Vị Của Anh

Chương 7: 1 - Tình yêu



Mọi chuyện bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Thuỵ Nhiên vẫn luôn hỏi điều đó khi nghĩ đến Vĩnh. Cô bắt đầu cảm thấy mình chú ý đến anh ta từ bao giờ? Trước kia cô không để ai vào trong mắt, nhưng Vĩnh lúc nào cũng khiến cô tức tối và khó chịu vì cái vẻ trịch thượng đáng ghét của anh. Trong những bộ phim tình cảm, nam nữ chính đều bắt đầu tình cảm từ một mâu thuẫn. Thuỵ Nhiên không yêu Vĩnh, nhưng ít nhất cô tin anh. Cô tin những gì anh làm với cô đều là thật lòng, dù những điều ấy đôi khi chỉ là sự phũ phàng thô lỗ.

Tiếng vặn nắp chai đưa Thuỵ Nhiên về với thực tại. Cô và Vĩnh đang ngồi ở Circle K. Anh đẩy chai nước đã mở nắp về phía cô, sau đó mở đến chai nước của mình và ngửa cổ uống cạn. Cổ họng của anh động đậy theo từng cú nuốt, Thuỵ Nhiên cảm thấy mình có thể bị nuốt theo dòng nước đó.

"Cô đang suy nghĩ gì vậy?" Vĩnh lau nhẹ miệng và hỏi cô.

Thuỵ Nhiên không thu mắt về, đáp: "Tôi đang tìm lý do về việc anh tha thiết muốn biết tôi đã chết như thế nào. Nó không đúng với tác phong làm việc của anh cho lắm."

Vĩnh khẽ cười, anh ngả người ra ghế và nhìn ra bên ngoài. Đã là đêm muộn, những âm thanh của xe cộ bị kéo dài ra rồi dần rơi vào khoảng lặng.

"Cuộc sống hiện tại của cô thế nào?"

"Anh đang đánh trống lảng đấy à? Nhưng cũng chẳng sao vì tôi tin anh sẽ tìm đại một lý do nào đó để trả lời cho câu hỏi kia của tôi thôi. Cuộc sống của tôi bây giờ không hề tốt đẹp. Tôi sống với một cặp vợ chồng thích đánh đập và chiếm dụng tài sản của cô cháu gái. Tôi phải giải các loại bài tập trong con mắt kỳ vọng của nhiều người. Tôi phải đi tìm hiểu về việc tại sao tôi lại sống sau khi đã bị giết... Nhưng tựu chung lại thì có ý nghĩa hơn trước."

"Ý nghĩa hơn ư?"

"Phải! Tôi có những việc để làm, tôi có mục đích. Trước kia thì tôi còn chán nản đến mức tạo ra một trò chơi để tiêu tiền mà."

"Cũng đúng." Vĩnh cúi đầu, vùi sâu vào cổ áo được kéo cao của mình. Đột nhiên anh cảm thấy bối rối. Thuỵ Nhiên nói như vậy có nghĩa là cô ấy hài lòng hay không hài lòng về cuộc sống hiện tại?

Một cặp đôi đẩy cửa bước vào, họ vẫn đang tiếp tục câu chuyện còn dang dở và tay họ thì đan chặt vào nhau. Thuỵ Nhiên chống tay nhìn họ, cô nói: "Đôi khi tôi tự hỏi tình yêu có mùi vị như thế nào? Nó có làm tôi vui vẻ hơn không? Nó có làm tôi bớt chán ghét chính tôi và loài người hơn không? Nó có đủ để sưởi ấm tôi hay vững chãi đến mức không bao giờ sụp đổ để người kia bỏ tôi đi hay không? Bây giờ thì tôi đã có câu trả lời. Nó có thể có vị với tất cả mọi người, nhưng với tôi thì không. Có lẽ một kẻ bị bỏ rơi bởi những người thân yêu nhất như tôi đã sớm từ bỏ tình yêu nhân loại. Tôi đã hèn nhát mà từ bỏ nó. Y như mẹ tôi đã bỏ tôi đi vì nghĩ rằng ở bên bà tôi sẽ khổ sở."

Vĩnh không thật sự hiểu hết điều mà Thuỵ Nhiên nói. Đôi khi cô ấy sâu sắc và nhiều tâm sự đến mức anh hồ nghi về lớp vỏ kênh kiệu, bất cần ngu ngốc trước đó của cô. Anh chưa từng muốn hiểu ai hơn cô gái này. Những cảm xúc cô mang lại, hay những cảm giác lúc thế này lúc thế khác cô mang lại cho anh làm anh cảm thấy như đang ở trong một mê cung. Cô bắt anh phải tìm đường ra cho bằng được.

"Nếu như tôi chết đi, anh có đau khổ không?" Thuỵ Nhiên chuyển hướng nhìn vào Vĩnh. "Anh biết đấy, tôi đã chết một lần, trong cô đơn. Giờ thì tôi muốn chuẩn bị trước, tôi muốn ít nhất sẽ có một ai đau khổ khi tôi đi. Điều đó sẽ làm tôi thanh thản."

"Đừng có nói lung tung như vậy." Vĩnh bóp nhẹ vào chai nhựa khiến nó kêu thành tiếng.

Thuỵ Nhiên cười lớn rồi huých nhẹ tay Vĩnh: "Đôi lúc anh đáng yêu không chịu được. Anh cứ nói là có hoặc không thì có sao đâu."

