Viên Đạn Tình Yêu

Chương 45: Có kết quả chưa?



Tuy vậy cô vẫn muốn chắc chắn rằng đó là Trần Hạo. Cô nhắn lại hai chữ: "Ai vậy?"

Trần Hạo bên này nhận được tin nhắn, lại càng cảm thấy lúng túng. Nhưng tin nhắn thì lại mang sắc thái hoàn toàn trái ngược: "Hàng xóm của cô. Cô đang ở đâu?"

Diệp trầm ngâm một lát, rồi tắt di động. Cô ngồi trên chiếc ghế phòng khách, lưng hơi dựa vào ghế một chút, khép hờ hai mắt lại.

Tại sao mình lại rảnh rỗi đi nhắn tin với anh ta nhỉ? Có phải thời gian này đã an nhàn quá mà quên mất anh ta là mục tiêu ám sát rồi hay không?. Thử thách tì𝗺 t𝗋ang gốc, géc gô ﹍ TRÙ MTR𝖴YỆN.vn ﹍

Bất chợt cô nhận ra, đây cũng là một cơ hội tốt để kéo gần quan hệ, sau đó từ từ giết chết anh ta. Có rất nhiều cách để ám sát, hơn nữa.. tùy cách mà thời gian dài hay ngắn.

Cô mở di động, đang định nhắn tin cho anh ta thì có cuộc gọi đến.

"Alo?"

Nghe thấy giọng nói đầy nghi hoặc, Trần Hạo bất đắc dĩ trả lời: "Là tôi đây."

"Thì ra là anh." Diệp nhìn lại số máy hiển thị trên màn hình. Lúc nãy quên không lưu lại tên anh ta.

"Cô đang ở đâu vậy? Sao không trả lời tin nhắn?"

"Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của anh?" Diệp vặn lại.

"Vậy sao cô phải bắt máy?" Trần Hạo cười nheo mắt lại.

"Tôi nghĩ là người khác gọi." Diệp trả lời hơi chậm lại. Trần Hạo lặp lại câu hỏi.

"Vậy cô đang ở đâu?"

" Ở nhà người quen."

"Thôi được, cô đã không muốn nói thì tôi cũng không gặng hỏi nữa." Trần Hạo ngừng ngay vấn đề 'Cô đang ở đâu' này, anh ngay lập tức chuyển chủ đề. "Vậy bao giờ thì cô về?"

"Có thể là ngày mai, cũng có thể là vài ngày nữa." Diệp nhìn bầu trời trong vắt ở ngoài cửa sổ.

"" Trần Hạo không biết nói gì. Anh thở dài một hơi, biện đại một lý do 'đỡ đạn' cho mình: "Khi nào cô về thì gọi cho tôi nhé, Minh Ngọc nó tìm cô mãi."

"Anh có thể cho cô bé số điện thoại của tôi mà." Diệp bất giác kéo khóe môi.

"Nhưng tôi sợ con nhóc gây phiền phức cho cô." Anh bóp bóp trán rồi nhíu mày, gương mặt lúc này thể hiện rõ sự bất đắc dĩ.

"Không sao, tôi vốn rất nhàm chán." Diệp vẽ đi vẽ lại một đường thẳng trên mặt kính trong suốt.

"À.. Tôi ngắt máy trước đây, tôi có việc, lát nữa sẽ gọi cho cô sau." Trần Hạo kết thúc cuộc gọi đầy lúng túng.

Cuộc gọi kết thúc, Diệp thu hồi nụ cười kia, cô lại lâm vào trầm tư, tầm mắt không di chuyển khỏi tấm kính một lúc lâu thật lâu.

* * *

Còn Trần Hạo, anh ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa kính hồi tưởng lại cuộc nói chuyện nhạt nhẽo giữa hai người, anh vò vò đầu rồi dựa người vào ghế, ngửa đầu ra bật cười đầy xấu hổ. Con bé Minh Ngọc nói.. cũng đúng.

Chẳng lẽ do anh cô đơn quá lâu nên không biết được làm thế nào để cưa đổ một cô gái à?

Trình Nam vừa đi ra ngoài một lát, lúc quay lại nhìn tổng tài nhà mình đang hành động một cách quái dị. Sếp, hôm nay anh uống nhầm thuốc hay sao? Sao lại có những hành động kỳ quặc thế chứ?

* * *

Trần phu nhân ở nhà đang nói chuyện qua điện thoại với Tiêu Ngọc Phương.

"A Phương, cậu đón con bé rồi à?"

"Ừ, mình đón con bé đi rồi." Giọng Tiêu Ngọc Phương có vẻ phấn khởi hơn, thêm đó là một chút đau lòng. "Con bé kể chuyện của Tiểu Ý cho mình rồi."

"Vậy sao? Những năm qua hai mẹ con con bé sống có tốt không?" Trần phu nhân thở dài khi nói về Diệp. "Nhìn con bé có vẻ khá lãnh đạm, ít nói lắm."

"Con bé rất giống Tiểu Ý, cả ngoài lẫn trong." Tiêu Ngọc Phương cảm thán. "Mình không biết bao nhiêu năm qua con bé đã trải qua những chuyện gì nữa. Con bé có vẻ khá hờ hững với cuộc sống, dù đứng trước mặt mình là thân thích, con bé cũng không mở lòng ra. Nó vẫn luôn giấu kín một điều gì đó, mình nghĩ thế."

"Có lẽ là vì mới nhận người thân nên vẫn chưa thích ứng được thôi, cậu đừng lo quá." Trần phu nhân an ủi Tiêu phu nhân. Ngập ngừng một lát bà mới dám hỏi Tiêu phu nhân: "Con bé.. thật sự là cháu gái cậu sao?"

"Ừm, con bé có tín vật của Tiểu Ý. Nhưng có lẽ từ trong lòng con bé vẫn còn vương mối nghi hoặc. Con bé đã đề nghị mình đi xét nghiệm DNA để chắc chắn hơn." Giọng Tiêu Ngọc Phương ngay lập tức trở nên buồn buồn. "Con bé thậm chí không tin tưởng vào chính mình. Nhưng mà mình tin con bé là con của Tiểu Ý."

"Vậy.. có kết quả chưa?" Trần phu nhân thấp thỏm mong chờ. Lúc này bà vừa mong cô bé này phải, vừa mong là không phải. Mong là phải vì bà hy vọng A Phương có thể tìm lại người thân; còn mong là không phải là để cho thằng con trai bà đỡ sốc. Nếu con bé là cháu gái A Phương thật, thì một khi tin này được công khai, đối thủ của con trai bà chẳng phải sẽ xếp thành một hàng dài từ Bắc cực tới Nam cực rồi hay sao?