Vi Sư Không Thích Rắn

Chương 1



Tam giới tương truyền rằng...

Thiên Đế cai quản thần giới, dưới trướng có Tứ đại thiên quân, mỗi vị trông coi một phương. Trăm vạn năm trước, Bắc Quân Hạ Hầu Dung thu nhận một yêu nghiệt làm đồ đệ, cuối cùng bị yêu đồ phản bội, thanh danh mất hết, lúc chết còn bị y lột da và tóc làm thành cây đàn tỳ bà gọi là Phượng Minh. Trăm vạn năm sau, Đông Quân Phong Tự cũng đi theo vết xe đổ tiền nhân, bị yêu đồ hại chết, thi thể bị lăng nhục, mà yêu đồ đó còn nghiễm nhiên xưng bá một phương trở thành yêu tôn tàn bạo lãnh khốc nhất từ trước đến nay của yêu giới.

Tứ đại thiên quân mất đi hai người, từ đó mai danh ẩn tích nơi đảo sâu rừng xa, không quản chuyện tam giới nữa. Thế mà, chẳng bao lâu sau, Tây Quân Vô Khương luyện đan bất thành, tổn hại tâm mạch qua đời sớm. Nam Quân Lịch Văn đột nhiên biến mất, chỉ để lại một cây quạt giấy nhuốm đầy máu. Trước lúc Nam Quân mất tích, người cuối cùng mà y gặp chính là vị yêu tôn đầy rẫy tai tiếng kia.

***

Gió đêm lạnh lẽo truyền vào ngôi nhà gỗ đơn sơ trên ngọn núi Thương Mang quanh năm hoang vu hẻo lánh. Miên Viễn đang ngồi bên lò lửa không ngừng thêm củi vào, ánh mắt lãnh đạm nhìn ngọn lửa bập bùng, trong lòng tính nhẩm lại qua thêm một năm nữa rồi. Một năm này nối tiếp một năm khác, một năm khác lại đưa tiễn một năm khác nữa, biết bao sự nuối tiếc đều bị thay thế bởi thời gian. Y ở trên núi này bao lần nhìn phồn hoa héo tàn rồi sinh sôi, sinh sôi lại héo tàn, chẳng còn phân biệt rõ là hiện tại đã chờ đợi được bao nhiêu năm rồi?

Gió đêm vượt qua thân ảnh cô độc của Miên Viễn bay lướt tới bên giường, khẽ chạm vào những ngón tay nhúc nhích của nam nhân nằm phía trên. Nam nhân mở mắt, sau đó mệt nhoài nhắm lại rồi mở ra lần nữa. Cảnh vật xung quanh vô cùng xa lạ. Màn giường bằng vải thô màu xanh, không đẹp nhưng sạch sẽ. Thanh giường bằng gỗ mun đen tầm thường, không sang nhưng chắc chắn.

Nam nhân cố gắng nhích người ngồi dậy, dù chỉ tạo ra một âm thanh cực nhỏ nhưng lại đá động đến đôi tai vốn rất thính của Miên Viễn. Miên Viễn giật mình xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, không gian giống như ngừng trôi. Miên Viễn gào thét đến bấn loạn trong lòng: "Đã tỉnh, cuối cùng đã tỉnh lại rồi! Thực sự đã tỉnh lại rồi." Nam nhân thì khác, hắn hoàn toàn chẳng biết Miên Viễn là ai, cũng hoàn toàn không có cảm xúc gì. Hắn chỉ mở to hai mắt như ốc sên, đờ đẫn cả người ra nhìn y trong sự tò mò.

Miên Viễn bỏ thanh củi trên tay xuống chạy nhanh về phía giường, chân này đá vào chân kia như kẻ say, suýt chút nữa là té đến mức đập luôn cả mặt vào ga giường, may mà còn vịn kịp cột giường cố thủ lại hình tượng. Nam nhân vẫn mở to cặp mắt ốc sên nhìn y, nhưng trên khóe môi cong lên một đường thú vị, nghĩ thầm tên này ngốc thật! Tuy nhiên, hắn chỉ vừa nghĩ tới đây, toàn thân đã bị vòng tay rắn chắc hữu lực của Miên Viễn ôm chầm lấy, ôm đến ná thở.

"Cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi. Ta đã chờ ngày này rất lâu, rất lâu rồi người có biết không?"

Nam nhân lại đờ đẫn ra. Hắn không hiểu y nói gì hết. Rất lâu, rất lâu kia lại là bao lâu?

