Vết Bớt Hoa Điền

Chương 8: Đại hôn



An Thái công chúa là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu, cũng là đích công chúa duy nhất của Đại Trịnh. Là nữ tử có xuất thân vô cùng cao quý. Ngày trước Tần Chí Thành chưa từng thể hiện thái độ không thích An Thái, đại khái khi ấy hắn chưa hiểu thế nào là thích một người. Chẳng lẽ sau khi trải qua một đêm xuân nồng cháy tại Hậu Sơn, hắn lại đem lòng say mê Tử Vân? Tần Chí Thành biết giữa Tử Vân và Trịnh Lan chẳng có gì, bởi vậy ngày đó đối diện với Tử Vân, hắn thể hiện tình cảm vô cùng thẳng thắn, cuồng nhiệt, không chút che giấu.

Đương nhiên Trịnh Lan không ngại việc Tần Chí Thành vì mỹ nhân không cần công danh, thậm chí còn cảm thấy chỉ những kẻ có chí khí, dám nghĩ dám làm mới xứng đáng làm huynh đệ, bằng hữu của chàng, đây cũng là lý do chàng kết thân với Tần Chí Thành. Điều chàng lo là, với một nữ tử phong trần như Tử Vân, Tần Chí Thành chẳng qua chỉ là thứ tình cảm mong manh thoáng qua, bèo nước tương phùng, gặp dịp thì vui, đối với những gã đàn ông có tiền khác nàng ta cũng đều ân cần, dịu dàng như thế.

Tần Chí Thành thấy Trịnh Lan lại chuẩn bị chìm vào suy tư, không nhịn được vội hỏi: “Tử Lưu, đêm nay huynh có muốn cùng ta đến Hậu Sơn không? Thăm cô nương có vết bớt Hoa Điền trên trán! Ta thấy hình như huynh rất có hứng thú với nàng ta.”

“Nàng ta ấy à, hiện tại không còn ở Hậu Sơn nữa,” Trịnh Lan không nhịn được bật cười, “Mấy ngày nữa, sẽ vào phủ ta.”

Trịnh Lan bưng chén rượu lên, khuôn mặt lạnh lùng thoáng nét hân hoan, thống khoái uống cạn một ly rượu nho. Mùi vị trong veo, ngọt ngào thanh khiết tràn đầy khoang miệng, đáy mắt chàng như mê, như say, khẽ lẩm bẩm giống như nói cho Tần Chí Thành nghe, lại giống như đang tự nói với chính mình: “Phải cảm tạ Tả tướng đại nhân, đã giúp ta hoàn thành một chuyện tốt.”

“Cái gì? Huynh muốn đưa nàng ta nhập phủ? Tả tướng chỉ có duy nhất một nữ nhi, huynh vừa đại hôn với nàng ta đã lập tức nạp thiếp? Muốn tạo phản rồi? Huống chi nàng ta lại từ nơi đó…” Tần Chí Thành ngây ngẩn cả người, nếu như thân là hoàng tử như Trịnh Lan cũng không thể tuỳ tiện đưa một nữ nhân từ “nơi” kia ra, nạp nàng thành thiếp, vậy… Tử Vân mà hắn ái mộ…. không phải khỏi bàn tới nữa hay sao?

“Cái nơi kia…” Trịnh Lan dường như hiểu thấu tâm tư Tần Chí Thành, nhịn không được bật cười một tiếng đầy chế nhạo, sau đó đứng dậy, gọi Hải Thăng qua, ra lệnh: “Gọi người trong phủ đến, theo dõi sát sao những kẻ trong cung phái tới, xem có làm việc nghiêm túc siêng năng không. Tất cả phải dựa theo đúng lễ chế mà sắp xếp, chuẩn bị, nhất định không được qua loa, đại khái.”

Vị đốc công được phân công theo dõi tiến độ nhiệm vụ, ban đầu còn nhàn nhã, đứng cho có, nghe xong lời này cuồng cuồng chấn chỉnh lại thái độ, cẩn thận, sát sao đốc thúc các cung nhân. Đều nói gần vua như gần cọp, nhưng vị Trạm Vương điện hạ này còn sớm nắng chiều mưa, tính khí thất thường hơn cả thánh thượng!

