Viên Đạn Tình Yêu

Chương 1: Mở đầu



Màn đêm yên tĩnh bao trùm cả thành phố Z. Những bóng đèn đêm lung linh đang phát sáng từ những cây cầu, những tòa nhà cao chọc trời.. đang tô điểm cho vẻ đẹp huyền bí của bầu trời đêm. Thành phố Z là một trong những thành phố xinh đẹp bậc nhất, chỉ một đêm ở đây cũng đủ để chứng minh điều đó. Ánh sáng phát ra từ những tòa nhà làm sáng rực lên cả thành phố, trông không khác gì ban ngày cả. Ban đêm là thời điểm thích hợp nhất để nghỉ ngơi.

Không chỉ thế, ban đêm cũng là thời điểm thích hợp nhất để phạm tội.

"Hôm nay lại có thêm một nhiệm vụ khác", A Hy thở dài.

A Hy là một cô gái vừa tròn 20 tuổi, rất xinh đẹp, nét đẹp của cô đều được thừa hưởng từ người mẹ đã mất. Gương mặt cực kì xinh đẹp, có thể so sánh với hồ ly trong truyền thuyết: Mái tóc đen dài bóng mượt, dao động nhè nhẹ mỗi khi có gió thổi qua, đôi mắt hoa đào sáng ngời, sắc bén cùng hàng mi cong vút như cánh bướm thật sự muốn khiến người ta say đắm trong đó. Đôi môi đỏ mọng, gương mặt trắng ngần tuy mang vẻ đẹp quyến rũ nhưng lại tỏa ra một loại khí chất âm trầm không rõ tên.

Đã vài ngày rồi A Hy không nhận thêm nhiệm vụ. Ngón tay thon dài từ từ mở email nặc danh được gửi tới điện thoại với mật mã 'S', A Hy lại cảm thấy cả cơ thể mình như đang căng thẳng hết cả lên.

Nhiệm vụ cấp S!

Không phải là cô chưa từng thực hiện nhiệm vụ cấp S, nhưng mỗi lần thấy nhiệm vụ được gửi tới thế này cô vẫn không nhịn được mà căng thẳng.

Bỗng chốc cô nở nụ cười chế giễu. Ha, không lẽ là cô sợ chết?

Nhưng.. thà chết cũng còn hơn là sống cuộc sống như thế này, nhưng.. cô không thể.

Nghĩ đến cái chết của mẹ ngày hôm đó, cô lại càng không thể bỏ cuộc được. Lại càng không thể, bởi cô còn chưa báo đáp người ấy - người đã cưu mang cô khi cô đang đứng bên bờ vực thẳm của sự bế tắc.

Bất giác trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh về cuộc sống lúc còn nhỏ. Cuộc sống như thế.. thật tốt biết bao.

Gia đình cô từng là một gia đình hạnh phúc nhất trong thôn quê. Hàng xóm ai ai cũng rất ganh tị với họ. Nhưng rồi..

Lúc cô được 5 tuổi, cha bắt đầu về nhà trễ. Hay thậm chí, cha cô đi cả tháng, một năm cũng chỉ về nhà được lấy một lần. Mẹ cô có hỏi cha cô đi đâu, kết quả nhận được một cái tát và một câu 'Tôi đi làm!' cùng vô số lời chửi bới.

Sau đó cha bỏ đi, để lại một tờ giấy li hôn cho mẹ.

Ngày hôm đó, cô còn nhớ rõ mẹ đã cầu xin ông ta như thế nào; đã khóc lóc níu kéo ông ta ra sao, nhưng cái mẹ nhận được là gì? Một cú ngã và 6 chữ 'Cô không xứng làm vợ tôi'.

Sau đó mẹ lâm bệnh nặng. Nhưng mẹ vẫn muốn gặp ông ta lần cuối để hỏi 'Tại sao?', nên mẹ đã mang cô lên thành phố, tìm đến tận nơi ông ta ở.

Ông ta lúc đó đã là một thương nhân giàu có, có thêm một người vợ danh môn thế gia và hai đứa con chỉ nhỏ hơn cô một tuổi. Điều này nghĩa là gì? Là ông ta đã có người khác ngay khi mẹ mang thai cô!

