Vì Giống Nữ Chủ Nên Ta Bị Nam Xứng Bắt Cóc

Chương 11



"Tôi không nói bừa! Cô chính là tôi!" Cô bé thét lên.

"Cô cũng đừng nói bừa nữa, lẽ nào cô tính nói sau khi gặp tai nạn linh hồn của tôi xuyên qua thế giới khác xong mất trí nhớ, rồi thật ra lúc bị Đỗ Mạc Viễn bắt cóc thì lại có một linh hồn khác xuyên vào đây đúng không? Cơ thể tôi có phải cái máy hút bụi đâu mà hết thứ này đến thứ kia, việc này tới việc khác tìm đến, thấy có khác cái nồi cám heo không hả?"

Diệp Doanh Như không hiểu sao lại khóc, có lẽ là ức chế quá nên không thể kiềm được đi. Chỉ vài tháng thôi mà bao nhiêu chuyện xảy ra, cô cũng chỉ là một người bình thường thôi không chịu nổi những việc này.

"..."

Thấy cô bé im lặng, Diệp Doanh Như biết bản thân mình đoán đúng rồi? Cô cố gắng mạnh mẽ lau hết đống nước mắt trên mặt đi, im lặng nhìn vào mắt cô bé.

"Sao.. Cô biết được.."

"Tóm lại, cô tìm tôi có chuyện gì? Nói trước, không trả thù hộ, không yêu hộ, nếu theo lời cô nói tôi là cô thì tôi không có việc gì phải làm việc tôi không thích cả. Nhưng sau tất cả, tôi vẫn là tôi, tôi không phải cô!"

".. Thật ra tôi chỉ muốn gặp cô để nói rằng cô là tôi thôi."

"Ồ, vậy thì được, giờ thì cô có thể đi được rồi đó và trả lại giấc mơ đẹp cho tôi đi."

"Cô.. Không tin tôi!" Cô bé khẳng định nói.

Diệp Doanh Như cũng không giấu diếm gì với nguyên chủ mà thành thật trả lời: "Đúng vậy, tôi không tin, chắc lại là kế hoạch của mấy người ở bộ quản lý thời không thôi, sao tôi lại phải tin chứ? Đừng có nói chuyện nực cười nữa, cả cuộc đời tôi sống cực cực khổ khổ, rồi chỉ vì lí do là tai nạn nên linh hồn xuất khỏi thân xác, bây giờ thì hay rồi, vì 'Diệp Doanh Như ' cô mà tôi phải rời khỏi nơi tôi sinh sống mấy chục năm, cô nghĩ tôi chấp nhận được không? Rõ ràng là một công dân bình thường giờ lại thành nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết máu chó? Tôi nói cho cô biết này, tôi đồng ý ở lại nơi khỉ gió này là sự nhân nhượng cuối cùng tôi giành cho mấy người rồi, đừng có được nước lấn lên đằng đầu."

Nói đến đây, nước mắt của Diệp Doanh Như lại một lần nữa trào ra, cô uất ức muốn chết đi được. Rõ ràng đang sống rất bình thường, cô đã từ bỏ việc muốn được hưởng cảm giác ấm áp từ gia đình rồi, đã chấp nhận số phận của mình rồi, sao lại đưa cô vào thế giới trong sách làm gì? Sao phải cho cô đối mặt với kẻ điên Đỗ Mạc Viễn? Sao phải nói với cô rằng cô là 'Diệp Doanh Như' gốc? Sao lại nói với cô rằng cô từng phải trải qua ký ức đau khổ? Cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường như bao người khác thôi mà.. Sao phải khó khăn đến như vậy? Cho cô một thân phận mới làm gì? Cho cô một gia đình để làm gì? Cô không cần thứ đó! Cô sợ cảm giác đánh mất thứ quan trọng, sợ tình cảm ấm áp của gia đình khiến cô không còn mạnh mẽ để đối đầu với xã hội hiểm nguy ngoài kia.. Rồi một ngày gia đình cũng rời bỏ cô.. Cô sợ không sống nổi nữa.. Cô yếu đuối lắm, làm ơn đừng tổn thương trái tim này nữa..

"Diệp Doanh Như" thấy cô khóc, bỗng im lặng dang hai tay ra ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi cô.