Miên Viễn tự ôm rồi tự buông, lay lay hai bên bả vai hắn kích động: "Sao người không nói gì vậy? Có phải vẫn còn đau chỗ nào không?"

"Đau!" Hắn buông ra một tiếng than nhẹ.

"Ở đâu?"

"Ngươi lay ta đau!"

"...". Googl𝔢 trang này, đọc ngay không q𝐮ảng cáo _ trù mtr𝐮yện.Vn _

Miên Viễn rút tay lại, cười ngượng: "Là do ta quá nhớ người. Ta...ta...thật sự rất vui...vui đến hồ đồ luôn rồi."

Miên Viễn đột nhiên lắp bắp, nam nhân mỉm cười vì trông y thật đáng yêu. Bất quá, hắn không thể không hỏi một câu: "Xin hỏi...ngươi là ai vậy?"

Miên Viễn đứng hình, niềm vui chợt đóng băng tức thì trên khuôn mặt: "Người...không nhớ...ta sao?"

Nam nhân miễn cưỡng thở dài: "Đến ta là ai ta còn không nhớ, sao ta nhớ được ngươi là ai?"

Miên Viễn tiếp tục đứng hình, khóe mắt khóe môi đều giật mạnh mấy cái: "Sao có thể thế này?"

Trong khi Miên Viễn đang bận rộn sắp xếp lại ý nghĩ, nam nhân cũng tranh thủ sắp xếp lại ý nghĩ. Người này trông có vẻ rất thân thiết với hắn, nhưng hắn nửa điểm cũng không nhớ ra, ngay đến bản thân là ai cũng không biết, hình như đã mất trí nhớ rồi.

Miên Viễn đột nhiên đổi giọng điệu cười lớn một tràng dài. Tiếng cười vô cùng bi ai bất lực, lại có gì đó bí ẩn khó hiểu.

Nam nhân thấy y cười, tưởng rằng y thương tâm hóa rồ, lo ngại hỏi: "Rốt cuộc...chúng ta là gì của nhau vậy?"

"Chúng ta là...là phu thê." Miên Viễn khôi phục tinh thần, đáp một cách rụt rè nhưng giây lát sau lại chắc chắn như đinh đóng cột nhìn hắn và cứng cỏi lặp lại: "là phu thê."

"..."

Buổi sáng đầu tiên sau khi tỉnh lại, nam nhân đứng dưới tán cây tử đằng trắng ngẩn ngơ nhìn mây trời và những tia nắng ấm xuyên qua các kẽ ngón tay đang giơ cao của hắn. Đêm qua, hắn và Miên Viễn đã tâm sự đến sáng. Miên Viễn nói hắn gọi là A Tự, y gọi là Miên Viễn. Miên Viễn cùng với hắn đều là yêu quái sống tại đỉnh Thương Mang này. Chính vì từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, cho nên lớn lên cũng chẳng quan tâm ai đàm tiếu mà lấy nhau, cùng nhau dựng ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn này trải qua những chuỗi ngày ấm áp. Sau đó, hắn gặp tai nạn bất ngờ trượt chân té núi dẫn đến hôn mê. Y đã luôn ở bên cạnh hắn chăm sóc suốt ba năm nay.

A Tự vẫn chưa thể tiêu hóa hết những chuyện Miên Viễn nói. Hắn vừa tỉnh lại, đầu óc còn trống rỗng lộn xộn, cho nên dù Miên Viễn lừa gạt hắn thì hắn cũng không phân biệt được. Có điều, sau khi bình tâm nghĩ lại, hắn cảm thấy Miên Viễn đối với hắn không hề có chút ác ý nào. Biết đâu chỉ đơn giản như y nói, bọn họ là phu thê, hắn bị té núi nên quên đi tất cả. Mọi chuyện đều do hắn nghĩ nhiều nên tự sinh ra hoang mang. Nếu đã vậy, hắn sẽ không nghĩ nữa, từ từ làm quen lại với mọi thứ chung quanh là được. Còn về ký ức kia, nhớ được thì tốt, không nhớ được cũng không sao.

A Tự khép những ngón tay lại từ từ hạ xuống, thình lình bị một bàn tay khác nắm chặt lấy. Miên Viễn đứng ở sau lưng hắn, lồng ngực dán sát lên lưng hắn, cười hỏi: "Sao vậy?"