Vì để nghiệm chứng suy đoán của bản thân, ngay đêm hôm đó, Trịnh Lan phái Dơi đi điều tra, quả nhiên mọi thứ đều trùng khớp với suy đoán của hắn. Sắp cưới được một nữ nhân bản thân thấy hứng thú, lại không phải mấy cô tiểu thư nhàm chán xuất thân danh môn thế gia, lòng Trịnh Lan thoáng qua một cảm xúc vui vẻ, đắc ý.

Ngày đại hôn, Trạm Vương, thân mặc hỉ phục đỏ chót thêu hoa văn rồng năm vuốt, cưỡi bạch mã, dẫn theo tiểu tướng quân Tần Chí Thành, cùng Ngự Lâm Quân. Phía trước do đích thân nhóm thị vệ trong cung mở đường, khí khái uy phong, đi đến trước cửa phủ Tả thừa tướng đón dâu.

Trong chúng trong thành đông nghìn nghịt đứng ở hai bên đường, thấy được dung nhan của Trạm Vương điện hạ — mày đen dài như rặng núi, mắt thăm thẳm như biển sâu, khiến người người thốt lên kinh ngạc: So với thiên tiên trong truyền thuyết còn tuất dật, thoát tục hơn!

Trong tướng phủ, đông đảo tân khách đã có mặt. Tiền Trọng Mưu cố gắng khoác lên bộ mặt vui mừng, sung sướng.

Ngô Phàm Khâm hôm qua cũng đã chạy về kinh, nghe nói biểu muội đại hôn, tức tốc trở về Ngô gia cầm theo hạ lễ và bái thiếp, đi suốt một đêm tới phủ Tả tướng.

Tiền Trọng Mưu không có thời gian quan tâm tới hắn, hắn muốn lén lút tới hậu viện ngắm nhìn lần cuối biểu muội sắp xuất giá, nếu có thể nắm lấy cơ hội thổ lộ tất thảy tình cảm giấu kín trong lòng thì càng tốt. Nhưng hậu viện đâu đâu cũng có thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào. Cách một cánh cổng vòm nhìn vào trong chỉ thấy nha hoàn thị nữ bận rộn chạy tới chạy lui.

Bên trong Tiểu Viện vừa trang điểm xong, mặt mày rực rỡ, đám nha hoàn thị nữ tất tả giúp nàng cài trâm vàng, khoác hỉ phục, đeo điểm thuý, đội mũ phượng mạ vàng.

Đào nương tử tự tay đội khăn trùm đầu cho nàng, không quên căn dặn nàng đừng lo lắng, thấp thỏm.

Tiểu Viện nhẹ gật đầu.

Ngô Phàm Khâm hậm hực lui ra, liếc thấy Bình An. Hắn kinh ngạc vì Bình An ấy thế mà lại ở phủ thượng của cữu cữu mà không trở về Ngô gia, bèn tiến lên hỏi: “Ta về nhà không thấy ngươi! Ra là ngươi ở đây! Ngươi theo cữu cữu lâu như thế, sao còn chưa trở lại phủ?”

Bình An đương nhiên không nói cho hắn biết những việc đã xảy ra, chỉ qua loa đáp: “Tả thừa tướng vừa về tới kinh thành, bệ hạ lập tức ban thánh chỉ thành hôn, đại nhân mới hồi kinh, nhân lực trong phủ không đủ, vì thế nô tài ở lại hỗ trợ.”

“Mấy tên đạo tặc kia đã bị bắt lại chưa?” Ngô Phàm Khâm nhớ tới Tiểu Viện, không chiếm được biểu muội, dùng tạm thế thân của nàng cũng không tệ.

Bình An tự biết phải giữ bí mật chuyện của Tiền đại nhân, nhưng hắn không chắc gã Huyện thừa Lâm Hà có lỡ miệng tiết lộ gì tin tức nào cho Ngô Phàm Khâm không, nên nhất thời nghẹn lời.

Đang dở câu chuyện thì giờ lành đã đến, Bình An nhân cơ hội này mau chóng né Ngô Phàm Khâm, đi về phía sau viện.

Lúc này khoé miệng Trịnh Lan thoáng một nụ cười nhạt, chàng nhàn nhã thả cước bộ, vượt qua hành lang tướng phủ tiến vào viện. Chàng thong thả đi vào phòng, tiếp nhận bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Viện từ Đào nương tử, nhẹ nhàng nắm lấy.