"Diệp Doanh Như" nói: "Đây mới thực sự là nơi cô thuộc về, xin lỗi vì đã đánh mất cô, mọi chuyện sẽ ổn thôi, Diệp Doanh Như sẽ có một gia đình yêu thương cô ấy, sẽ có một cuộc sống trọn vẹn và bù đắp những gì quá khứ cô phải trải qua.."

"Đây không phải một câu chuyện hay một quyển sách nào cả, đây là thế giới thực, tin tôi đi, chúng tôi chỉ muốn cố gắng bù đắp thiệt hại cho cô thôi. Không có cục quản lí thời không nào ở đây cả, chỉ có một Diệp Doanh Như xứng đáng được yêu.."

Diệp Doanh Như không nhớ mình đã ngủ bao lâu và sau đó xảy ra chuyện gì nữa, chỉ biết lúc tỉnh lại hai mắt cô sưng húp lên.

Cô gắng gượng dậy, đi xuống lầu tìm đá để chườm cho mắt đỡ đau. Đi được nửa cầu thang Diệp Doanh Như nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe, nhưng cô không quan tâm, dù sao cô biết không phải mỗi mình cô sống trong căn biệt thự này.

Một lúc sau, Diệp Doanh Như cầm túi đá vừa chườm vào mắt, vừa chuẩn bị quay lại phòng, nãy cô gặp người hầu trong bếp, bà ấy hỏi cô có muốn ăn gì không vì cô đã không ăn gì từ trưa rồi, nhưng Diệp Doanh Như từ chối, cô không cảm thấy đói, hoặc đúng hơn là không có tâm trạng ăn uống.

Lúc này, cô cũng biết được nhị tiểu thư đã về, cũng chính là "em họ" trong truyền thuyết của cô, Diệp Doanh Như nghĩ có lẽ đứa "em họ" này của cô là nữ chính Hứa Y Ca đi, dù sao trong quyển nhật ký có nêu rằng vị "nhị tiểu thư" này có khuôn mặt vài phần giống cô.

"Chị.. Chị hai?" Bỗng lúc này bên trên truyền tới tiếng nói, đánh thức Diệp Doanh Như khỏi dòng suy nghĩ.

Diệp Doanh Như nhìn về phía giọng nói phát ra, trước mặt cô là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, đôi mắt to tròn đen láy, đôi môi căng mọng đỏ ửng, hai bên má hồng hồng thêm chiều cao tầm m65 và làn da trắng mịn hồng hào đúng chuẩn là một mỹ nữ trong truyền thuyết. Tóc dài đen tuyền, được uốn gợn sóng, tất cả tiêu chí đều phù hợp với nhân vật chính của một bộ truyện ngôn tình tổng tài bá đạo.

Diệp Doanh Như không đáp lại mỹ thiếu nữ mà chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục vừa chườm đá vừa đi về phòng. Lúc này chúng ta chỉ cần nở một nụ cười thật tươi thì mọi chuyện rồi sẽ đi qua.

Mỹ thiếu nữ cũng không cản đường Diệp Doanh Như, chỉ là ánh mắt của cô ấy luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Doanh Như làm cô nổi hết da gà lên.

Về tới phòng, Diệp Doanh Như nằm xuống giường, bắt đầu quá trình độc thoại nội tâm và quay ngược về quá khứ của mình hay đúng hơn là của nguyên chủ.

Sau giấc mơ hồi chiều, đầu cô tự động được cài thêm ký ức từ nhỏ tới lớn của nguyên chủ, nhưng lại không có ký ức từ khi cốt truyện bắt đầu.

Vị mỹ thiếu nữ kia đúng thật là nữ chính Hướng Y Ca, cô ấy theo họ mẹ, nhưng vẫn luôn được người trong nhà gọi là nhị tiểu thư thay vì "biểu tiểu thư" cha của nữ chính là đặc công, chết trong một lần làm nhiệm vụ, còn mẹ nữ chính thì là tiểu thư quý tộc bên phương Tây, đang bị người nhà bắt về nước và ép hôn, sau này nữ chính sẽ có thêm một người cha khác rất yêu thương cô mà cũng rất quyền lực. Nhưng bây giờ thì nữ chính vẫn chưa rõ về gia thế của mình.