Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 62: Là Xuân Thiên



Xuân Thiên hơi nghiêng người, rồi tự bị động tác của mình đánh thức. Thình lình nàng ngồi bật dậy, bao xung quanh là lều nỉ, chỉ có mỗi một mình nàng, trời đã sáng bửng, ánh nắng len vào từ khe hở ở đỉnh lều, rải xuống dưới những đốm sáng li ti, rơi trên người nàng.

Nàng ngồi ngẩn ngơ một lúc, đầu óc trống rỗng, nghe thấy có tiếng nói chuyện của vu y phía ngoài lều nỉ vọng vào. Nàng chớp mắt mấy cái, bỗng nhảy khỏi giường lao vút ra ngoài cửa.

Người đàn ông đứng lặng ở cách đó ít xa, hai cánh tay rũ xuống, vì suy yếu nên phải đứng cúi đầu vai, đang nói gì đó với vu y. Nàng có thể nhìn thấy sườn mặt gầy gò xanh xao của hắn, với những đường nét trơn tru lên xuống, gọn gàng hệt như nét phẩy liền mạch lưu loát trong một đường bút đi.

Nàng la lên một tiếng, vừa hoảng vừa vui, vừa xót vừa sợ. Nàng gọi tên hắn, bổ nhào về trước như con nai con.

Hai người kia ngừng nói chuyện, người đàn ông trẻ tuổi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Nàng vọt thẳng vào lòng hắn, đầu vùi trong ngực hắn, vốn muốn nói gì, nhưng khi vừa chạm tới thân thể hắn, ngửi thấy hơi thở của hắn, hai mắt nàng đã ngấn lệ rồi òa khóc tức tưởi, khóc mà chẳng ra hơi.

Hắn bị nàng đụng một cái, suýt chút nữa thì đứng không vững. Sau khi ổn định lại, hắn giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, dịu giọng nói: "Dậy rồi à? Ngủ no chưa?"

Nàng càng gào to hơn.

Lý Vị vỗ nhẹ vai Xuân Thiên trấn an nàng, mỉm cười nói với vu y bằng tiếng Đột Quyết: "Để ông chê cười rồi, mấy ngày nay đúng là làm cô ấy sợ hãi."

"Chịu bao nhiêu khổ cực, thấy anh tỉnh lại, cầm lòng không đặng." Tuổi tác vu y không tính là quá già, cũng là người từng trải, thoải mái bật cười ha ha: "Nếu cô ấy dậy rồi, anh hãy về lều nằm nghỉ đi, người bệnh vẫn nên nghỉ ngơi nhiều."

Lý Vị gật đầu: "Đa tạ."

Vu y nói thêm hai câu nữa rồi xoay người tránh đi, để lại mỗi hai người.

Hắn lại cúi đầu, nhìn con thú nhỏ nước mắt giàn giụa túm chặt quần áo hắn, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, khóc sưng mắt thì không được đâu."

Hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Tiếng khóc sẽ gọi mấy đứa con nít trong bộ tộc tới, bọn nhỏ sẽ nhìn cô chằm chằm đấy."

Nàng ưỡn vai dậy, sau một hồi lâu mới kiềm chế được cảm xúc, thút tha thút thít, cúi đầu giậm giậm chân: "Sao tôi lại ngủ quên mất chứ... Ngài tỉnh lúc nào mà cũng không đánh thức tôi dậy, còn một mình chạy ra ngoài."

"Mới tỉnh thôi, gặp vu y bèn nói với ông ấy mấy câu, thấy cô ngủ say nên không đánh thức." Giọng hắn nhu hòa, "Xuân Thiên, đừng khóc."

Nàng ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, khụt khịt cái mũi, ban đầu định bụng là sẽ xem xét thần sắc hắn ra sao, ấy nhưng vừa nhìn cái mà đã vô tình biến thành dán mắt nhìn. Hắn mỉm cười, đáp lại nàng bằng ánh mắt y hệt.

Nàng có thể bắt gặp bộ dạng nhếch nhác của mình trong đôi đồng tử đen nhánh của hắn, hắn cũng nhìn thấy vẻ yếu ớt và mỏi mệt của mình in trong cặp mắt giá lạnh của nàng.