“Tiền cô nương, sau này sẽ là ái phi của bản vương.” Cách một lớp khăn trùm đầu mỏng manh, chàng nhẹ nhàng thì thầm một câu.

Tiểu Viện cảm thấy giọng nói của người này có chút quen tai, nhưng không nhớ ra nổi đã từng nghe ở đâu.

Tiền Trọng Mưu tuân thủ tỉ mỉ quy chế về của hồi môn của một tiểu thư quan nhất phẩm, chuẩn bị cho Tiểu Viện vô số đồ cưới quý giá, từ ngoài nhìn vào không có chút sơ hở nào. Dựa theo hôn tục Đại Trịnh, sau khi nhà trai đón dâu xong, nhà gái không được đi theo đoàn dâu, cũng không tới tham gia tiệc cưới. Chờ đến năm ngày sau lại mặt sẽ tổ chức yến tiệc.

Nhìn đoàn rước dâu của Trạm Vương phủ tưng bừng rời đi, trong lòng Tiền Trong Mưu đủ thứ cảm xúc lẫn lộn, không biết nên cảm thấy may mắn hay thương tâm.

Tại một căn phòng vắng vẻ ở trong hậu viện, Tiền Thục Viện chân chính đang nôn thốc nôn tháo. Nha hoàn Tố Nguyệt của nàng đứng một bên tỉ mỉ hầu hạ, nghe tiếng đàn sáo, chúc tụng náo nhiệt bên ngoài mà Tiền tiểu thư lòng đau như cắt, đau đớn rơi lệ.

Đây vốn nên là hôn lễ của nàng, thời còn thơ bé, vô số lần nàng ở trong khuê phòng mặc sức tưởng tượng lễ thành hôn của chính mình.

Nhưng đời này chỉ sợ nàng mãi mãi không bao giờ có được hôn lễ tưng bừng, tôn quý như thế. Phụ thân định cứ vậy giấu nàng trong hậu viện hay sao? Nàng sờ sờ chiếc bụng đã hơi nhô lên, nhớ đến sự nhẫn tâm, vong tình của Thái tử điện hạ, hai dòng lệ nóng uất ức tuôn trào.

Tiền viện Vương phủ, yến hội đã được bày biện xong xuôi.

Bởi vì ngày thường Trạm Vương không thích tham dự chuyện triều chính, cho nên quý khách có mặt cũng chẳng nhiều. Địa vị mẫu thân chàng vốn không cao, không giống các hoàng tử khác tử bằng mẫu quý (*), có nhiều thế lực muốn lai vãng đến kết thân. Chàng cũng chẳng ham náo nhiệt, cho nên đến dự đại hôn chỉ có Tần Chí Thành và đám vương tôn cùng thủ hạ.

(*) Con vinh hiển nhờ mẹ.

Hoàng thân quốc thích tới uống rượu mừng. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================

Giữa buổi yến tiệc, Hoàng hậu nương nương phái An Thái công chúa dẫn người tới tặng sính lễ, Trình Lan vội vàng ra tiếp.

An Thái Công chúa có vẻ không muốn về ngay, cố tình nán lại trong khách sảnh. Nàng ngồi trên ghế chủ thượng, hai bên là hàng cung nữ, thái giám theo hầu.

Trạm Vương nhìn nàng cố ý ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, biết nàng khó có dịp xuất cung, nhân cơ hội này muốn tới gặp mặt Tần Chí Thành.

“Cửu ca, ta muốn gặp Chí Thành. Huynh đừng để chàng ấy bồi rượu các hoàng thúc, hoàng bá với đại thần nữa, cho chàng ấy tới nói chuyện với ta đi.” An Thái nhìn hai bàn tay đan vào nhau của mình, làm bộ lạnh nhạt nói nhỏ với Trịnh Lan.

“Muốn gặp hắn, vậy ngươi tự đi tới đằng trước mời hắn qua. Hoặc tuỳ tiện phái ai đi thông báo là được.” Trịnh Lan hờ hững đáp.

“Hừ!” An Thái vừa tức giận, lại sốt ruột nhưng không thể không khẩn cầu vị cửu huynh tính khí kỳ cục này. “Cửu ca, ta không thể trực tiếp đi xuống bên dưới gọi chàng ấy được. Những người xung quanh ta, cả các hoàng thân quốc thích khác đều sẽ biết mất. Ta không muốn trước khi xuất giá bị gán mấy điều tiếng không hay.”