Đỉnh Thương Mang nơi mà bọn họ ở chính là một chốn khỉ ho cò gáy. Cứ nhìn ngôi nhà gỗ thô sơ của bọn họ mà xem, xung quanh không hoa thơm cỏ dại, chỉ có cây khô chắn gió, cùng lắm thì vớt vát được một cây tử đằng duy nhất còn sống mà hắn đang đứng ngắm, có điều cũng là cái cây xác xơ đến thương tâm. Cả cây chỉ có duy nhất một chuỗi hoa lòng thòng, nhìn xa trăng trắng u ám còn tưởng là dây thòng lọng đang sắp treo cổ ai đó.

Kết luận là, A Tự không thực sự thích nơi này lắm, tuy nhiên hắn không nỡ nói ra làm Miên Viễn buồn lòng. Nhưng mà trước mắt càng có chuyện khiến hắn buồn lòng hơn.

"Ta đói."

Miên Viễn sực nhớ ra: "Cơ thể ngươi bây giờ rất yếu, bị mất hết pháp lực không khác gì phàm nhân. Đều là sơ sót của ta. Trong nhà đã hết thịt, ta xuống núi mua một chuyến. Ngươi nhớ đừng chạy loạn, kẻo lại bất cẩn té ngã như lần trước. Ta đã tạo kết giới xung quanh nhà, miễn là ngươi không rời khỏi sẽ luôn được an toàn."

A Tự thắc mắc: "Ngươi lấy gì mua thịt?"

Mặc dù Miên Viễn tự nhận là nông phu áo vải, thi thoảng sẽ đem nông sản xuống núi đổi lấy thức ăn mang về. Nhưng mà, hắn ngó quanh quẩn khắp nơi đã mấy canh giờ, đảm bảo cái mảnh đất chết này mà trồng nổi hạt ngũ cốc nào thì hắn sẽ cắm ngược đầu mà đi.

"Bên kia khu rừng ta có trồng rất nhiều nhân sâm, bình thường vẫn hay nhổ chúng bán lấy tiền mua thịt."

"À..." A Tự mỉm cười, hóa ra là nhân sâm chứ không phải ngũ cốc. "Nhưng vì sao phải trồng xa như vậy?"

"Đất của nơi này không thích hợp, trồng sẽ không ra củ tốt. Sẵn tiện ta cũng hái một ít về bồi bổ cho ngươi. Chờ ta nha."

"Được!"

Miên Viễn đi rồi, A Tự vào nhà nằm ngủ một lúc, không muốn nghĩ ngợi thêm điều gì nữa.

Một canh giờ sau, Miên Viễn trở về, mang theo rất nhiều nhân sâm, thịt và bánh ngon dưới núi. A Tự cầm gói bánh đứng ngoài khung cửa sổ của gian bếp vừa nhai vừa nhìn Miên Viễn hì hục ngồi nhóm lửa. Miên Viễn tuy bận tay nhưng vẫn tranh thủ ngước nhìn hắn hỏi: "Ngọt không?"

"Không biết nữa, ta chỉ là rất đói nên cứ ăn."

Miên Viễn thấy lạ vội đứng lên và đến gần hắn hỏi: "Ngươi không cảm nhận được vị gì sao?"

A Tự lắc đầu. Miên Viễn giựt đại một trái ớt khô trong chùm ớt đang treo gần cửa sổ đưa cho A Tự nói: "Ăn thử đi."

A Tự cầm lấy, nhai nhai rồi nuốt: "Vẫn không có vị gì."

Sắc mặt của Miên Viễn tối sầm lại trầm trọng, giống như vừa ăn phải trái đắng. A Tự chợt hiểu ra: "Ta không chỉ mất trí nhớ, còn mất luôn vị giác sao?"

"Không sao, ta sẽ tìm cách chữa cho ngươi. Ăn no bụng trước rồi tính." Miên Viễn trấn an hắn rồi quay vào trong nhóm lửa tiếp.

A Tự nhởn nhơ ngắm Miên Viễn, không hề cảm thấy ưu phiền gì. Có lẽ do hắn mất trí, hồn nhiên như tờ giấy trắng chưa từng có chút bụi bẩn nào, cho nên cũng không bận tâm nhiều được nữa. Bất quá, càng ngắm hắn càng thấy Miên Viễn rất đẹp. Khuôn mặt cân đối, góc cạnh hoàn hảo, mắt sáng mũi cao, vải vóc thô sơ trên người hoàn toàn không thể vùi lấp được bá khí anh tuấn trời sinh.