Gió mát ngày hè, trời xanh vời vợi, lều nỉ trắng phau, trẻ con hiếu kỳ, người lữ khách từ phương xa đến, những con người đương độ xuân gặp nhau trên con đường xa lạ, những con người thật dễ gần và đáng yêu.

Cái nhìn cách biệt đã lâu, là mới gặp, hay trùng phùng, hay là một điều gì khác?

Gió im lặng thay hướng, mấy đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh, khoảnh khắc khi mọi thứ như tĩnh lại, liệu chăng có thứ gì đó đang ngấm ngầm biến đổi?

Nàng cố kìm nén, muốn nói gì, nhưng lòng cứ run lên, rồi một lần nữa khóc òa.

Chung quanh toàn là con nít thò đầu ra ngó, cặp mắt sáng nhấp nháy nhìn hai người lom lom, ánh mắt hồn nhiên tràn ngập tò mò. Hắn khẽ thở dài một hơi, ôm lấy nàng, tay vuốt ve mái tóc đen của nàng, giấu giọt nước mắt nàng vào trong lòng.

Đành vậy thôi, hắn sớm đã nộp vũ khí đầu hàng, kiểu gì cũng được, kiểu gì hắn cũng cam tâm tình nguyện.

"Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ kìa..." Đám con nít bụm mặt, cười hi hi ha ha.

"Bọn nhỏ nói gì thế?" Nàng đang khóc, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con cười rúc ra rúc rích, không nhịn được hỏi hắn.

"Bọn nhỏ bảo rằng muốn chơi cùng với chị." Hắn dịu dàng đáp.

"Tôi không đi được, tôi phải trông ngài." Nàng úp mặt lên ngực hắn, giọng buồn buồn.

Nàng cũng biết mình đang nói điều gì, hắn cười ôn hòa, dắt nàng đi vào lều nỉ: "Được, trông ta."

Bấy giờ nàng mới gạt bỏ mọi ưu tư, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, được hắn dắt, cũng nắm lấy tay hắn: "Ngài vừa tỉnh, phải nghỉ ngơi cho khỏe."

Hắn nằm sấp trên giường Hồ, đau đớn thầm cau mày, thở hắt ra một hơi, lại thấy mệt mỏi, nhịn không được với với nàng: "Ta chợp mắt một lát, cô cũng nghỉ đi."

"Vâng." Nàng gật đầu, ngồi chồm hỗm trên tấm đệm rơm trước giường Hồ trông hắn ngủ, hắn vỗ vỗ xuống giường, nhích vào đằng trong: "Có muốn nằm cùng không?"

Xuân Thiên sợ nằm chật chội dồn người hắn, lắc đầu: "Tôi không buồn ngủ, tôi trông ngài."

Lý Vị chịu đựng hồi lâu rồi mới nhắm mắt. Xuân Thiên thấy hắn đã ngủ, bèn đứng dậy cẩn thận đi chuẩn bị nước nóng và cháo, chốc chốc lại nhìn sang, thấy hắn yên giấc, nhịp thở dày dặn, lòng dạ nàng rốt cuộc cũng thả lỏng nhẹ nhõm.

Vu y biết Lý Vị tỉnh nên đã cùng Mai Lục đến thăm. Từ sau ngày đầu tiên đó Mai Lục không hề tới lều, nhưng ngày nào cũng sai người đưa cơm canh nước nóng qua. Xuân Thiên chỉ mới thấy láng máng vẻ ngoài của ông ấy, lúc này có dịp nhìn kỹ, đó là một người đàn ông trung niên với nước da nâu nâu, đường nét sắc sảo, mắt nâu râu ngắn, tên Hộc Tát Bùi La, tuổi khoảng độ năm mươi, vóc người bậc trung không cao không thấp, người khoác chiếc áo ngắn tay mỏng nỉ thêu, trông vừa nho nhã lễ độ lại vừa uy nghiêm.

Nàng thật lòng cảm kích, liên tục hành lễ tạ ơn ông ấy.