“Ngươi cũng biết thế là không ổn? Thế sao còn định biến phủ thượng của ta thành chỗ lén lút hò hẹn? Nếu xảy ra chuyện gì? Lúc đó ai chịu trách nhiệm, kẻ nào đứng ra gánh tội này?”

Trịnh Lan uống một ngụm trà, cả buổi sáng vội vã đón dâu, chàng có chút khát. Trước khi An Thái tới, tân nương đã được Đào nương tử và Hải Thăng dìu vào tân phòng, chàng cầm theo bầu rượu, đứng lên, định hoàn thành nốt nghĩa vụ chủ nhà. Đột nhiên nhớ tới biểu cảm phong phú, thú vị của Tiểu Viện, thật sự chỉ muốn vứt bỏ toàn bộ thủ tục nhàm chán, nhạt nhẽo này, tới tân phòng trêu chọc nàng một chút.

Tần Chí Thanh gọi nàng là “trái ớt nhỏ”, chàng thật sự muốn thử xem đến cùng trái ớt đó cay đến mức nào.

Kỳ thực nhìn bộ dạng nôn nóng của An Thái, chàng vốn định chờ thêm một lát sẽ gọi Tần Chí Thành qua, nhưng đời này chàng ghét nhất những kẻ kiêu căng ngạo mạn, thích lên giọng ra lệnh cho chàng.

Không ngờ hoàng muội điêu ngoa kia lại thẳng thắn mở miệng: “Cửu ca và Tần Chí Thành lớn lên cùng nhau. Ta không sợ nói cho Cửu ca biết, ta thích chàng ấy, muốn chàng ấy trở thành phò mã của ta. Vị trí của phủ công chúa đã được quyết định, mẫu hậu cũng giúp ta chọn ngày lành tháng tốt xong xuôi, hôm nay chỉ muốn gọi chàng ấy tới báo trước một tiếng.”

“Ồ, vậy sao… Đột nhiên ta không biết nên nói một tiếng chúc mừng với hoàng muội hay nên lắc đầu tiếc hận thay Khổng Dương nữa.” Khổng Dương là nhũ danh của Tần Chí Thành. Trịnh Lan nhàn rỗi nhấp thêm một ngụm trà, mới chậm rãi đi về phía nhóm người ồn ào cười nói trong yến tiệc.

An Thái công chúa nhìn Trịnh Lan, cau mày “hừ” một tiếng, ngay sau đó cũng đi theo ra ngoài, nàng thầm nghĩ: “Dù sao ta cũng đã dự định sẽ gả cho chàng ấy, vậy thì sợ gì mấy tin đồn nhảm nhí cơ chứ. Cửu ca không giúp ta vậy ta tự mình đi gặp chàng.”

An Thái đi đến phòng khách, căn phòng này ngăn cách với chỗ nàng đang đứng một tấm bình phong, bước ra lập tức có thể nhìn thấy nhóm hoàng thân quốc thích đang say sưa uống rượu với Tần Chí Thanh.

“Viện chủ Tử Trúc Viện - Tử Vân cô nương - Hậu Sơn Trà Tự đưa hạ lễ đến.”

Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng la hét không ngừng từ bên ngoài truyền đến, cho nên đành dừng bước, ghé mắt nhìn qua khe hở của tấm bình phong quan sát bên ngoài.

Sau tràng thông báo người Hậu Sơn Trà Tự tới đưa bái thiếp, nghe thấy hai chữ “Tử Vân”, tất cả vương công, đại thần trong buổi tiệc đều ngừng đũa, đặt ly rượu xuống, đây đúng là vị khách không ngờ!

Chẳng cần nói nhiều danh tiếng của Tử Vân cô nương tại đế đô khó ai bì kịp, hôm nay không tốn thuyền vàng, xe bạc, cũng có thể chiêm ngưỡng phương dung mỹ nhân nức tiếng kinh thành, vì thế ai ai cũng nhao nhao nhướn người hướng mắt về phía cổng chính.

Tử Vân từ trên cỗ xe ngựa tinh xảo bước xuống, mỗi bước đi qua sen hồng nở rộ (*), thân hình yêu kiều, tư thái thướt tha.

