Viên Đạn Tình Yêu

Chương 43: Đứa nhỏ này, luôn làm người ta thương xót



"Cháu.. tên là gì?" Giọng nói của vị phu nhân kia có chút run run: "Mẹ cháu đâu? Bao nhiêu năm qua.. cháu sống như thế nào?"

Cô bình tĩnh đối mắt với vị phu nhân kia: "Thưa phu nhân, tên của cháu là Triệu Thanh Diệp. Mẹ cháu đã mất lâu rồi.."

"Nhưng cháu.. có quan hệ gì với Vũ Bằng? Tin tức về cháu gần đây nói, cháu là con gái ruột của ông ta."

"Đúng như thế. Ngày xưa mẹ cháu lấy ông ta, sau khi cháu được 5 tuổi thì ông ta li hôn."

"Tại sao mẹ cháu mất?" Vị phu nhân kia nhìn có chút thống khổ.

"Bà ấy nhảy lầu tự vẫn." Giọng nói của cô nhẹ bẫng đi. "Ngay khi ông ta li hôn, sau đó mẹ cháu đã theo đến tận thành phố này để tìm ông ta, kết quả bị vợ mới của ông ta mưu hại."

Gương mặt của vị phu nhân kia sớm đã đong đầy nước mắt. Lúc này Diệp mới hỏi:

"Phu nhân có thể cho cháu biết, rốt cuộc mẹ cháu và phu nhân.. Có quan hệ gì được không? Còn có.. Đây là di vật của mẹ cháu." Cô lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc có nửa mặt dây hình chiếc lá phong nhỏ bằng móng tay: "Lúc bà ấy mất, cháu nhặt được cái này."

Vị phu nhân kia run run nhận lấy sợi dây chuyền, bà mở hộc tủ, lấy ra một sợ dây chuyền bạc. Sợi dây chuyền đó cũng có một nửa mặt dây chuyền hình lá phong. Ghép hai mảnh này lại, vô cùng dễ dàng nhận thấy một hình lá phong hoàn chỉnh.

Vị phu nhân ngồi xuống ghế, hai tay chống trước trán: "Thư kí Tần, cô ra ngoài trước đi."

"Vâng, thưa phu nhân."

"Cháu ngồi xuống đi." Vị phu nhân lúc này mới từ từ kể hết cho Diệp. "Ta tên là Tiêu Ngọc Phương, con gái trưởng nhà họ Tiêu."

"Mẹ cháu.. chính là em gái song sinh thất lạc của ta, Tiêu Như Ý. Năm bọn ta 5 tuổi, thì bị người ta bắt cóc. Do em ấy dẫn ta bỏ trốn nên đã bị đánh rất đau.. Sau đó thì bọn bắt cóc đem chúng ta đi bán."

"Em ấy đã liều giúp ta thoát ra nhưng bản thân thì chạy không thoát nên bị bắt lại. Sau khi ta trốn về được thì đã cùng ba mẹ đi tìm em ấy, nhưng tìm mãi vẫn không được, không biết em ấy đã bị bán tới đâu, còn sống hay đã chết.."

"Bà ngoại cháu, vì chuyện của em ấy mà bệnh suốt bao nhiêu năm nay. Nếu như bà biết mẹ cháu còn sống, biết cháu thì chắc chắn sẽ rất vui. Cháu có thể cho ta biết mẹ cháu.. sống như thế nào trong bao năm qua hay không?"

"Cuộc sống của mẹ cháu lúc trước cũng bình thường. Mẹ cháu có kể, mẹ được nhận nuôi bởi một gia đình hiếm muộn nhưng lúc cháu hỏi về ông bà ngoại thì mẹ không nhớ gì hết." Diệp kể. "Cuộc sống sau khi lấy chồng của mẹ vô cùng khó khăn. Phụng dưỡng cha mẹ chồng từ khi vừa làm dâu cho đến khi lần lượt từng người mất, lo toan cho con cái, tần tảo vất vả sớm hôm, giữ tròn đức hạnh của mình, vậy mà lại rơi vào kết cục thế này." Hai hốc mắt cô khô khốc, nước mắt dường như không còn nữa.

"Vậy sao.. Vậy còn cháu? Từ lúc Tiểu Ý mất, cháu sống có tốt không?"

Diệp hơi ngẩn người. Sống có tốt không? Cuộc sống trong mười lăm năm qua của cô, có tốt không?

"Ổn cả ạ." Cô mỉm cười. Tiêu Ngọc Phương nhìn nụ cười này mà chua xót không thôi. Đầu tiên là nhớ về Tiêu Như Ý, thứ hai là xót cho đứa bé này..

Chắc chắn thời gian qua, con bé đã phải vất vả lắm.

"Bác nghe nói cháu sống ở gần nhà Trần Hạo?"

"Vâng ạ."

"Hay là cháu chuyển tới đây ở cùng bác đi." Tiêu Ngọc Phương thẳng thắn. "Chúng ta thất lạc nhau bao nhiêu năm nay, bác cũng chỉ có độc nhất một cô con gái, mà nó thì đang đi học nên nhà neo người lắm."

"Chỉ sợ làm phiền bác thôi ạ, với cả, cháu sống một mình đã quen rồi." Diệp khéo léo từ chối.

Một câu vô tình của Diệp lại làm cho Tiêu Ngọc Phương đau lòng. Là con gái, từ nhỏ đã một thân một mình không biết trải qua bao nhiêu sự đời, không có ai bảo vệ, tự kiên cường đứng lên đi tới ngày hôm nay. Đứa nhỏ này, tuy cứng rắn vậy nhưng thật sự làm người ta thấy đau lòng.

"Cháu đừng từ chối, ở tạm nhà bác vài hôm, hôm sau bác sẽ đưa cháu tới thăm rồi gặp bà ngoại." Tiêu Ngọc Phương vuốt mái tóc cô. "Bà ngoại cháu nếu thấy cháu chắc chắn sẽ rất vui."

"Nếu đã vậy, cháu đành nghe theo bác. Nhưng.. bác không sợ cháu lừa bác sao?" Diệp nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ngọc Phương.

"Bác tin cháu." Tiêu Ngọc Phương cười dịu dàng, sự thanh lãnh xa cách từ từ dịu lại. "Nếu cháu muốn, chúng ta có thể đi xét nghiệm DNA."

"Cháu nghĩ nên xét nghiệm đi ạ." Triệu Thanh Diệp thẳng thắn. "Cháu không muốn có sự việc đáng tiếc nào xảy ra sau này, hơn nữa cũng không muốn làm bác hụt hẫng."

Tiêu Ngọc Phương ngoài mặt thì cười như vậy, trong lòng không biết đã dâng lên bao nhiêu chua xót. Đứa nhỏ này, quá hiểu chuyện, quá tinh tế, tới mức làm người ta đau xót không thôi.

Nhớ năm xưa, Tiểu Ý cũng là một bé gái tinh tế như vậy..