Trong tộc ít người nói tiếng Hán, ngay cả vu y cũng nói được có dăm câu, nhưng Mai Lục lại nói rất trôi chảy, tỏ ý rằng Xuân Thiên không cần phải lo lắng, sau đó chuyển hướng sang nói với Lý Vị: "Thương thế của anh ta đã nghe vu y kể, cần tĩnh dưỡng nhiều. Người đường xa tới là khách, hai vị tôn khách ở đây yên tâm dưỡng thương, nếu có thiếu thứ gì, báo với ta một câu là được, đừng khách sáo."

"Đa tạ ơn cứu mạng của Mai Lục." Lý Vị đứng dậy thi lễ.

Mai Lục dặn dò đôi câu là đi ra, vu y ở lại xem xét vết thương của Lý Vị, gật gật đầu: "Mỗi sáng mỗi tối rịt thuốc uống nước nóng là sẽ tốt, cứ dưỡng từ từ là khỏi ngay, xương cốt của anh vốn chắc, không có gì quá đáng ngại đâu."

Lại hỏi hắn: "Giết tổng cộng mấy con sói?"

Lý Vị cười ngượng ngùng: "Cũng chỉ mấy con, cuối cùng thành ra nông nỗi này, khó lòng chịu đựng nổi."

"Sói tuyết trong núi hung tàn và quỷ quyệt hơn sói dưới thảo nguyên nhiều." Vu y nói, "Lực cắn của sói vô cùng lớn, một nhát cắn của chúng có thể làm đứt lìa cả cánh tay, anh phải nói là rất may đấy."

Xuân Thiên chăm chú lắng nghe hai người nói chuyện bằng cả tiếng Hán lẫn tiếng Đột Quyết với một giọng không được chuẩn xác lắm, dù mơ mơ hồ hồ cũng đoán được bảy tám phần. Vu y thấy nàng ở bên cạnh nghe, tiện đưa luôn chén thuốc trong tay mình cho nàng: "Anh ấy tỉnh rồi, sắc thuốc rịt thuốc giao hết cho cô."

Xuân Thiên gật đầu, vu y dặn Lý Vị vài câu rồi cười bước ra ngoài.

Vu y đưa nàng chén thuốc để nàng đắp thuốc lên chỗ đầu vai bị thương nặng. Xuân Thiên rửa tay sạch sẽ, bưng thảo dược ngập ngừng, Lý Vị nhìn lướt qua nàng, chậm rãi cởi áo xuống xếp chồng bên hông, lộ ra da thịt trần trụi loáng bóng.

Da thịt nơi được áo che chắn có màu nhạt hơn nước da của mặt, là làn da màu lúa mì sáng. Tạm bỏ qua những vết sẹo chằng chịt trên đó, thì hắn có bờ vai rộng lớn thẳng tắp, cơ thể rắn chắc đều đặn, các múi cơ nổi rõ trên ngực và bụng, đi dần xuống dưới lại thắt vào ở phần eo, nếu giảm một phần sẽ gầy, còn nếu tăng một phần thì trông sẽ to lớn thô kệch.

Nàng nghiêm túc bôi nước thuốc lên vết thương cho hắn, đầu ngón tay cũng bởi thế mà vô tình di chuyển như đang phác họa, xúc cảm hệt thỏi gang bọc trong tấm vải lụa. Cơ thể dưới ngón tay bỗng dưng cứng đờ, Xuân Thiên cảm giác ánh mắt Lý Vị đã dừng lại trên người mình trong một phút chốc, chẳng biết vì sao mặt đột nhiên đỏ bừng.

Nàng giả vờ trấn định, cẩn thận bôi thảo dược quanh chỗ bị thương, lấy một mảnh vải sạch băng bó cho hắn. Hắn đã đứng dậy, dù có kiễng chân nhưng cùng lắm nàng cũng chỉ với được tới vai hắn, ngửi thấy mùi trên người hắn, mang theo hơi ấm quẩn quanh chóp mũi nàng.

Hắn ngồi xuống, cười nhìn nàng: "Để ta."

Nàng đã quấn vải xong xuôi, thắt một nút ở đầu vai, thu tay về, nghe thấy hắn cười bảo: "Sai sử cô như tỳ nữ, là lỗi của ta."