(*) Nguyên văn Bộ Bộ Sinh Liên: ý miêu tả một đôi chân rất nhỏ và đẹp.

Đám nam tử háo sắc trong bữa tiệc mắt kẻ nào kẻ nấy đều dính chặt lên bóng hình mỹ lệ, duyên dáng của nàng. Đến khi Tử Vân lại gần, mọi người mới phát hiện hôm nay nàng không tô phấn, điểm son, có lẽ đã cân nhắc tình huống này không nên rêu rao.

Tần Chí Thành cảm thấy nữ tử như Tử Vân chính là tiên tử lạc xuống nhân gian, hắn vốn đã hơi chếnh choáng men say, ánh mắt mê ly dõi theo Tử Vân không chớp mắt. Vô thức Tần Chí Thành đứng dậy, bước tới gần, sóng mắt mập mờ, mê mẩn, cử chỉ phóng khoáng, lời nói không chút giấu diếm tình ý: “Tử Vân cô nương tới thăm, không tiếp đón từ xa được. Chí Thành là tổng quản bữa tiệc này, để ta đưa cô nương đến Thiên Điện ngồi nghỉ.”

Tử Vân biến mất, bữa tiệc dần dần khôi phục lại vẻ náo nhiệt, tưng bừng, người người xì xầm bàn tán hoặc là về dung mạo của Tử Vân, hoặc là quan hệ mập mờ giữa ca kỹ nổi tiếng nhất đế đô với Trạm Vương.

“Ngày đầu tiên của đại hôn, đám nữ tử câu lan đã dám vác mặt tới tặng lễ, chuyện này đúng là chỉ Trạm Vương mới làm ra được.”

“Tả thừa tướng mà biết, chỉ sợ tức đến tái mặt.”

“Tử Vân kia quả là một báu vật, Trạm Vương không nói gì với nàng ta nên cũng chẳng đoán được mức độ tình cảm giữa hai người. Nhưng mà chỉ bằng ánh mắt cháy bỏng của Tần tiểu tướng quân, ta có thể khẳng định hai người họ là nhân tình… Trạm Vương điện hạ và Tần Tiểu tướng quân là huynh đệ thân thiết, đám nam nhân ở cùng nhau, quan hệ khăng khít vẫn chưa đủ, mà còn phải… ha ha ha…”

Các tân khách dù đã hạ thấp giọng xì xào bàn tán, nhưng An Thái công chúa núp sau bình phong vẫn nghe được tường tận rõ ràng.

Nàng vò khăn lụa trong tay, cau mày, rầu rĩ… cuối cùng vẫn lui về hậu viện. Xe ngựa trong cung dừng ở cổng sau vương phủ, nàng tức giận đi thẳng một đường hồi cung.

Mặc dù Trịnh Lan xưa nay luôn xa cách với các huynh đệ, nhưng đối với hoàng muội này vẫn có chút tình cảm, không thể không theo đưa tiễn.

An Thái công chúa đã vào tới xe ngựa, lại mở rèm ló đầu gọi Trịnh Lan chuẩn bị xoay người rời đi quay lại: “Cửu ca, nói với Tần Chí Thành, không cho phép hắn đến chốn kia nữa, càng không được gặp loại nữ tử phong trần kia, cứ nói là ta bảo vậy.”

Trịnh Lan thở dài một hơi: “Nha đầu ngốc, vụng về đến thế là cùng. Không biết câu dưa ép thì không ngọt sao?”

Nói xong lại tự giật mình —- vậy thì nữ nhân không biết tên gọi là gì, đang ngồi trong tẩm điện chờ chàng động phòng thì sao? Nàng có thích chàng không?

Chàng không cho phép mình dây dưa vào bất kỳ nữ tử nào nếu không phải người tình đầu ý hợp. Những hành vi như thấy sắc nổi lòng tham, hay ép buộc cưỡng đoạt người không thuộc về mình, vậy chàng có khác gì Hằng Xương Đế năm xưa.

Chàng không muốn phản bội người khác, cũng không muốn bị kẻ khác cô phụ tình cảm, bằng không chính bản thân chàng đang phản bội xuất thân của mình, xem nhẹ chính mình, chàng không muốn đời mình rẻ mạt, thất bại như thế.