Viên Đạn Tình Yêu

Chương 33: Cô thật sự không xuống tay được



Trần Hạo tới bên cạnh Triệu Thanh Diệp, tay vòng qua eo và chân cô, nhấc bổng cô lên. Nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng, anh mỉm cười rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô sau đó ôm cô vào trong phòng.

Đặt nhẹ cô lên giường, sau khi chỉnh sửa chăn gối kĩ càng cho cô thì anh mới từ từ đi ra ngoài, tắt bóng đèn điện, bật đèn ngủ lên rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, đôi mắt kia cũng mở ra gần như là cùng lúc.

* * *

Sau khi khóa cửa cẩn thận cho Diệp, Trần Hạo đưa Minh Ngọc ra ngoài.

"Cậu, sao cậu không để con ở lại với chị ấy chứ?" Minh Ngọc phồng má, ngồi vào xe.

Trần Hạo cũng mở cửa xe, anh ngồi vào ghế lái, vặn chìa khóa mặt không đổi sắc trả lời cháu gái: "Vì con quá ồn."

"Con không có. Cậu là sợ con làm phiền cậu chứ gì, xí, con biết thừa." Minh Ngọc khoanh hai tay trước ngực: "Cậu đúng là cái đồ ích kỉ."

"Nghĩ sao kệ con, giờ cậu đưa con về nhà." Trần Hạo bình tĩnh lái xe.

"Về thì về. Ngày mai con sẽ tới nhà ông bà ngoại, phải nói cho ông bà ngoại biết mới được, chứ với cái đầu gỗ của cậu con sợ cậu không thể tán đổ chị ấy được." Minh Ngọc khoanh tay, gương mặt nhỏ nhăn tít lại, trông điệu bộ rất buồn cười.

"Con làm như con có kinh nghiệm lắm ấy. Con nít mới có mấy tuổi đầu đã như bà cụ ấy, lúc nào cũng lải nhải lải nhải." Trần Hạo vẫn lái xe, mặt không chút biểu cảm mà chê cháu gái mình.

"Đấy là nhờ ba mẹ con." Cô bé hất cằm, kiêu ngạo nói.

Lúc này Trần Hạo chỉ biết cười cười mà lắc đầu cho qua.

* * *

Diệp nằm trên giường, cô vắt tay ngang qua trán. Cô cảm thấy, nhiệm vụ lần này thực sự quá khó. Cô không thể nào tập trung vào nhiệm vụ ám sát được mà toàn làm những việc ngoài lề.

Có lẽ công việc này phải giao cho Thiệu Anh Vũ thôi. Cô thở dài, đôi mắt hoa đào long lanh như chứa hàng ngàn vì sao lâm vào trầm tư.

Cô thật sự không xuống tay được.

Lúc nãy đi chơi với anh ta, trong lòng cô cứ có một cảm giác gì đó lạ lắm; nhưng cô không biết nói như thế nào.

Cô nhắm mắt lại, có lẽ nhiệm vụ này nên giao lại cho Alan. Nhưng anh ta đi đâu mấy ngày nay rồi nhỉ, không thấy tăm hơi đâu.

Mà kệ, ngủ thôi. Ngày mai lên phim trường không biết Vũ Giai Tuệ sẽ làm gì cô đây. Còn có dì cả nữa chứ.

* * *

Vũ Giai Tuệ đứng nãy giờ trên ban công tầng hai, thấy mẹ mình đi vào mà hồn xiêu phách lạc, cô ta cảm thấy bất an, bước ra hỏi bà Vũ:

"Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao khách khứa đều về hết rồi?"

"Con à.." Bà Vũ mệt mỏi dựa vào người Vũ Giai Tuệ. "Người đàn ông đó có bồ nhí ở bên ngoài, ông ta đưa cô ta đến đây.."

"Cái gì? Ba đưa cô ta đến đây?" Vũ Giai Tuệ hoảng hốt. "Mẹ cũng biết chuyện ba có bồ nhí sao?"

"Con nói vậy là sao?" Bà Vũ ngẩng đầu lên. "Lúc nãy là đứa con hoang đó nói mẹ mới nhận ra cô ta. Lúc trước mẹ cũng có thấy ảnh của hai người đó cặp kè với nhau. Nhưng cô ta sảy thai rồi."

"Sảy thai? Là ai làm cô ta sảy thai?"

"Là em trai con vô tình đụng phải cô ta." Mắt bà Vũ lóe lên tia độc ác. "Đáng đời con đàn bà đó."

"Lúc trước có người gửi cho con ảnh của ba đi với một người phụ nữ. Con nghĩ đó là ảnh ghép hay gì đó nên không quan tâm." Vũ Giai Tuệ run run bấm điện thoại. "Mẹ xem, có phải là cô gái này hay không?"

"Phải, chính là cô ta!" Bà Vũ giận dữ chỉ vào tấm hình trên điện thoại. "Nhưng.. là ai gửi cho con?"

"Con cũng không biết. Con đã thử điều tra, nhưng không điều tra được gì hết."

"Vậy thì rốt cuộc là ai?" Bà Vũ nhăn mày. Dường như bà chợt nghĩ ra điều gì đó, bà thì thầm: "Lẽ nào.. lẽ nào.."

"Lẽ nào cái gì mẹ? Mẹ biết người đó sao?" Vũ Giai Tuệ gấp gáp.

"Lẽ nào là đứa con gái kia?"

"Là Triệu Thanh Diệp sao?" Vũ Giai Tuệ cau có ghét bỏ. "Mẹ, mẹ có thể nói cho con một phần chuyện xưa được không? Làm sao.. ba lại có đứa con gái đó?"

"Chuyện này.." Bà Vũ thở dài. "Thôi được, mẹ sẽ kể cho con nghe vậy."

"Năm ấy, năm mà mẹ quen người đàn ông đó, là lúc mẹ đang dưỡng bệnh ở thôn quê. Chính ông ta là người đã giúp ông bà ngoại của con chăm sóc mẹ, nên ông bà ưng ý ông ta lắm. Mẹ cũng dần có cảm tình với ông ta. Đến lúc bệnh tình của mẹ đã khỏi hẳn, thì mẹ nài nỉ ông bà cho mẹ cưới ông ta."

Bà Vũ ngưng lại một lát rồi kể tiếp: "Sau đó ông bà hỏi han ông ta thì ông ta nói ông ta mất cha mất mẹ từ lúc còn nhỏ, đang sống một mình ở thôn khác cách xa chỗ bệnh viện đó. Ông bà tin tưởng ông ta, ngỏ ý muốn đem ông ta lên thành phố, gả mẹ cho ông ta rồi để ông ta giúp đỡ công ty."