"Thế là đáng, nếu không tại tôi, sao ngài bị thương được chứ." Nàng đưa chén thuốc cho hắn, "Tôi làm tỳ nữ cũng không có cách nào báo đáp ân tình của ngài."

"Sao ta đành..." Hắn khựng lại, một hơi uống cạn chén thuộc, bẻ lái sang chủ đề khác, "Cô cứu ta một lần, ta cứu cô một lần, chúng ta coi như huề nhau, không ai thiếu nợ ai..."

Nàng lắc đầu: "Tôi vẫn nợ ngài..."

Nàng nói, thấy hắn nhìn hai bàn tay nàng, thật lâu thật lâu, không rõ vẻ mặt hắn, nàng bèn giấu hai tay ra sau lưng: "Sao vậy?"

"Cho ta xem." Giọng hắn ôn hòa.

Nàng không chịu, mím môi lùi từng bước.

"Cho ta xem tay của cô."

Nàng quay người toan bỏ đi: "Tôi ra ngoài coi đã..."

Lý Vị duỗi tay định tóm lấy nàng, nhưng nàng đã thoăn thoắt nhảy sang chỗ khác, ngữ khí như đang giấu giếm điều gì: "Không có gì đâu."

Lý Vị khẽ nhăn mày.

Hắn đứng lên, thân hình cao lớn bước từ từ đến gần Xuân Thiên, cố ý muốn tìm tay nàng, giọng vừa trầm thấp vừa khàn khàn, kiềm chế mà dịu dàng: "Sao lại bị thương thế này?"

Giọng nói lạ kỳ khiến tim Xuân Thiên run lên, lòng khó tránh khỏi hoảng loạn, rút tay vào trong tay áo, ấp úng: "Bất cẩn bị cỏ làm xước."

Hắn nhìn nàng từ trên cao, nhấc mí mắt, đồng tử màu mực loe lóe, mím môi không nói tiếng nào, hai tay vòng ra sau kéo tay nàng ra, đặt trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ.

Ở nhà trong hẻm Người Mù, hắn từng tình cờ bắt gặp nàng nương theo ánh trăng và sắc tuyết chói lọi, ngồi dưới cửa sổ lẳng lặng thêu khăn. Hắn nhớ đôi bàn tay của nàng, thon thả trắng nõn, mềm mại không xương, trông đâu có thảm thương như bây giờ. Lòng bàn tay mu bàn tay đầy những vết thương nhỏ có mới có cũ, hầu hết là bị đá và cỏ cây làm xước. Lòng bàn tay phồng rộp do giữ chặt dây cương, trên đầu ngón tay còn có mấy vết thương bé tí xíu, hắn vừa nhìn đã biết là xước do chủy thủ.

"Mấy ngày ta bị thương, cô vất vả lắm phải không?" Hắn nhúng tay vào bát thảo dược, bôi thứ nước cỏ màu xanh lên vết thương của nàng, "Vừa phải cố sức chạy, vừa phải lo cho ta, cô đã trải qua thế nào? Lúc sức cùng lực kiệt, có phải đã dùng chủy thủ tự đâm mình, để đau rồi tỉnh táo?"

Nàng không muốn nghe hắn nói những lời ấy một chút nào, mắt đảo vòng nhìn tứ phía, cắn môi, lắc đầu: "Không phải, tại tôi sơ ý nên mới bị xước tay."

Lý Vị phiền muộn nhìn nàng, mệt mỏi cúi đầu, cuộn tròn mười ngón tay dịu ngoan trong tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Đừng giấu ta."

Nỗi lo âu như sắp mất đi lần nữa tràn về bao trùm trái tim nàng: "Tôi chỉ biết đi về trước, tôi sợ ngài không tỉnh lại nữa... Tôi không thể có lỗi với ngài, có lỗi với Lý nương tử và Trường Lưu..."

Vì sao phải kìm nén bản thân khi đứng cùng nàng, vì sao không thể phủ kín môi nàng, vì sao lại muốn đưa nàng ra khỏi Ngọc Môn quan, vì sao xưa kia lại cứu mạng nàng, vì sao lại là nàng?

Hắn lặng lẽ buông tiếng thở dài.

