Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 1: Ân nhân



- Phu nhân, phu nhân!

Thấy một người phụ nữ đang đi trên đường thì ngất xỉu, Thư Viễn hoảng hốt chạy lại đỡ người phụ nữ lên, vì đây là buổi trưa nên ít ai qua lại quãng đường này, cô cõng người phụ nữ trên lưng, vứt bỏ đôi giày cao gót lại và đi một quãng đường 400m. Tới bệnh viện, Thư Viễn đã mướt mải mồ hôi, trên đường đi cô đã suýt ngã rất nhiều lần, chân cô xước và chảy máu, mặt đường nóng rát khiến nó sưng lên.

- Viễn Viễn!

Nguyệt Thi- bác sĩ quen thuộc với Thư Viễn cũng hốt hoảng không kém khi thấy cô đang cõng một người phụ nữ trên lưng.

- Hihi, chị giúp em được không? Bà ấy bị ngất xỉu chỗ gần cổng bệnh viện dưỡng lão ấy.

- Lại đây, lại đây!

- Vậy em đi nhé, cha em đang ở một mình.

- Giờ muộn rồi, bác cũng đói, mà chị hôm nay đi ăn với các anh chị đồng nghiệp, còn hộp cơm nhà, em lấy cho bác ăn đi.

- Thật sự...là được ạ?

- Cô bối rối trước sự nhiệt tình của Nguyệt Thi.

- Lấy đi, này, rửa xong tối trả chị hộp cơm là được, ưhm, phòng VIP 01 nhé!

- Dạ, em cảm ơn!

- Ôi trời, từ từ đã, vào đây chị băng chân cho đã, sao lại để chảy máu thế kia?

Thấy Thư Viễn có vẻ ngập ngừng, Nguyệt Thi thì thầm vào tai cô:

- Không mất tiền a.

Thư Viễn cảm kích cúi người 90° để cảm ơn Nguyệt Thi.

- Thật sự cảm ơn chị.

- Haiz, con bé này suốt ngày chỉ có cảm ơn và xin lỗi thôi.

Chiều hôm đó.

- Aiza, đau đau đau! Trời ơi! Sao tôi lại ở bệnh viện thế này?

- A, Từ phu nhân tỉnh rồi ạ? bệnh cao huyết áp của phu nhân tái phát nên ngất giữa đường, may mà có người nhìn thấy.

- Tiểu Thi, ta đến được đây bằng cách nào?

- Có người cõng phu nhân a, phu nhân làm người ta cả máu chân đấy.

- Là nam hay nữ vậy?

- Con biết phu nhân sẽ hỏi thế nên lát nữa sau khi người dùng bữa tối xong sẽ có người đến, lúc này người có thể nhìn thấy đấy.

Tối đó

Cốc cốc!

- A, tới rồi, phu nhân hãy im lặng nhé!

Nguyệt Thi thì đi ra mở cửa, Từ phu nhân cũng đi theo nhìn qua cửa kính, nơi đây kính chỉ có thể nhìn từ phòng bệnh ra, bên ngoài không thể nhìn vào trong được.

- Chị Thi!

Thư Viễn vui vẻ khi nhìn thấy Nguyệt Thi.

- Bác đã ăn chưa?

- Dạ, thật lòng cảm ơn chị ạ, cha em hôm nay được ăn hai bữa cơm rất ngon và thật no bụng. Đây là hộp cơm em muốn gửi chị và...nếu chị không chê, chị hãy nhận những chiếc bánh này nhé, bột mì không hết hạn đâu ạ.

- Phụt.

Nguyệt Thi phì cười.

- Em không nhất thiết phải nói vế sau chứ. Được, chị nhận coi như lời cảm ơn thứ hai của em, về đi không bác lại lo.

- Dạ, em cảm ơn, mà bác gái hôm nay có làm sao không chị?

- À, không sao cả, chỉ là bà ấy bị cao huyết áp thôi, không đáng ngại nhiều lắm.

- Vâng ạ, chào chị ạ!

- Bye bye!

Khi thấy Thư Viễn đã đi khỏi, Nguyệt Thi lại quay vào phòng bệnh của Từ phu nhân.

- Ngày mai là phu nhân có thể xuất viện rồi, không có gì thì con đi nhé!