Miên Viễn cắt rau bỏ vào chảo lớn xào, lúc nghía mắt sang chỗ hắn thấy hắn cứ ngó y chằm chằm nên ngạc nhiên: "Sao vậy A Tự?"

A Tự vô tư đáp: "Ngươi thật đẹp."

Miên Viễn mỉm cười: "Mọi người đều nói thế, nhưng được nghe chính miệng A Tự nhà ta nói thì diễm phúc còn gì bằng?"

A Tự cũng nhoẻn miệng cười, tự nhiên lại thấy bốn chữ "A Tự nhà ta" có chút thú vị. Hắn cũng bắt chước cách gọi của Miên Viễn: "A Viễn nhà ta này, ngươi nói chúng ta đều là yêu, vậy nguyên thân của chúng ta là gì vậy?"

"Ta là tiểu hắc xà, còn ngươi...tiểu bạch xà." Thanh âm của Miên Viễn càng về cuối càng nhỏ dần như có phần lưỡng lự.

A Tự hoàn toàn không chú ý đến, hắn vò cái gói bánh đã ăn sạch nói tiếp: "Chúng ta một đen một trắng cũng ngộ nghĩnh ghê. Cơ mà ta vẫn còn đói."

"Sắp xong rồi." Miên Viễn không nói nữa mà chuyên tâm nấu tiếp.

A Tự quay ra nhìn trời, hai tay chống ngược lên thành cửa sổ phía sau. Lý do quan trọng nhất mà hắn quyết định tin tưởng Miên Viễn là vì ở cạnh người này luôn có cảm giác thân quen ấm áp. Trước đây có lẽ bọn họ thực sự đã trải qua những chuỗi ngày rất hạnh phúc bên nhau.

Sau khi Miên Viễn nấu xong liền mang thức ăn dọn lên đầy bàn ở gian phòng ngủ bên cạnh. A Tự gắp lia gắp lịa một hồi mới nhớ đến y còn chưa gắp đũa nào. Hắn có chút xấu hổ hỏi: "Ngươi không ăn sao?"

"Ta không đói." Miên Viễn nâng đũa gắp thêm vào chén của A Tự. "Chỉ cần ngươi ngon miệng là ta vui rồi."

Biết được Miên Viễn quan tâm hắn như vậy, hắn cũng không ngại mặt dày lấy lòng y: "Mặc dù ta không nếm được vị gì, nhưng mùi hương rất thơm. Đồ ăn do ngươi nấu hiển nhiên là ngon nhất thế gian này."

Miên Viễn vui vẻ tiếp nhận lời khen của hắn, lại gắp không ngừng vào chén hắn giục ăn.

A Tự ăn cái vèo là hết sạch ba đĩa thức ăn đầy ắp, nhưng kỳ lạ thay, hắn vẫn thấy đói.

"A Viễn này," A Tự sờ vào cái bụng vẫn lép xẹp như cũ ái ngại hỏi: "Sao ta còn chưa no nhỉ?"

Miên Viễn nhớ ra nói: "Vẫn còn canh sâm dưới bếp ta chưa mang lên."

A Tự lắc đầu: "Không phải, ta cảm thấy như là...thiếu thiếu thứ gì đó."

"Lẽ nào là...?" Miên Viễn nhủ thầm rồi nói. "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là do ngươi vừa tỉnh dậy sau khoảng thời gian dài cho nên cần ăn nhiều hơn thôi. Ta đi lấy canh."

Miên Viễn đi sang gian bếp, mở nắp nồi canh đang sôi nhẹ ra. Y dùng móng rạch vào cổ tay, nhỏ xuống vài giọt máu rồi khuấy đều. Khi khuấy xong, vết thương trên cổ tay cũng vừa lúc lành lại.

A Tự ngồi trên ghế nghịch ngợm lúc lắc hai chân, chờ Miên Viễn mang canh vào thì cầm muỗng lên nếm ngay. Miên Viễn chưa kịp ngồi đã nghe A Tự hoảng loạn reo lên: "Ngọt! Ta cảm nhận được vị ngọt rồi."

Miên Viễn mím môi cười với hắn: "Ngọt thì hãy uống nhiều, rất tốt cho sức khỏe của ngươi."

"Nhưng vì sao lại ngọt?" Hắn khó hiểu hỏi. "Khi nãy ta ăn nhiều như vậy cũng không có cảm giác gì."

Miên Viễn giả ngu: "Ta cũng không rõ, có khi là do nhân sâm vùng này đặc biệt hợp với cơ thể ngươi."

"Ra là vậy."