"Cô không có lỗi với bất cứ ai, ngược lại ta phải cảm ơn cô, cảm ơn vì cô đã bất chấp tất cả." Hắn quấn mảnh vải vòng quanh ngón tay nàng, quấn ngang quấn dọc thành hai cái bánh ú, nàng vụng về bắt chéo các ngón tay, nhắc nhở hắn: "Ngón tay tôi không thể cử động, không làm được việc gì hết, cũng chẳng thể bôi thuốc giúp ngài."

Hắn gật đầu, kéo nàng tới bên giường Hồ: "Mấy ngày nay cô phải nghỉ ngơi cho vết thương lành."

Nàng trợn mắt nhìn hắn: "Người bị thương là ngài."

Hắn tựa vào giường Hồ, ngồi xuống tấm đệm rơm dưới đất: "Cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn ta."

Xuân Thiên không lay chuyển được hắn, thuận đà nằm xuống giường Hồ. Giường Hồ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đủ cho nàng lăn lộn vài vòng, cũng đủ cho hai người cùng nằm. Nàng thấy Lý Vị tựa giường Hồ, bèn vươn tay lướt nhẹ qua lưng hắn, do dự một hồi lâu: "Ngài có muốn... lên đây ngồi không?"

Lý Vị hơi sững lại, rồi lặng im lắc đầu.

Ban đêm nàng nằm trên giường, Lý Vị trải áo ra đệm rơm nằm, một người chịu khổ nhiều ngày, một người bị thương suy yếu, nên đều đi ngủ từ sớm.

Nửa đêm nàng tỉnh giấc từ cơn ác mộng, dịch người đến mép giường, nhìn Lý Vị nằm nghiêng đưa lưng về nàng, nàng trầm ngâm nhìn chong chong bóng đen dưới đất, thấy vai hắn khẽ phập phồng thì yên tâm nhắm mắt.

Lúc lâu sau nàng lại mở mắt ra, nghĩ nghĩ, cuốn thảm nỉ lăn đến chỗ đệm rơm ngủ, cách một khoảng trống, nằm song song với Lý Vị.

Đệm rơm thô ráp ngứa ngáy, nhưng chẳng biết bao nhiêu lần nàng đã ngủ trên đất hoang, vậy mà cũng làm quen được với cuộc sống kham khổ kiểu này.

Cũng không hẳn là quen, chính xác là giỏi chịu đựng.

Nửa đêm nàng trở mình, bật ra một tiếng nỉ non mơ hồ, ôm tấm thảm nỉ lăn tới bên cạnh hắn, mặt dụi dụi vào tay áo hắn.

Hắn ngửi thấy mùi hương đặc trưng chỉ có trên người thiếu nữ, mở mắt nhìn nàng trong đêm tối, khuôn mặt nàng vẫn vùi trong thảm nỉ, chỉ thấy mỗi nửa vành tai như miếng bạch ngọc lấp ló giữa những sợi tóc đen, ẩn ẩn hiện hiện trước mắt hắn giữa đêm tối mịt mờ.

Hắn nhắm mắt lại.

Bốn bề im phăng phắc bặt không một tiếng động, hắn cảm giác khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, cơ thể mềm mại thoang thoảng thơm kề sát ngực hắn. Trong mông lung hắn cũng hơi thả lỏng, mở rộng vòng ôm của mình, đón lấy nàng vào lòng.

Đám rơm lởm chởm đâm lên người làm nàng ngưa ngứa, nàng cọ tới cọ lui, vừa khéo đi vào vòng tay hắn.

Bất chợt Lý Vị mở mắt, hắn nhìn thấy bờ vai mảnh mai nhấp nhô của nàng, mùi thơm bay bổng, cơ thể mảnh mai mềm dẻo của thiếu nữ như thể cành liễu xanh mướt, lay động thướt tha, thích hợp để ngắt xuống cắm vào bình thưởng thức, cũng thích hợp đặt trong tay ngắm nghía kỹ càng.

Bất đắc dĩ, hắn nhúc nhích người, lòng vẫn cảm thấy có nỗi khổ không thể nói, chỉ đành đứng dậy ra ngoài lều nỉ hít thở không khí.