Biết được câu trả lời, mẹ lại càng thêm đau đớn.

Mẹ bảo với cô, mẹ sẽ lưu lại đây một ngày nữa, rồi sẽ về nhà. Sau đó kiếm nhiều tiền và đi thật xa, đi thật xa khỏi nơi này. Nhưng tối hôm đó..

Tối hôm đó, hai mẹ con không bắt được xe về, đang định đi thuê khách sạn một đêm thì bỗng dưng lạc nhau.

Cô hoảng loạn chạy trong đám đông tìm mẹ, rất lâu rất lâu.. Đi lòng vòng một hồi, không biết sao lại quay trở lại chỗ khách sạn thì cô phát hiện..

Mẹ cô đã chết.

Người ta nói là bà ấy nhảy từ lầu 7 xuống.

Người ta còn nói quần áo mẹ cô không đàng hoàng, trên người có dấu vết mập mờ; có lẽ bà ấy bị người ta cưỡng hiếp nên mới nhảy xuống.

Nhìn thi thể của mẹ trên mặt đất, tim cô như bị xé thành mảnh vụn.

Cô đã ngồi đó khóc rất lâu, rất lâu. Tới nỗi cảnh sát mang xác mẹ cô đi cô cũng vẫn ngồi thất thần ở đó, nước mắt không ngừng rơi. Người ở đó đi qua cũng chẳng ai để ý. Họ chỉ chép miệng vài cái rồi lơ đi.

Từ giây phút đó, cô đã nhẩm trong lòng, phải báo thù.. Chính là vì cha cô, vì ông ta nên mẹ cô mới tới đây, vì ông ta mẹ cô mới phải chết.

Sau đó một đứa không cha không mẹ như cô dĩ nhiên bị vứt bỏ.

Rồi cô trở thành đứa ăn trộm có tiếng ở thành phố đó. Cô không còn cách nào khác, liền phải ăn trộm để sống. Tối ngủ thì trốn chui trốn lủi trong chân cầu, hay trong góc những tòa nhà.

Một ngày kia, khi đang định trộm ví tiền của một quý bà giàu có, thì bất ngờ nghe thấy tên của cha cô.

Người phụ nữ đó - người vợ hào môn kia, đang nói chuyện với ông ta qua điện thoại. Bà ta mắng chửi ông ta, nhục mạ mẹ cô, sau đó kể lại với ông ta rằng, việc của mẹ cô là do một tay bà ta sắp xếp.

Lúc đó máu giận sôi trào, cô nhảy lên đánh, cào bà ta. Bà ta la hoảng lên, sau đó gọi người tới bắt cô đánh cho một trận.

Nhưng may mắn sao, cô trốn thoát được. Tuy vậy vẫn không tránh khỏi bị đánh cho bầm dập.

Cô không biết mình nên đi đâu nữa. Cứ đi mãi, đi mãi trong vô thức..

Lang thang mãi không biết đã ra đường lớn từ lúc nào.

Cuối cùng, cô bước thẳng ra đường lớn.

Chiếc xe ô tô đằng sau phanh gấp, dường như nó sẽ đâm vào cô, chỉ thiếu vài tấc nữa. Tài xế xuống xe trách móc cô, nhưng cô không nói gì cả.

Cô chỉ im lặng nhìn anh ta. Đôi mắt tuyệt vọng đã ngừng rơi lệ, nhìn thẳng vào trong chiếc xe quý phái kia. Trong phút chốc, đôi mắt của cô dường như lại lóe lên tia hy vọng. Cô vòng sang bên kia chiếc xe, gào lớn: "Tôi muốn trả thù!"

Người trong xe mở cửa. Cô lập tức lao tới trước cửa và nói với người đó: "Anh sẽ giúp tôi trả thù chứ?"

Người ấy hỏi cô: "Dù phải bất chấp tất cả?"

"Bất chấp tất cả." Cô gật đầu kiên định. Người đó nhìn cô thêm một lúc rồi cho cô vào xe và đưa cô đi.

Từ ngày đó, cuộc đời cô bắt đầu có sự thay đổi.