"Có."

"Hả?"

"Tôi sẽ đau khổ nếu cô chết." Vĩnh nhìn thẳng vào mắt Thuỵ Nhiên và trả lời.

Anh không thấy sợ hãi khi nói câu đó. Lúc trước anh nghĩ rằng cô ấy sẽ có cơ hội, sẽ có cuộc sống mới cho nên anh mới từ chối cô. Nhưng khi cô nói rằng dù thế nào thì cô cũng sẽ chết, mọi thứ chỉ là vấn đề thời gian thôi thì anh thấy hối hận.

Thuỵ Nhiên ho nhẹ, cô vội vàng uống nước nữa. Những cử chỉ của cô đều có phần lóng ngóng. Vì cô không nghĩ rằng Vĩnh sẽ nói như thế. Cô không chuẩn bị sẵn phản ứng cho điều đó.

Vĩnh vẫn không rời mắt khỏi Thuỵ Nhiên, anh truy cầu đến cùng sự ngại ngùng trong cô. Anh thích thú khi nhìn cô như vậy. Anh hả hê khi thấy cô bị anh công phá sự hiên ngang giả tạo của mình.

"Chúng ta không được có tình cảm với nhau đâu đấy." Thuỵ Nhiên cố lấy lại bình tĩnh.

"Tại sao?"

"Vì tôi sẽ muốn hôn anh."

Họ giống như đang ở trong một cuộc chiến, từng người một cố giành lại thế thượng phong cho mình. Lần này, đòn đánh trả của Thuỵ Nhiên đủ để làm Vĩnh phải thu lại sự tự tin của mình.

"Cô nói đúng."

Thuỵ Nhiên vỗ vai Vĩnh và đứng dậy: "Đưa tôi về nhé. Trong mắt người khác tôi chỉ là một con bé mười bảy tuổi thôi mà."

Vĩnh nhớ những lần đến Lúc Chiều Tàn đón Thuỵ Nhiên. Cô ấy sẽ say xỉn trên tay anh, hoặc là vùng vằng không muốn về. Cô luôn có một lý do gì đó để chọc tức anh, nhưng anh không bao giờ tức giận. Nhiệm vụ của anh là kiểm soát cô, nên anh chỉ cần tập trung vào điều đó.

Có lẽ Thuỵ Nhiên không biết dù ở trong thân xác nào thì đối với anh, cô vẫn luôn là cô. Anh luôn có một hình dung về cô mà không cần phải dùng đến vẻ bề ngoài để xác định. Đó là cách mà con người ta nhớ về nhau ngay cả khi họ không còn hiện diện nữa. Nhưng đột nhiên anh thấy sợ khi phải dùng hình dung đầy mông lung ấy để nhớ cô. Vì anh đã thật sự chịu tan vỡ một lần trước cái chết của cô nên anh hiểu nó đáng sợ như thế nào.

Trên con đường vắng dẫn về nhà Ngọc, hai người đi chầm chậm dưới ánh sáng lung mờ của đèn đường. Nhiệt độ về đêm xuống rất thấp, rảo bước chậm cũng làm da thịt họ lạnh căm. Vĩnh cởi áo khoác của mình choàng lên người Thuỵ Nhiên, đồng thời ấn chặt xuống như sợ cô sẽ hất nó ra. Tuy nhiên cô ấy không làm vậy. Cô chỉ ngước nhìn anh với một sự cảm kích khó nói.

"Họ có đánh cô không?" Vĩnh hỏi.

"Không, tôi làm họ phát điên nhưng họ không đánh tôi."

"Nếu cô cần tôi sẽ lo một chỗ ở mới cho cô."

"Không, tôi không muốn làm đảo lộn cuộc sống của Ngọc thêm nữa. Nhỡ tôi đưa mọi chuyện đi quá xa, đến khi cô ấy quay trở lại..."

"Nếu cô ấy không thể quay trở lại?"

"Hãy tìm hiểu cho tôi một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Chúng tôi nghi ngờ Q. không ở trong tù."

"Chúng tôi?"

Thuỵ Nhiên đưa tay giữ lấy chiếc áo khoác của Vĩnh, đáp: "Một người bạn của Ngọc có bố cũng từng bị hoán đổi thân xác, chính là trường hợp mà tôi kể cho anh đó. Tôi đang khai thác mọi thứ từ câu chuyện ấy."

"Nếu Q. không ở trong tù thì đi đâu?"

"Chúng tôi nghĩ Q. là một năng lực siêu nhiên nào đó. Rằng anh ta có thể có bất cứ hình dạng nào. Người bây giờ ở trong tù không phải là Q. mà chỉ là một thân xác của ai đó thôi."

"Mục đích anh ta làm tất cả những chuyện này là gì?"

"Đó là điều mà tôi muốn tìm hiểu. Nhưng để biết được điều đó, tôi phải giải được hết các câu hỏi trong lòng."

Rẽ vào một con ngõ rất tối, Vĩnh cố đến thật gần Thuỵ Nhiên. Trước kia anh luôn làm như thế, chỉ có ở gần cô thì anh mới có thể bảo vệ cho cô được. Khi mắt đang làm quen với bóng tối, anh có thể ngửi thấy được một mùi hương dìu dịu. Nó chỉ thoảng nhẹ qua anh như một làn khói, nhưng cũng đủ để khiến anh cả đời không quên.