Hôm sau Xuân Thiên thức dậy, phát hiện mình đang ngủ chảy nước miếng trên giường, nàng ngờ vực cau mày, thấy người ở đệm rơm đã biến đâu mất thì ảo não vì đã chiếm chỗ ngủ của người bệnh.

Nàng đi ra tìm Lý Vị, hắn ngồi trên một tảng đá ngoài lều, dùng chủy thủ cạo mấy cọng râu lún phún bên mép. Nàng trông thấy một mảng xanh nhàn nhạt dưới cằm hắn, sườn mặt như dao khắc, ngón tay với các khớp rõ ràng đỡ má, mí mắt hơi cụp xuống, có vẻ hờ hững mà cũng lại giống như đang tập trung tinh thần. Lòng nàng hơi xao động, gò má ửng hồng, bước chân mới dò ra đã thu về.

Nàng chưa bao giờ thấy hắn cạo râu, phụ nữ trang điểm và đàn ông cạo râu, đều là những việc riêng tư, dù hai người gắn bó đồng hành, tuy nhiên có rất nhiều chuyện làm phải tránh mặt nhau.

Bắt đầu từ lúc nào, có một số thứ đã thay đổi, rồi sau đó bất tri bất giác đảo lộn thế giới.

Sau khi Lý Vị tỉnh, tộc nhân đến lều thăm bệnh càng ngày càng nhiều hơn, ban ngày người lớn bận đi làm, nên bọn nhỏ nghịch ngợm trở thành khách quen của lều.

Từ mấy đứa bé một, hai tuổi hãy còn chập chững tập đi cho tới đứa trẻ con tám, chín tuổi với lọn tóc bím. Người của bộ Hộc Tát dầu không quá nhiều, nhưng con nít lại không tính là ít. Đám nhỏ này có hơn mười đứa, ngày nào cũng thấy mấy cái đầu thập thò gần lều, lén nhìn hai người lạ lẫm ăn mặc phong thái hoàn toàn khác xa mình.

Trẻ con Hộc Tát được nuôi theo kiểu nuôi thả, bởi vậy có phần ngang bướng và bạo gan hơn trẻ con người Hán. Nếu tò mò, chúng sẽ nhìn chằm chằm vào mặt người ta, thậm chí là tiến lại sờ chỗ đông mó chỗ tây, hỏi thẳng hai người: "Hai người tới từ đâu?"

"Hai người là ai?"

"Sao tóc hai người trông kỳ cục thế? Vì sao quần áo của hai người không giống chúng em?"

Trình độ nói tiếng Đột Quyết của Lý Vị tương đối lưu loát, có thể ung dung ứng phó với đàn ong mật nhỏ cứ vo ve vo ve này. Xuân Thiên bị đám trẻ vây chung quanh hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, chỉ đành nhìn hắn cầu cứu: "Bọn nhỏ nói gì thế?"

Hắn cũng đang bị cả đám nhóc quấn quýt thở không ra hơi, thấy hai tay nàng khua khoắng loạn xạ, khổ sở ông nói gà bà nói vịt với lũ con nít, bỗng thấy rất thú vị.

"Lý Vị, ngài dạy tôi vài câu bằng tiếng Đột Quyết được không? Tôi nghe không hiểu..." Cách đám trẻ xúm xít, nàng cao giọng nói với hắn.

Hắn bị đứa nhỏ bên cạnh quấn lấy, chẳng có thời gian trả lời nàng, đứa nhỏ tóc để chỏm hỏi Lý Vị: "Chị gái xinh xinh tên gì vậy ạ?"

Lý Vị đáp: "Chị ấy tên Xuân Thiên."

Hắn đọc tên nàng bằng tiếng Hán.

"Xuân Thiên có nghĩa là gì?" Đứa nhỏ nghiêng đầu, thốt lên hai chữ ấy với một giọng kỳ lạ.

Lý Vị nhìn nàng, ngẫm nghĩ: "Là cảnh xuân sang khi núi Tham Hãn tuyết tan băng chảy, nắng ấm gió mát, hoa cỏ sinh sôi, chim vân tước hoan ca."

Đứa nhỏ đảo mắt, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Đó là Cáp Bố Nhật, chị ấy tên là Cáp Bố Nhật*."

