chuyển ý. Dù trong lòng hắn đã có người khác, nhưng chỉ cần hắn chịu để dành một góc nhỏ cho nàng, An Thái cũng cảm thấy lòng được an ủi phần nào.

Trước khi đi Lý Tú Dung ý vị thâm trường nhìn trộm Trịnh Lan một chút, chàng vẫn phong thần tuấn lãng như thế, nét cao ngạo, khinh cuồng thời niên thiếu chẳng hề thay đổi, đặc biệt là đôi mắt luôn nhìn thế gian với vẻ lạnh nhạt, hờ hững, như thể chẳng để tâm đến khói bụi hồng trần.

Nhưng… gương mặt này giờ đã thuộc về một nữ nhân khác.

Trong khoảnh khắc Trịnh Lan bắt được cái nhìn đầy ẩn ý của Lý Tú Dung, trong lòng chàng không chút gợn sóng, quay lưng lại phóng mắt nhìn về phía quang cảnh hồ nước mênh mông.

Phía sau vọng đến tiếng An Thái và Lý Tú Dung chậm rãi rời đi.

Bên trong Siêu Nhiên Lầu chỉ còn lại Tiểu Viện và chàng.