*Cáp Bố Nhật được mệnh danh là một trong bốn ngọn núi thiêng của Tây Tạng.

Xuân Thiên loáng thoáng nghe thấy họ nhắc tên mình, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

"Chị Cáp Bố Nhật."

Một lớn một nhỏ cùng nở nụ cười.

Cuộc sống ở bộ Hộc Tát vừa mới mẻ vừa vui sướng. Người trong tộc bất luận nam nữ già trẻ đều chân thành nhiệt tình, hoặc do xuất phát từ nguyên nhân ít khách đến. Có lẽ ải Bắc hiếm được gặp thiếu nữ nào xinh xắn nhu mì như vậy, nên mặc dù có trở ngại về ngôn ngữ, song mọi người ai ai cũng thích tán dóc đôi câu với Xuân Thiên. Xuân Thiên nghe không hiểu mọi người nói gì, mỗi lần chuyện trò chỉ có thể chớp mắt lặng lẽ xin Lý Vị giúp đỡ. Nghe lâu, thi thoảng cũng học vẹt được vài câu để đáp.

Đồ ăn đưa tới hằng ngày toàn là thịt, phải dùng chủy thủ cắt ra ăn. Đưa cơm là một bà lão đầu bạc độ thất tuần, mặt mũi hiền từ. Những ngày đầu thấy ngón tay Xuân Thiên quấn vải không tiện hoạt động, bà bèn gọi cháu gái nhà mình ra, ngày ngày qua giúp Xuân Thiên ăn cơm mặc quần áo.

Tiểu nha đầu tên Hộc Tát Lan Đa, tuổi xấp xỉ tuổi Tiên Tiên, cô bé có mái tóc đen mượt óng ả, màu da hơi ngăm, mắt nhỏ môi mỏng, nom có đôi chút giống Xuân Thiên. Mỗi sáng cô đều dậy sớm đi sang lều, cực kỳ chu đáo giúp Xuân Thiên châm trà rót nước, chải đầu đút cơm.

Xuân Thiên cười ngại ngùng, bình thường nàng ăn không ngồi rồi, việc duy nhất có thể làm là bôi thuốc cho Lý Vị. Pha trà thôi mà, bản thân nàng có chuyện gì cần Lan Đa giúp đỡ đâu chứ. Hai người nói chuyện, người nói cái này người đáp cái kia chả ăn khớp gì, Xuân Thiên liên tục xua tay bảo Lan Đa trở về, Lan Đa lại cầm một cành quả dại đỏ au đến chơi cùng nàng.

Nàng nói với Lý Vị hãy khuyên Lan Đa về, Lý Vị ngồi trên đệm rơm tước cành làm tên, nghe thế thì nhướng mày, dạy cho nàng một câu: "Tát nhật đa kỳ nhĩ."

"Nghĩa là gì?"

"Nghĩa là khéo léo thuyết phục người trở về."

Lúc Xuân Thiên khoa tay múa chân với Lan Đa có nhắc tới câu nói kia, tiểu nha đầu nhấp nháy mắt, ôm chặt eo Xuân Thiên, tần suất sang lều càng dày đặc.

Xuân Thiên thường hay được Lan Đa vừa niềm nở vừa lanh lợi ôm thật chặt, nàng mở tròn mắt nhìn về phía Lý Vị, dùng ánh mắt hỏi hắn, tại sao câu nói ấy lại vô tác dụng.

Lý Vị bó tay nhún nhún vai, đôi đồng tử đen lại đong đầy ý cười, khóe môi hơi nhếch.

"Những lời đó rốt cuộc có nghĩa là gì?" Nàng bám theo Lý Vị hỏi rất nhiều lần, một hai muốn hiểu bằng được. Hai ngày nay chỉ cần nàng nói như thế với người trong bộ tộc, là người nào người nấy lại mỉm cười khoái trá vẻ như đã tỏ.

Lý Vị sờ chóp mũi, cười nói: "Thực ra có nghĩa là khen đối phương thật tốt."

Nàng ngồi xổm trước người hắn, dẩu môi khẽ trách: "Sao ngài lại có thể gạt tôi chứ."

(còn tiếp)